“Không được, tôi không thể lấy được.
Đó là tâm huyết của Hạ Lan”
Lam Tử Thất từ chối thẳng thừng.
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.
Diệp Ân Tuấn hiếm khi can thiệp vào chuyện riêng của cô, chứ đừng nói đến việc lấy công ty của cô tặng cho người khác.
Nếu muốn tặng quà mừng đám cưới cho Tống Đình và Lam Tử Thất, nhà họ Diệp có thể lấy ra nhiều thứ còn giá trị hơn công ty điện ảnh, vì sao Diệp Ân Tuấn lại làm như vậy?
Bên trong đó còn có ẩn ý gì sao? Suy nghĩ này của anh không thể chỉ đến trong giây lát.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bật cười và nói: “Được chứ.
Ban đầu, công ty điện ảnh được thành lập là vì Tử Thất.
Hiện giờ Tử Thất cũng là người trong giới giải trí rồi, có một công ty điện ảnh của riêng mình sẽ tốt hơn.
Giới giải trí này vô cùng khó lường, để Tống Đình bảo vệ hoàn toàn được cho cậu cũng mất một khoảng thời gian.
Vừa hay Triệu Tâm Hằng là người của Diệp Ân Tuấn, để cô ấy quản lý công ty điện ảnh thay cho cậu, cậu cũng sẽ bớt những lúc thân bất do kỷ.
Hơn nữa lúc đầu công ty điện ảnh này thành lập nên là vì cậu, bây giờ cậu có được thành tích như vậy, công sức của tớ cũng coi như không đổ xuống sông xuống biển.
Nhưng nói thật tớ không biết nhiều về chuyện kinh doanh lắm, tớ định sắp xếp lại để làm thiết kế.
Coi như là cậu giúp tớ, nhận mớ hỗn độn đó về được không?”
Cô đã nói đến như vậy, nếu như Lam Tử Thất không thấy được sự kiên trì của Thẩm Hạ Lan thì đúng là uổng công cô ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan bao nhiêu năm nay, nhưng một lớp sương mỏng cũng dâng lên trong mắt cô.
“Thẩm Hạ Lan, cậu bớt nói những chuyện dễ nghe này đi, tớ biết rõ cậu vì tớ nên mới làm công ty điện ảnh này.
Bây giờ cậu lại đưa nó cho tớ, cậu thật sự muốn tớ phải mang nợ cậu cả đời sao?”
“Trời đất quỷ thần ơi, tớ thật sự là không nghĩ như vậy.” Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Lam Tử Thất rồi ôm lấy cô thì thầm: “Chúng ta là chị em tốt cả đời, tớ tặng cậu thì cậu cứ lấy đi.
Lần này tớ và Ân Tuấn đi không biết bao giờ mới có thể quay về được.
Nếu không về được, cứ coi như là cậu giữ đồ giúp tớ, chờ con tớ lớn lên rồi giao lại cho chúng được không?”
Cô nói không lớn lắm, chỉ hai người mới có thể nghe thấy, sắc mặt của Lam Tử Thất đột nhiên thay đổi.
“Thẩm Hạ Lan, ý của cậu là gì?”
“Suyt, cậu đừng hỏi cũng đừng lo lắng.
Tử Thất, Ân Tuấn và tớ có con đường riêng phải đi.
Có một số chuyện không thể nói năm ba câu mà nói rõ cho cậu hiểu được, nhưng tớ hi vọng cho dù tớ ở đâu thì cậu cũng sẽ sống tốt.
Hiện giờ nhìn thấy cậu gả
cho Tống Đình, biết được anh ấy là người thế nào, tớ cũng coi như đã yên tâm.
Hứa với tớ là quãng đời còn lại cậu phải sống thật tốt.
Cho dù tớ có ở đây hay không thì cũng phải sống tốt.
Nếu như được thì sống cả phần hạnh phúc của tớ”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nhưng trong mắt lại ngập nước mắt.
Cô có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn trong chuyến đi này và cô cũng nhận ra Diệp Ân Tuấn hình như đang che
giấu có điều gì, cô càng thấy rõ hơn những nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình..
Nhưng mọi thứ chỉ là suy đoán, cô không nhận ra điều này cho đến khi Diệp Ân Tuấn bảo cô tặng lại công ty điện ảnh cho Lam Tử Thất, lần này rời khỏi Hải Thành không biết có thể an toàn quay lại không.
Đây có lẽ là những vật ngoài thân mà Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị cho cô.
Hiểu được điều này, trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng từ từ buông xuống.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, cho dù tương lai có thế nào cô cũng không sợ.
Mặc dù Lam Tử Thất không biết Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đang xảy ra chuyện gì, cô cũng không nghe thấy phong thanh chuyện gì.
Nhưng bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan nói những lời này, trong lòng cô cũng cảm thấy bất an, cô cũng hiểu rõ một điều, chỉ khi cô thật sự mạnh mẽ thì mới có thể giang tay ra giúp đỡ khi Thấm Hạ Lan cần.
Khóc lóc sụt sùi chẳng có ích gì và cũng không có giá trị gì cho Thẩm Hạ Lan..