Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1784: 1784: Chương 1783




Có thể thấy vừa rồi anh ta vào phòng ngủ chỉ là một cái cớ, không muốn đối mặt với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mới là thật sự.



Hiện nay thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan mặc quần áo muốn rời đi, Hoắc Chấn Đình có hơi khẩn trương.



“Hai đứa muốn đi đâu?”

“Ra ngoài đi dạo.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình, tuy biết anh ta có vài lời không nói, nhưng quan tâm cô vẫn là thật.



Người thân cô để tâm không nhiều, cô không muốn có xung đột không vui với người thân.



Nếu Hoắc Chấn Đình đã không muốn nói, có vài chuyện cô rồi sẽ biết, không nhất định cứ phải biết từ trong miệng của Hoắc Chấn Đình.



Chỉ cần biết Hoắc Chấn Đình là quan tâm cô, không có lòng hại cô là được.



Nghĩ thông điều này, nụ cười của Thẩm Hạ Lan rất chân thành.



Cô đi tới, khuỵu xuống ở trước mặt Hoắc Chấn Đình, kéo tấm thảm mỏng đắp trên chân của Hoắc Chấn Đình, thấp giọng nói: “Chú út, bây giờ là mùa đông, chân của chú cần phải giữ ấm, không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi.



Có vài chuyện chú không thể thay đổi, nghĩ nhiều vô ích.





Nhà họ Hoắc còn phải dựa vào chú chống đỡ.



Ngộ nhỡ có một ngày cháu không lăn lộn được trên thương trường, chỉ mong có thể dựa vào chú nuôi cháu.”


Hoắc Chấn Đình thấy dáng vẻ mỉm cười của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi khó chịu chua xót trong lòng.



“Chú biết cháu bây giờ rất muốn biết mọi chuyện, nhưng mà Hạ Lan, có vài chuyện cháu biết không nhất định là tốt.



Tin chú út, chú út sẽ không hại cháu.”

“Cháu biết, cho nên cháu cũng không trách chú út.



Mau đi ngủ đi, cháu và Ân Tuấn ra ngoài đi dạo.”

“Bên ngoài trời lạnh.”

“Không sao, chúng cháu có tình yêu là đủ ấm rồi.”

Màn dải cơm chó này của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Đình có hơi sững người, sau đó lông mày nhíu lại.




“Cháu như vậy không tốt, Hạ Lan, ngược đãi một người độc thân rất vui vẻ sao?”

“Phải, nếu không chú không làm người độc thân nữa đi.



Cháu mong ngóng có thím út rồi.





Cố lên.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan mỉm cười đứng dậy rời khỏi nhà họ Hoắc với Diệp Ân Tuấn.



Hoắc Chấn Đình nhìn bóng dáng của bọn họ như suy tư.



Quản gia từ trong đi ra, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cậu tư, có vài chuyện cậu không ngăn cản được.”

“Vậy cũng phải ngăn cản, tôi không thể giương mắt nhìn huyết mạch của anh cả đến nước T chịu chết.



Liên lạc được với anh hai chưa?”

Mắt của Hoắc Chấn Đình có hơi lập lòe ánh sáng.




Quản gia lắc đầu nói: “Người của chúng ta không có tra được bất kỳ tin tức nào của cậu hai.



Chuyện này đã qua hơn 20 năm rồi, lúc đầu sau khi cậu hai rời khỏi nhà đến nước T thì không rõ tung tích, tất cả manh mối hình như đều bị người khác cố tình xóa sạch.”

Mắt của Hoắc Chấn Đình bỗng nheo lại.



“Xuống tay từ trên người Tiêu Nguyệt.



Hơn 20 năm trước anh hai là vì Tiêu Nguyệt mà rời khỏi nhà họ Hoắc đến nước T.



Năm đó anh hai đã gửi một bức thư cắt đứt với nhà họ Hoắc rồi thì không có tin tức gì nữa, nếu như nói không có liên quan tới Tiêu Nguyệt, đánh chết tôi cũng không tin.



Người phụ nữ này lòng dạ quá sâu, cũng quá thần bí, sự rạn nứt của anh cả và anh hai vào hơn 20 năm về trước tôi nghi ngờ bà ta có tác dụng rất quan trọng ở trong.



Trước đây không biết cũng thôi đi, hiện nay đã biết, bắt buộc phải tra rõ người phụ nữ này cho tôi.”

“Vâng.” Quản gia gật đầu..