Cục Cưng À, Gọi Ba Đi

Chương 9




Mở tiệc, nhất định phải mở tiệc.

Đó là những gì mẹ tôi nói. Mẹ nói lâu như vậy mẹ mới có dịp về một lần, nhất định phải mời tất cả bạn bè trước kia đến chung vui, hơn nữa có vài người tuyệt đối phải mời cho bằng được, thế mới là tiệc. Còn giải thích cho tôi là lần này làm đình làm đám để khiến cho tôi thông suốt một số chuyện. Chả biết muốn tôi thông suốt cái gì.

Tiệc tùng ư, còn nghĩ được cái gì khác đây? Chỉ là một đám người ăn mặc lễ phục xúm lại ăn chơi giải trí. Đó là suy nghĩ của tôi. Số lần tôi đi dự tiệc hoàn toàn có thể đếm trên đầu ngón tay. Một phần vì Lẫm Lẫm không cho tôi đi, một phần vì tôi cũng chả thích đi. Thế nhưng lần này lại không thể không đi.

Nhíu mày, nhìn bộ đồ véc, toàn là màu trắng.

Tôi ngẩng đẩu, gào lên: “Mẹ~”

Mẹ tôi cười tàn ác không gì sánh bằng, nhanh nhảu nói: “Nhanh, nhanh thay vào đi!”

Tôi dùng dà dùng dằng. Trắng gì mà trắng thế!

Nhét bộ đồ lại vào trong tay mẹ. Đánh chết tôi cũng không mặc thứ ấy, lại còn có hoa văn nho nhỏ như trẻ con nữa chứ.

Mẹ tôi nheo nheo mắt, cười nói: “Không mặc sao? Cũng được thôi. Mẹ biết ngay là con không bao giờ chịu ngoan ngoãn nghe lời mà.” Nói xong liền lấy đâu ra một cái áo đuôi tôm đưa đến trước mặt tôi.

“Không chọn cái ấy!” Đừng đùa chứ! Lại là màu trắng? Đổi thang không đổi thuốc!

“Không chọn thật sao?” Nụ cười bắt đầu trở nên méo mó.

“Không thích!”

“Không thích thật sao?” Mẹ dạ xoa xuất hiện, răng nanh nhe ra rất đáng sợ.

“Thích?” Hoàn toàn bị khuất phục…



Trong phòng tắm.

“Lâm Khi~ Lâm Khi~ Ngươi vô cùng… dũng cảm a~~~ Lâm Khi Lâm Khi không sợ ai a~~” ( mời chư vị tham khảo giai điệu của bài DARLING )

Ông bà vẫn nói hát hò chính cách giải tỏa tốt nhất. Tôi thật sự tán đồng, bao nhiêu bất mãn cũng hát ra cả, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Hơi nước tràn ngập, tâm tư cực tốt.

Hát chán một bài, tôi chuyển sang bài tiếp theo.

“Đánh bại quái thú a~ Mẹ dạ xoa, dạ xoa, ta không sợ ngươi a~ Đến đây đến đây, đi đến đây~” ( tham khảo I COULD BE THE ONE )

Hương liệu thơm ngát, xoa xoa xoa, tắm tắm rửa rửa thật sạch sẽ…

Hát hết bài này sang bài khác, tôi hát đến lâng lâng cả người.

Bỗng một loạt tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.

Dội vào cửa phòng của tôi.

Mặc kệ chân ai, tôi cứ vui vẻ lo cho sự nghiệp hát hò của tôi.

Cửa phòng tắm bật mở.

“Lâm Khi, anh có để cho người khác sống không hả? Rống cái thứ nhạc gì thế?” Giọng nói phẫn nộ vang lên, ngay sau đó gương mặt tức giận cỏ Lẫm Lẫm cũng hiện ra.

“Gì cơ?” Tôi dừng lại, vòi hoa sen vẫn tiếp tục xối nước.

“Anh… Anh… không mặc quần áo?” Gương mặt Lẫm Lẫm thoáng cái đã đỏ bừng.

Sau đó lập tức ra ngoài đóng rầm cửa lại, tôi có thể nghe thấy cánh cửa kia bị nó ngược đãi đến cỡ nào. Tiếp đến là tiếng chửi rủa của Lẫm Lẫm. Hình như là “Tắm sao không đóng cửa”.

“Ào… ào… ào…” Tôi tiếp tục tắm. Tên nhóc Lẫm Lẫm thật là không hiểu chuyện mà. Từng thấy ai tắm là lại mặc quần áo chưa? Hơn nữa, tôi có đóng cửa kia mà, chỉ là không khóa thôi… Huống hồ tôi mới là người bị nhìn, có phải nó đâu, đỏ mặt gì chứ? Ha ha, Lẫm Lẫm nhà tôi thật ngây thơ, không phải cả hai đều là đàn ông sao, cần gì đỏ ửng lên như vậy…

Tắm rửa xong, thay cái áo đuôi tôm kia vào.

Tôi đứng trước gương soi soi.

Mặc vào cũng không tệ lắm, nhưng sao giống mấy thằng nhóc chưa lớn thế này?

A!

Trên vầng trán trơn láng tự nhiên mọc ra một cái mụn nhỏ. Chắc là sống trong thành phố riết nên nóng trong người đây mà…

Xong rồi, nhìn thế nào cũng giống trẻ vị thành niên.

Xoa xoa da mặt, phải điềm tĩnh, phải lạnh lùng. Đúng rồi…

Vâng, và bây giờ thì giống hệt một con quỷ vị thành niên…

Không gian chìm vào tang tóc…

“Anh đang làm gì vậy?” Một giọng nói vang lên sau lưng.

“A?” Tôi giật nảy mình, quát, “Lẫm Lẫm, con có thể xuất hiện bình thường công khai một chút được không? Cái này là dọa người, dọa chết người đấy, biết không hả?”

“Là do anh mải mê soi gương, tôi ở đây được 5 phút rồi.” Biểu cảm của Lẫm Lẫm đúng là có thể thay đổi như chong chóng, gương mặt đỏ bừng bừng ngượng ngùng khi nãy đã vứt lên chín tầng mây rồi.

A? Tại sao trang phục của nó vẫn là đồ véc như mọi khi. Không công bằng.

Tôi lao đi tìm mẹ chất vấn.

Đáp án cuối cùng là đồ véc của tôi quá khó coi. Tuy rằng lúc làm việc tôi không mặc áo véc nhiều lắm, nhưng vẫn có kia mà!

Tôi muốn nói cái gì đó, nhưng đã bị người ta trói lại ném lên xe rồi.



Gió thổi mạnh khiến cho tóc tôi hơi rối đi một chút, tôi hỏi Lẫm Lẫm: “Chúng ta đổi xe khi nào vậy?”

Lẫm Lẫm vẫn nhìn chăm chú về phía trước: “Vừa mua.”

BMW-Z4 kiểu dáng thể thao, mui trần, rộng rãi, kiêu hãnh không gì sánh được. Nhưng cái này đâu phải là STYLE của Lẫm Lẫm, cũng không phải sở thích của tôi.

Khỏi bàn nữa, nhất định là ba mẹ rồi, đúng là xa xỉ mà.

Điểm đáng ghét nhất ở chiếc xe này là… Tóc của tôi… Thật là hân hạnh a… được gió chải ngược hết ra sau.

Xuống xe, tôi vinh dự được mọi người cười cợt chế nhạo đến cháy mặt.

Tôi ngồi lại trong xe: “Ba không đi!”

Lúc đầu không phải bảo sẽ tổ chức tiệc trong nhà sao? Tự nhiên lại lôi lôi kéo kéo đến chỗ này.

Mẹ chạy đến dỗ dành tôi, “Trông con như vậy mới… đặc biệt.”

Cho tôi xin đi… Khi an ủi người khác thì có cần cười đến chảy nước mắt thế kia không?

Ba tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con trai à, xem ba này!” Dứt lời liền lấy tay vuốt nhẹ tóc tôi hai cái.

Tôi soi soi qua kính xe. Vẫn hơi rối một chút, nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều, chắc là có thể gặp mặt người khác được rồi.

Lúc đi ngang qua Lẫm Lẫm, nó chỉ nói một câu “Chẳng có gì khác biệt”… tàn nhẫn kéo tôi xuống đáy vực như ban nãy.

Tôi cúi đầu mà đi. Được thôi, tôi làm mất mặt mấy người, tôi cúi đầu là được chứ gì.

Cúi đầu đi cũng có cái lợi của nó, có thể dễ dàng phát hiện ra là nhà hàng này rất sạch sẽ, không có một xíu bụi nào.

Nhưng tác hại là dễ đụng này đúng kia.

Ví dụ như… đụng người.

Đi được một hai bước, tôi đã đâm sầm vào một khuôn ngực cứng ngắc của kẻ nào đấy.

Ôm đầu, tôi ngẩng mặt định chửi cho hắn một trận.

Nhưng lập tức trông thấy nụ cười rạng rỡ đến chói mắt.

Sau đó, “kẻ nào đấy” nhào đến ôm ghì lấy tôi, kêu lên: “Khi Khi…”