Trước đây cô không hiểu Thẩm Hạ Lan chỉ gả cho một người mà tại sao lại có nhiều thứ lằng nhằng đến bản thân như vậy.
Cho đến khi cô tự trải qua một số chuyện, sau sự phát triển trong giới giải trí, cô mới hiểu rằng, cánh cửa nhà giàu không hề đẹp đẽ hào nhoáng như những gì người nghèo vẫn nghĩ về nó.
Nhà giàu đồng nghĩa với tính toán, với những nguy hiểm không biết trước, đi bước nào phải tính bước đó.
Hiện giờ cô chưa thể trở thành cánh tay phải của Thẩm Hạ Lan nhưng cô tự tin rằng mình có cố gắng để làm được.
Nếu như tương lai của Thẩm Hạ Lan được định sẵn sẽ nhiều chông gai trắc trở thì cô nhất định sẽ mặc áo giáp, xông lên phía trước vì Thẩm Hạ Lan.
Tình bạn của hai người trong kiếp này dù sao cũng không thể tách rời, sự chia ly ngắn ngủi là sự chuẩn bị để ngày đoàn tụ trở nên tốt đẹp hơn.
Những suy nghĩ đó dâng lên trong lòng của Lam Tử Thất, cô ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan rồi buông ra.
Cô mỉm cười rồi nói: “Cậu yên tâm đi, tớ sẽ nhận Công ty điện ảnh như món quà cưới cậu tặng”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan luôn muốn giúp đỡ Lam Tử Thất nhưng cô cũng hiểu tính kiêu ngạo của bạn mình.
Hiện giờ Lam Tử Thất cũng coi như đã có chốn đi về, gả được cho đúng người, mọi chuyện của Lam Dũng cũng đang đi vào quỹ đạo.
Cô không còn gì phải lo lắng cho bọn họ.
Hai người nói sang chuyện khác, tiếng cười nói của hai người phụ nữ tràn ngập trong xe, khiến bầu không khí bên trong trở nên nhẹ nhàng và ôn hòa hơn rất nhiều.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan chăm chú.
Người phụ nữ của anh thật rạng ngời, giống hệt như buổi diễn thuyết năm đó khi ở trường đại học.
Diệp Ân Tuấn chưa từng nói với Thẩm Hạ Lan rằng mỗi cuộc thi diễn thuyết mà cô tham gia khi học đại học, anh đều đi nghe cả, chỉ là anh đến nhanh đi cũng nhanh nên không có mấy người nhìn thấy.
Lúc đó Thẩm Hạ Lan cũng giống như bây giờ, cô rạng ngời như vì sao sáng nhất trên bầu trời, thu hút mọi ánh nhìn, khiến người khác động lòng.
Tống Đình không quấy rầy bọn họ, yên lặng ngồi ở bên cạnh, lấy điện thoại ra sắp xếp gì đó.
Điện thoại của Diệp Ân Tuấn đổ chuông.
Là tin nhắn của Tô Nam.
“Đã đi chưa?”
“Vẫn chưa?
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng trả lời lại.
Tô Nam sốt ruột.
“Đường biển, đất liền và đường hàng không đều bị hạn chế.
Đã có người đến nhà họ Diệp và họ Tiêu tìm anh rồi nếu không có gì bất ngờ thì điện thoại của anh cũng bị giám sát.
Gửi xong tin nhắn, anh tạm dừng lại đi.
Anh cũng biết không có điện thoại thì anh vẫn liên lạc được với tôi như thường”
“Tôi biết rồi”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên hơi lạnh lùng.
Tốc độ này tính ra cũng khá nhanh.
Đường biển, đất liền và hàng không đều bị hạn chế sao?
Ha ha! E rằng là bọn họ đã đánh giá thấp anh rồi.
Anh đường đường là Vô oan chi vương của Hải Thành, bọn họ có thể tùy tiện nhào nặn anh thế nào cũng được sao?
Trước đây anh e ngại những thân phận khác của mình, gò bó tuân theo quy tắc cũng là vì anh còn e ngại.
Hiện giờ Trạm Dực đã bị điều tra, anh không còn người phải e ngại nữa, những người kia dựa vào đâu mà tưởng rằng anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời bọn họ?.