Diệp Tranh lại thấp giọng nói: “Con không nhìn ra được, không màu không vị, cũng đã bắt đầu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, ba của con hôn mê bất tỉnh, cả người lạnh buốt giống như là có một luồng hơi lạnh bao vây, hô hấp đều là sương trắng, trên mặt còn có màu xanh tử khí.
Sư phụ, con thật sự nhìn không ra, có vẻ như là độc này được tích lũy quanh năm suốt tháng, nhưng mà dường như đột nhiên xuất hiện, điều này không phù hợp với lẽ thường.
Sư phụ, con biết là người đang ở Hải Thành, người có thể đến đây một chuyến được không?”
Một câu hỏi sau cùng làm Trương Linh dừng lại một chút.
Chuyện bà ta đang ở Hải Thành vô cùng bí ẩn, tại sao Diệp Tranh lại biết vậy chứ?
Đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại trước kia Diệp Tranh gọi cho mình, lại nhớ tới Diệp Minh Triết ở bên cạnh Diệp Tranh, có vẻ như Trương Linh đã hiểu ra cái gì đó, trên mặt có vẻ lo lắng.
“Tranh, con điều tra ta?”
Giọng điệu của Trương Linh có thể nói là tương đối nghiêm khắc, thậm chí còn mang theo chút tức giận.
Không phải là Diệp Tranh không nghe ra được, nhưng mà cậu bé lại nói với giọng điệu không kiêu ngạo không tự ti: “Sư phụ, con cũng chỉ là vì người nhà mà thôi.”
“Nếu như người nhà của con và ta đồng thời rơi vào nguy hiểm, con sẽ cứu ai?”
Đây là một câu hỏi chí mạng.
Trương Linh vừa hỏi xong liền thấy hối hận.
Tại sao bà ta lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như thế?
Nhưng mà trong lòng vẫn có chút chờ mong.
Dù sao thì Diệp Tranh là trẻ mồ côi.
Cho dù Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đối xử với cậu bé có tốt tới đâu, nhưng mà bà ta đối xử với cậu bé cũng không tồi, bà ta còn dạy cho cậu bé bản lĩnh sống yên ổn, không phải à?
Thậm chí còn dạy cho cậu bé một vài thứ có thể tự cấp cứu, chẳng lẽ những thứ này không đủ để chống lại với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn?
Trương Linh cho rằng Diệp Tranh không có câu trả lời, muốn bỏ chủ đề này qua một bên, lại nghe thấy Diệp Tranh thấp giọng nói: “Sư phụ, mọi người đều là người nhà của con, nếu như có thể song toàn, đương nhiên con hi vọng mọi người đều không có chuyện gì, nhưng mà nếu như thực sự phải lựa chọn một bên…”
Cậu bé hơi dừng lại.
Trái tim của Trương Linh đột nhiên bị kéo cao.
“Như thế nào?”
“Con sẽ chọn ba và mẹ.”
Diệp Tranh vừa mới nói xong, Trương Linh chỉ cảm thấy trái tim của mình như là bị một cái gì đó đâm vào, đau không chịu nổi.
Bà ta vừa định nổi giận, liền nghe thấy Diệp Tranh nói tiếp: “Đương nhiên là câu hỏi này phải xem xem sư phụ có ý muốn đối địch với ba mẹ của con không đã.”
Lời này vừa mới nói ra, Trương Linh lập tức nói không nên lời.
Từ lúc nào mà đồ đệ kiệm lời của mình lại lợi hại như thế?
Cậu bé chỉ là một đứa con nít.
Diệp Tranh cũng không quan tâm Trương Linh suy nghĩ như thế nào, lại lên tiếng một lần nữa.
“Là kẻ thù của mẹ con thì chính là kẻ thù của con, đương nhiên con sẽ không bỏ qua, nhưng mà dù sao người cũng là sư phụ của con, mặc kệ tương lai của con có bao nhiêu thành tựu đi nữa đều là do người ban tặng cho con.
Nếu như con bởi vì ba mẹ của con mà làm sư phụ mình bị thương, vậy thì con cũng không dám sống chui nhủi trên thế gian này nữa, con chỉ có thể xuống dưới cùng với sư phụ.”.