Trong mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn thấy mấy cây kẹo bông đang bay qua bay lại…
Màu xanh nhạt nói: “Hắc, tôi có đáng yêu không?” Nói xong thì đưa tay chống hông. Trên căn bản thì nó làm gì có hông, nhưng dựa vào tư thế có thể dễ dàng đoán được.
Màu hồng phấn nháy nháy mắt vài cái: “Có muốn ăn tôi không?” Nói xong bay đến thơm tôi một cái.
Màu xanh nhạt xấu hổ che mặt, thỏ thẻ rất nhỏ vẫn đủ để tôi nghe được: “Anh còn chờ gì nữa?”
Nghe lời mời gọi kiểu ấy, tôi đương nhiên không thể chần chừ, lao đến cắn…
Ừm… rất mềm nha…
Bỗng nhiên… kẹo bông đâu không thấy.
Xuất hiện trước mắt lại là gương mặt phóng đại của Lẫm Lẫm, nó lấy tay lay lay tôi: “Dậy dậy!”
Trở mình, không để ý đến nó, tiếp tục ngủ… Kẹo bông à, Đừng đi mà~~~
Lay càng lúc càng mạnh, xem ra tôi không chịu tỉnh thì nó nhất định không dừng lại.
Tôi tức, trở người lại, trừng mắt nhìn nó, hung hăng nói: “Kẹo bông!”
Mặt nó đột nhiên đỏ lên, sau đó xoay đầu nói “Ăn điểm tâm đi!” Dứt lời liền bước nhanh ra ngoài.
…
Tại bàn ăn.
Tôi nhìn Lẫm Lẫm. Chuyện quái gì vậy? Từ nãy đến giờ nó vẫn không nói lời nào.
Nó không nhìn tôi, chỉ cúi đầu ăn bữa sáng của mình, gương mặt như dán chặt xuống cái dĩa.
Trong đầu tôi bấy giờ chợt xuất hiện một hình ảnh.
Mặt Lẫm Lẫm không thấy đâu nữa, mà chỉ có một cái dĩa úp lên trên. Trên dĩa còn có hai quả trứng, một miếng giăm-bông.
Sau đó thằng bé trong bộ dạng ấy mà gào lên: “Ta là siêu nhân Hột vịt muối đời thứ 2!”
Ha ha ha… Tôi cười lăn lộn.
Bình thường nó nhất định sẽ nói: “Lúc đang ăn không nên cười ầm lên, dễ sặc lắm!”
Nhưng hôm nay đúng là kỳ quặc hết sức! Nó chỉ điềm tĩnh nói: “Ăn xong thì xuống nhà, tôi đi lấy xe!”
Không kỳ quặc mới lạ đấy. Xe ở ngay trong gara kia mà, cần gì phải đi lấy sớm như vậy?
Không lẽ là giai đoạn dậy thì sao? Cũng đúng, tên tiểu quỷ này vốn rất khác thường, dậy thì muộn hơn một chút cũng không có gì lạ.
…
Phòng làm việc.
Tôi bước vào phòng làm việc.
Quái đản, quái đản! Bộ gặp quỷ hay sao?
Ngày hôm nay Lẫm Lẫm không hề nhìn tôi một cái.
Lẽ nào… con quỷ ấy nhập vào tôi rồi?!
…
Điện thoại vang lên…
“Alô”
“Khi Khi à~~~ Tiêu rồi!” Là tên họ Thần bại hoại.
“Vậy thì tốt!” Tôi lạnh nhạt nói. Hắn mà tiêu, thì thế giới sẽ bớt đi một tên bại hoại đê tiện.
“Không phải tôi, mà là tên tiểu quỷ nhà cậu ấy!” Giọng nói trở nên gấp gáp.
“Gì? Lẫm Lẫm nó làm sao?” Không lẽ thật sự có chuyện xảy ra ư? Tôi vội vàng hỏi.
“Cậu ta hôm nay rất khác thường, tôi gọi mấy lần mà vẫn không phản ứng. Có khi nào bị bệnh rồi không?”
Tôi mém té xỉu, lửa giận đùng đùng bốc lên, tôi quát: “Cậu dư tiền điện thoại lắm phải không? Rảnh thì trả cước giùm tôi luôn đi!”
Tôi còn tưởng chuyện gì, làm sợ chết được, tuy nhiên xem ra chuyện này không phải chuyện của tôi.
Vừa mới cúp máy, chuông điện thoại lại vang lên.
“Alô”
“Alô, Khi Khi à, tôi nghĩ hay là chúng ta nên…” Lại là tên phí tiền điện thoại kia.
Tôi không nói hai lời, lập tức cúp máy.
Điện thoại lại vang lên.
Tôi trợn mắt nhìn chiếc điện thoại, lửa giận hừng hực.
“Thần Tiêu, cậu thật sự dư tiền đến vậy sao. Vậy tháng này khỏi lãnh lương luôn đi!”
Đầu dây bên kia im lặng.
Ngay khi tôi định cúp điện thoại thì một giọng nữ yếu ớt cất lên: “Khi Khi à~~”
Một người mà tôi không thể nào ngờ tới.
“Khi Khi à… Lâu như vậy mới gọi điện cho con, sao con đành lòng rống vào tai mẹ thế chứ?” Suy nghĩ một hồi, giọng nói ẻo lả này rất giống người mẹ phiêu bạt tứ xứ của tôi.
Im lặng… tiếp tục im lặng như chết…
Không sinh ra trong im lặng, thì cũng chết trong im lặng. Những lời này quả là chí lý.
“Mẹ nói, tiểu quỷ con đấy, mẹ con lâu như vậy mới gọi cho điện cho con, con cũng không biết đáp lại vài tiếng sao? Thà không sinh ra con còn tốt hơn, tốn bao công sức mà chẳng được gì…” Âm thanh nhớn nhác truyền đến.
Đây mới là con người thật của mẹ tôi.
Tôi nói: “Giọng nói này thì đúng rồi. Có việc gì sao?”
Không có chuyện thì cớ gì phải đi chùa. Những lời này chính là do mẹ dạy tôi.
“Có việc gì không là sao? Thật đáng ghét. Tất nhiên là mẹ thương nhớ con trai nên mới gọi về.” Lại giọng điệu ẻo ợt ấy.
Da gà trên người đồng loạt nổi lên.
Cố lắm mới có thể kiềm chế khao khát mắng người xuống.
Bình thường một hai tháng cũng không hề gọi điện. Lần này chỉ chưa được hai tuần đã vội gọi cho tôi, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tôi nói: “Vậy mẹ cần gì?”
“Mẹ và ba con á… muốn về thăm con á!” Hí hửng ngất trời.
“Ừm ừm… Vậy lúc nào về?” Đi 14 năm, cũng biết quay về sao?
Không cần thắc mắc, người mẹ người mẫu và người cha nhiếp ảnh gia của tôi, khi tôi vừa tròn 12 tuổi đã ném tôi sang một góc, vui vẻ đi du lịch một vòng thế giới. Trên danh nghĩa là đi công tác, chụp ảnh kiếm tiền.
“Hắc hắc, ba mẹ đang ở dưới lầu công ty con.” Cái này gọi là lời không đáng sợ, người tự sợ.
“Được rồi!” Cúp máy, ba chân bốn cẳng tôi chạy đến phòng Lẫm Lẫm.
Kéo chủ nhân rời khỏi.
Lẫm Lẫm không hiểu gì nhìn tôi.
Tôi nói: “Bọn họ trở về rồi.”
Lúc này thằng bé mới bừng tỉnh.
“Đi đi… Đi nhanh lên, nếu không sẽ không kịp!” Tôi vội vã kéo nó thẳng ra ngoài. Hai người họ đi lâu như vậy, bỏ mặc công ty, bỏ mặc chúng tôi, bây giờ lại đột ngột quay về tìm bọn tôi.
Chợt một dáng người chắn ngang cửa, cười gian: “Không kịp nữa rồi!”
Tôi che mặt.
Không nhìn thấy tôi! Bọn họ chắc chắn không nhìn thấy tôi!
Tôi rón rén lùi về phòng làm việc của mình.
Nhưng lại có một người khác đứng ngay phía sau, tôi vừa lùi lại, liền bị kẻ ấy ôm chặt vào lòng.
Bóng người đấy ôm trọn lấy tôi, một đôi tay quen thuộc ôm tôi từ phía sau, hương thơm nồng nặc xông thẳng vào mũi…
Cái kiểu chào hỏi đặc biệt này, ngoài mẹ yêu dấu của tôi ra, thì còn ai vào đây?
Ngày hôm nay đúng là gặp quỷ mà… Nhưng không phải Lẫm Lẫm… Mà là tôi…
Bên má này bị hôn một cái, bên má kia cũng bị hôn một cái. Hết mẹ hôn rồi ba hôn. Gương mặt tôi bị họ hôn đến ướt sũng.
Tôi cố gắng lau lau mặt mình. Chết tiệt, sao toàn là dấu son môi thế này?
Trừng mặt nhìn hai người họn. Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ vẫn không chút thay đổi, vẫn dáng vóc như tuổi hai mươi. Mười bốn năm trước là vậy, mười bốn năm sau vẫn vậy.
Mẹ tôi nhéo nhéo mặt Lẫm Lẫm, nhéo một lúc liền nói: “Đã lớn hơn một chút rồi!”
Ba tôi vỗ vỗ vai nó, cười nói: “Đúng vậy, Lẫm Lẫm quả là lớn hơn rồi!”
Lẫm Lẫm đơn giản gọi hai tiếng “Ba”, “Mẹ”…
Nhìn xem! Gọi thuận miệng quá nhỉ? Tôi đòi sống đòi chết, nó vẫn nhất quyết không gọi tôi một tiếng ba.
Chắc tôi phải mở đầu nó ra, nhét vào đó mấy thứ lý lẽ cơ bản nhất… Rằng đó là ông nội và bà nội của nó. Còn tôi mới là ba nó. Tức chết tôi mà!!! Tuy nhiên, bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng hơn nhiều…
Tôi nhìn nhìn Lẫm Lẫm, rồi nhìn nhìn ba mẹ, từng chữ một cất lên rành mạch: “Cái gì mà lớn hơn một chút?”
Rõ ràng là so với 14 năm trước, không chỉ là một chút, Lẫm Lẫm của tôi không còn múp míp như trước đây, cũng không nhỏ nhắn đáng yêu như trước đây. Nếu không nhìn kỹ, thậm chí không nhận ra là cùng một người.
“Ha ha, hai năm trước Lẫm Lẫm du học ở Mĩ, ba mẹ vừa vặn cũng đến đấy, nên có dịp gặp mặt” Ba tôi cười cười.
Tôi cười nhạt: “Vậy sao không nói với con?”
Ba quay sang nhìn mẹ, nhìn Lẫm Lẫm, hỏi: “Hai người không không ai kể cho nó nghe sao?”
Mẹ lắc đầu, hỏi Lẫm Lẫm: “Con không nói cho nó biết hả?”
Lẫm Lẫm nhìn nhìn tôi, nói: “Con nghĩ là ba mẹ nói cho anh ấy biết rồi.”
Trong lúc bọn họ đang bàn cãi về việc ai nói với tôi, trong đầu tôi đồng thời cũng nghĩ ra một ý.
Tôi xoay người đi, cố gắng làm bộ dạng vô cùng đáng thương.
Quả nhiên, mấy người phía sau liền vây kín lấy tôi, luống cuống an ủi, dỗ dành…
Tôi cúi gằm mặt, thở dài, lắc đầu. Sao lại dễ bị lừa thế chứ?
“Khi Khi, muốn uống nước trái cây không, để mẹ đi lấy…”
“Khi Khi, có nóng không? Để ba bật điều hòa lớn hơn một chút…”
“Khi Khi…”
Ha ha, cuối cùng cũng có cảm giác đoàn tụ rồi!
Cứ đà này, cái ngày Lẫm Lẫm gọi tôi là ba không còn xa nữa.
Đoàn tụ thật là tuyệt ~ Nước trái cây là tuyệt nhất ~