Hoắc Chấn Đình day huyệt thái dương của mình, trái tim rất mệt mỏi.
“Chuyện này đã nói cho anh ba chưa?”
“Cậu ba gần đây ở quân khu, công việc khá nhiều, người của chúng ta chưa gặp cậu ba.”
Nghe thấy quản gia nói như vậy, lông mày của Hoắc Chấn Đình nhíu chặt lại.
Không gặp được anh ba?
Sao lại vậy chứ?
Anh ba tiếp quản chức vụ của Trạm Dực, tuy nói người mới nhận chức sẽ rất bận, nhưng bận đến mức tết cũng không có thời gian về nhà sao? Bận đến mức người của nhà mình cũng không thể gặp mặt sao?”
Hoắc Chấn Đình cảm thấy không thể.
Trong lòng anh ta ít nhiều có hơi bất an.
Anh ba sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
“Phái người túc trực ở cửa quân khu, một khi anh ba xuất hiện thì bảo anh ấy về nhà một chuyến.”
“Được.”
Quản gia đi xuống làm việc.
Đây là một đêm gió tuyết rất lớn, đã định sẵn có người không ngủ được.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sau khi ra khỏi nhà họ Hoắc, gió lạnh luồn vào quần áo.
Thẩm Hạ Lan co rúm lại, tay để trong túi áo của Diệp Ân Tuấn, tìm chính xác bàn tay của Diệp Ân Tuấn rồi nắm lại.
Đầu của cô vô thức dựa vào vai của Diệp Ân Tuấn.
Nhìn thấy bộ dạng như này của cô, Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười.
“Sợ lạnh còn cứ muốn ra ngoài vào lúc này.”
“Em chỉ là đột nhiên muốn đi thăm Khương Hiểu, vốn lúc cô ấy bị thương là nên đi thăm, lúc đó đám cưới của anh họ chúng ta đi thì không thích hợp, sau đó anh lại dẫn em đến Tuấn Lang Đào Nguyên Cư, khi quay về lại đón giao thừa, vậy mà kéo dài chuyện của Khương Hiểu đến bây giờ.
Em nếu như là Khương Hiểu, chắc sẽ lạnh tâm.”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm, cảm thấy mình quá không đủ trượng nghĩa.
Diệp Ân Tuấn lại hẩy cái mũi đã đỏ lên vì lạnh của cô, cười nói: “Khương Hiểu bây giờ sẽ không trách em không trượng nghĩa, chắc sẽ cảm kích em không xuất hiện.”
“Anh nói cái gì?”
“Điều anh nói là sự thật.
Lam Thần cứ muốn vì Phương Đình đã chết mà sống những ngày tháng giống như cái xác biết đi, Khương Hiểu này vì cậu ta suýt nữa mất cả tính mạng, em cảm thấy Lam Thần sẽ không dao động sao? Nói không chừng cơ hội này lại khiến tình cảm giống như mặt nước lắng đọng của Lam Thần lần nữa cuộn trào.
Trong tình huống như này, Khương Hiểu tất nhiên không hy vọng có người đến quấy rầy.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan bỗng dừng bước chân.
“Vậy phải làm sao? Chúng ta không đi sao? Nhưng em có hơi lo lắng cho Khương Hiểu, nếu không đi em không yên tâm.”
Nhìn dáng vẻ do dự này của vợ mình, Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy vợ mình quá đáng yêu rồi!
“Sao không đi? Đã ra ngoài rồi, trời lạnh như vậy, không đi em cũng không ngủ được không phải sao?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không biết có cảm giác gì.
“Nói kiểu gì thế? Nói cứ như em không phải vì quan tâm Khương Hiểu, mà là vì không ngủ được nên mới đi vậy.”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, ánh mắt chỉ trích đó mang theo một xíu nước mắt, bỗng khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng..