"Chào buổi sáng, Tiểu Kha."
"Chị Phương chào buổi sáng."
Sáng sớm lúc năm giờ rưỡi, Kha Diệc Từ bước vào tòa nhà CCTV. Dù bây giờ chưa phải giờ làm chính thức, văn phòng vẫn đông đúc. Kha Diệc Từ không ngạc nhiên mấy, anh đi qua những chỗ ngồi lộn xộn, tay trái cầm một ly cà phê, tay phải treo áo khoác lên ghế, vừa ngẩng đầu thì gặp ánh mắt của nhà sản xuất, người đang vẫy tay gọi anh vào phòng họp để bắt đầu cuộc họp sáng.
"Tiểu Kha có chuyện tốt gì à? Mặt mày hớn hở quá nha." Nhà sản xuất Nhậm Nhàn đùa.
"Chào sếp." Kha Diệc Từ kéo ghế ngồi xuống, đặt điện thoại lên bàn. "Cuối tuần vừa rồi đi chơi một vòng, cả người đều thoải mái."
Các biên tập viên lần lượt vào phòng họp, âm thanh chào hỏi vang lên không ngớt.
Chương trình tin tức buổi sáng của Đài số 13 được dẫn bởi hai cặp đôi, với sự đóng góp của sáu biên tập viên, một nhà sản xuất chính, một nhà sản xuất cao cấp và một nhà sản xuất mới vào nghề (cấu trúc đội ngũ và quy trình làm việc tham khảo từ bộ phim truyền hình Mỹ THE NEWSROOM). Đối tác của Kha Diệc Từ, Trình Tề Phương kéo ghế ngồi bên cạnh anh rồi nhìn quanh, nói: "Hình như mọi người đã có mặt đủ rồi."
"Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi." Nhậm Nhàn lấy bảng trắng ra và viết tiêu đề tin tức bằng bút lông.
Cuộc họp sáng kéo dài 45 phút kết thúc, lúc 6 giờ 30, Kha Diệc Từ bước ra khỏi văn phòng ngồi ở vị trí làm việc ăn sáng. Đến 7 giờ, anh vào phòng trang điểm để chỉnh trang lại, từ 7 giờ 30 đến 8 giờ 30 để làm quen với kịch bản, sau đó đến 8 giờ 40 Kha Diệc Từ vào phòng phát sóng, đeo tai nghe để nghe nhà sản xuất dặn dò những điều cần lưu ý.
Đúng 9 giờ sáng, chương trình Tin tức Buổi sáng chính thức bắt đầu.
"Hiện giờ là 9 giờ sáng ngày 12 tháng 7, chào mừng mọi người đến với chương trình
Tin tức Buổi sáng, tôi là người dẫn chương trình Kha Diệc Từ."
"Tôi là Trình Tề Phương, buổi sáng tốt lành."
Ôn Linh ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chăm chú nhìn Kha Diệc Từ trên màn hình tivi, cảm thấy thật kỳ diệu khi người vừa ăn tối và chơi đùa cùng mình hôm qua lại xuất hiện trên truyền hình.
"Tiểu Vũ dậy sớm thật." Ông nội về từ đi dạo, chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế sofa. "Con xem gì đó?"
Ôn Linh chỉ vào tivi: "Bạn."
"Ôi, đúng là bạn của con nè." Ông nội ngạc nhiên nói. "Cậu chàng này nhìn quả thật điển trai, mũi cao, mắt to tròn."
Ôn Linh cười trước cách mô tả của ông, cậu ôm một chiếc gối vào lòng, để cằm lên, tập trung xem Kha Diệc Từ dẫn tin tức.
Ông nội thì liên tục bình luận theo nội dung tin tức, có lúc thở dài, có lúc cảm thán, có lúc phẫn nộ. Ôn Linh lặng lẽ ngồi bên cạnh ông, cho đến khi tin tức kết thúc, bị ông nội véo nhẹ vào đầu.
Ông nội nói: "Vẫn là cháu trai ông tốt tính, không làm ông bực mình."
Ôn Linh quay sang nhìn ông, đôi mắt cong cong.
Người ta càng lớn tuổi càng trở nên trẻ con, Ôn Hỉ Toàn, một nhân vật có tiếng trong ngành vận tải thời trẻ, giờ đây chỉ mong muốn gia đình bình yên, con cháu khỏe mạnh và hạnh phúc. Nhìn cháu trai nhỏ, ông đưa tay từ túi quần ra một chiếc ví da bò, đếm năm tờ tiền đỏ rồi đưa cho Ôn Linh: "Cầm theo khi đi chơi với bạn đi con, mua quà cho họ, giao thiệp thì cần có lễ nghĩa."
Ôn Linh khoa tay múa chân, [Con có tiền mẹ cấp.]
"Cầm đi nào, tiền của ông nội là tiền của con." Ôn Hỉ Toàn mạnh mẽ đem tiền nhét cho Ôn Linh, "Mẹ cho và ông cho không giống nhau."
[Không giống nào chỗ nào ạ?] Ôn Linh ra hiệu.
"Tiền ông nội cho thì bối phận lớn hơn." Ôn Hỉ Toàn tỏ ra đầy kinh nghiệm, "Tiêu tiền của ông nội trước, rồi đến tiền của mẹ."
Ôn Linh bất lực nhìn ông nội, thầm nghĩ cậu không phải kém thông minh mà, chỉ là không thể nói chuyện thôi.
"Bạn con có xuất hiện trên TV mỗi buổi sáng không?" Ôn Hỉ Toàn chỉ về phía màn hình.
Ôn Linh lắc đầu, nói chậm: "Không...biết."
"Ông thấy cậu ta quen lắm. Cậu ta tên là gì nhỉ, Tiểu Kha?" Ôn Hỉ Toàn hỏi.
Ôn Linh viết tên Kha Diệc Từ trên máy tính bảng và giơ lên cho ông xem.
"Kha Diệc Từ..." Ôn Hỉ Toàn ngẫm nghĩ, "Nhà cậu ta có phải ở Hà Tây không?"
Ôn Linh gật đầu xác nhận.
"Để hôm nào ông hỏi thăm, cảm giác như đã gặp ở đâu đó." Ôn Hỉ Toàn nói.
"Và đó là toàn bộ nội dung của
Tin tức buổi sáng hôm nay, cảm ơn mọi người đã theo dõi." Kha Diệc Từ nói.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai, cảm ơn tất cả các bạn." Trình Tề Phương nói.
Khi chương trình
Tin Tức Buổi Sáng kết thúc lúc 9 giờ 40, Kha Diệc Từ giả vờ chỉnh lại tài liệu, trong tai nghe vang lên giọng của nhà sản xuất Nhậm Nhàn: "Tốt lắm, kết thúc."
Kha Diệc Từ đặt tài liệu xuống, ngay lập tức kiểm tra điện thoại. Nhận thấy hành động bất thường của đồng nghiệp, Trình Tề Phương trêu chọc: "Gấp vậy? Đang yêu đương à?"
"Không có." Kha Diệc Từ lướt qua vài lần tin nhắn, thở dài rồi tắt hộp thoại.
"Ôi trời." Trình Tề Phương tiếp tục chọc, "Không phải yêu thì là bị ai đó thiếu nợ rồi!"
"Không tiện nói..." Kha Diệc Từ lẩm bẩm, nhét điện thoại vào túi. Trong tai nghe, Nhậm Nhàn lại hỏi: "Tiểu Kha yêu ai rồi hả?"
"Thật không? Ai thế?" Đạo diễn phía sau đùa thêm.
"Có phải người trong đài không?" Một giọng nữ từ phòng biên tập vang lên.
"..." Kha Diệc Từ ngắt kết nối tai nghe, quay lại với Trình Tề Phương: "Chưa yêu, đang theo đuổi, không phải người trong đài."
"Thế là ổn rồi, người ta nói có hy vọng là tốt." Trình Tề Phương vỗ vai Kha Diệc Từ. "Chỉ cần không phải người trong đài, đỡ lúng túng nếu chia tay, giống cậu với Tiểu Lệ trước đó."
"Ừ ừ." Nhắc đến người yêu cũ, Kha Diệc Từ bất giác cảm thấy khó chịu. Anh nhanh chóng bước khỏi phòng thu, vào phòng nghỉ và thả mình xuống giường. Điện thoại báo có tin nhắn từ Ôn Linh với bức ảnh chương trình vừa phát sóng.
[Lông Vũ Nhỏ]: Anh nói lưu loát quá, ghen tị thật.
Kha Diệc Từ mỉm cười, trả lời:
[Tôi không nói nhiều lắm]: Cậu xem chương trình à?
[Lông Vũ Nhỏ]: Tôi đặt báo thức dậy xem mà.
[Lông Vũ Nhỏ]: Anh lên TV hàng ngày à?
[Tôi không nói nhiều lắm]: Từ thứ 2 đến thứ 4 tôi lên Tin tức Buổi Sáng, còn thứ 6 thì ghi hình cho chương trình pháp luật.
[Lông Vũ Nhỏ]: Tất cả đều trên kênh 13 à?
[Tôi không nói nhiều lắm]: Chương trình pháp luật phát trên kênh 12.
Ôn Linh tìm kiếm thông tin về chương trình "Pháp luật trong cuộc sống," một chương trình đã phát sóng bốn mùa, do Kha Diệc Từ dẫn dắt từ mùa thứ tư và tiếp tục với mùa thứ năm sắp ra mắt.
[Lông Vũ Nhỏ]: Có vẻ thú vị đấy, để tôi xem vài tập. Anh cứ làm việc tiếp đi.
[Tôi không nói nhiều lắm]: Được.
Kha Diệc Từ đặt chuông báo thức nửa tiếng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong khi đó, Ôn Linh tiếp tục nằm trên sofa, cầm máy tính bảng xem. Không lâu sau, Ôn Thuỵ Tuyết tỉnh dậy, ngồi bên cạnh cậu với một bát trứng hấp do bà nội làm. Cô tò mò hỏi: "Anh, đang xem gì đấy?"
Ôn Linh nghiêng máy tính bảng, để Ôn Thuỵ Tuyết nhìn thấy hình ảnh của Kha Diệc Từ trên màn hình.
"Chà, bạn anh đấy à?" Ôn Thụy Tuyết nhận xét.
"Ừ." Ôn Linh đáp.
"Lúc anh ấy nghiêm túc thì khá là đẹp trai nha." Ôn Thuỵ Tuyết nói, vừa ăn trứng hấp vừa hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"
"Rồi." Ôn Linh đáp, "Ngon."
"Anh." Ôn Thuỵ Tuyết nói tiếp, "Em thấy bạn anh là người tốt đấy. Anh nên chơi với người ta nhiều hơn đi, đừng giao du gì với Sở Triết Tùng nữa."
Ôn Linh quay sang nhìn cô, Ôn Thụy Tuyết giải thích: "Em thấy từ khi anh chơi với Sở Triết Tùng, anh càng ít nói hơn. Còn mấy ngày nay ở bên anh Từ thì anh nói nhiều hơn hẳn, em nghĩ anh ta là người tốt."
Ôn Linh mỉm cười, cô em gái tuy còn trẻ con nhưng lời nói ra thì đúng thật vậy. Cậu gật đầu: "Được."
"Người kia bao nhiêu tuổi?" Ôn Thụy Tuyết hỏi, mắt vẫn dán vào màn hình.
"Khoảng... hai mươi lăm."
"Hơn anh năm tuổi cơ hả?" Cô em gái bất chợt lo lắng, nói: "Nếu anh ta bắt nạt anh, nhớ nói em ngay, đừng giữ trong lòng đó nha."
Ôn Linh nghiêng đầu, dùng tay ra hiệu: [Anh em chúng ta chăm sóc chiếu cố lẫn nhau.]
Nhớ về những ngày tháng hai anh em nương tựa vào nhau từ bé, Ôn Thụy Tuyết xúc động gật đầu: "Đúng vậy, em mãi mãi biết ơn anh."
[Từ khi em gọi anh là anh trai, em đã là em gái của anh.] Ôn Linh ra hiệu, [Chúng ta là gia đình, không cần phải cảm ơn nhau.]
-