“Tranh!”
Trái tim của Trương Linh đột nhiên run lên, thậm chí lòng bàn tay đều đổ mồ hôi hột.
Hay cho một đứa nhỏ kiên cường.
Cậu bé đang uy hiếp bà ta.
Lấy tính mạng của cậu bé ra để uy hiếp bà ta!
Trương Linh vô cùng tức giận, nhưng mà cuối cùng không thể không thừa nhận, đối với đồ đệ duy nhất, bà ta vẫn không thể nào có suy nghĩ độc ác.
Bà ta không có cách nào nhìn đứa nhỏ này chết sớm, càng không có biện pháp nhìn cậu bé bởi vì chính mình và nhà họ Diệp là kẻ thù mà tự sát.
Loại cảm giác này giống như là tận mắt nhìn thấy đứa con của mình chết trước mặt mình.
Đau khổ bất lực, nhói lòng, còn mang theo sự tuyệt vọng tê tâm liệt phế.
Bà ta dùng bao nhiêu năm mới có thể bước ra từ trong thống khổ, chẳng lẽ là bây giờ bà ta phải chấp nhận loại cảm giác đau thấu tim gan ấy một lần nữa à?
Không!
Không thể!
Biết rõ Diệp Tranh đang uy hiếp bà ta, biết rõ là bà ta nên tức giận, nhưng mà lúc này Trương Linh vẫn thất bại.
Thua trong tay đệ tử duy nhất của mình.
“Được rồi, ta lập tức qua đó.”
Trương Linh nói xong, Diệp Tranh liền cúp điện thoại.
Khóe môi bà ta nở một nụ cười đắng chát.
Được rồi.
Sống hay chết, là tính toán, là lợi dụng hay là trùng hợp, bà ta đều nhận.
Diệp Tranh không có ý kiến gì với câu trả lời của Trương Linh, sau khi cúp điện thoại thì đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đang nắm tay của Diệp Ân Tuấn xoa xoa, cô nghĩ là làm như thế này, anh có thể ấm lên một chút, nhưng mà nhiệt độ toàn thân của Diệp Ân Tuấn lại giống như bị đóng băng, cho dù có làm như thế nào cũng không có cách nào làm cho anh ấm áp.
“Mẹ ơi, bà ấy đã đồng ý rồi, một lát nữa sẽ đến đây, để con đi ra ngoài chờ.”
Hốc mắt của Diệp Tranh bị nước mắt làm chua xót.
Cậu bé không thể nhìn cảnh tượng như thế, sẽ làm cho cậu bé không tự chủ được mà nhớ tới ba của mình.
Người giả mạo Diệp Nam Phương.
Cậu bé đối với anh ta cũng có một chút tình cảm chân thật, đặc biệt là lúc cuối cùng khi chết.
Trái tim của Diệp Tranh vô cùng loạn nhịp.
Cậu bé không thể để cho người nhà của mình tiếp tục xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể! Cho dù là vì bảo vệ người nhà mà làm ra chuyện gì đó, cậu bé đều không để ý.
Không phải là cậu bé không nghe ra sự phẫn nộ và khó chịu của Trương Linh, cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm tâm trạng của Trương Linh, nhưng mà cậu bé không hề để ý tới..