Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 10




Ôn Linh ngồi xổm bên cạnh luống hoa, ngón tay nhẹ nhàng nhặt lên một chiếc lá của cây hoa baby, cẩn thận quan sát xem trên đó có sâu bọ hay đốm bệnh không. Ôn Thụy Tuyết vừa che ô vừa cầm điện thoại, cô đọc to những dòng chữ trên màn hình: "Anh, trên này nói rằng hoa baby phát triển không tốt vào mùa hè."

Ôn Linh đứng dậy, ra hiệu: [Anh chỉ có thời gian chăm sóc nó vào mùa hè.] Cậu cầm xẻng và bình tưới nước bước vào trong cửa hàng. Ôn Thụy Tuyết bước theo, đề nghị: "Hay là anh trồng hoa vào chậu đi?"

Ôn Linh bước chân khựng lại, quay đầu nhìn em gái với vẻ hơi lúng túng. Cậu nói: "Anh, quên mất."

Ôn Tuyết chỉ vào chiếc điện thoại trên quầy thu ngân, "Vừa nãy có người gọi cho anh."

Ôn Linh nhấc điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ hiển thị một cái tên quen thuộc. Gương mặt cậu lập tức trở nên lạnh lùng, cậu đặt điện thoại xuống tiếp tục xem chương trình pháp luật của Kha Diệc Từ.

"Ai vậy? Gọi quấy rối à?" Ôn Thuỵ Tuyết hỏi.

"Ừm." Ôn Linh không muốn nói nhiều, cậu nhấn nút phát tiếp tập mới. Pháp và Tình là chương trình với sự xuất hiện mờ nhạt của người dẫn, tập trung chủ yếu vào các vụ án thực tế. Phần hậu kỳ được cắt ghép hài hước giúp khán giả tiếp thu kiến thức pháp luật một cách nhẹ nhàng. Dù vậy anh vẫn giữ vai trò quan trọng, anh nói với giọng nói điềm tĩnh giúp kết nối và làm sáng tỏ nội dung vụ án.

Ôn Tuyết ngồi cạnh cậu, mở một gói khoai tây chiên nhấm nháp. Chưa xem được bao lâu, điện thoại của Ôn Linh lại reo lên. Cậu liếc màn hình, không ngần ngại bấm tắt cuộc gọi nhưng Ôn Thụy Tuyết đã kịp nhìn thấy.

"Ồ!" Cô trêu chọc, "Lại là cuộc gọi từ bạn trai cũ của anh à?"

"..." Ôn Linh nhìn vào màn hình, cảm giác bực bội dâng tràn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng. Ôn Linh cầm lấy điện thoại, bước lên tầng hai nhấn trả lời thì nghe thấy một giọng nói đã hơn một tháng không nghe thấy: "Ôn Linh, cậu bỏ tôi khỏi danh sách đen đi!"

Ôn Linh im lặng.

Giọng nói bên kia vẫn không chịu thua lên tiếng: "Ôn Linh, đừng chặn tôi nữa, mình nói chuyện trên WeChat được không?"

Ôn Linh nói một từ ngắn gọn: "Không."

"Tôi sai rồi, xin lỗi cậu." Sở Triết Tùng nói, "Tôi sẽ không giận dỗi nữa, cậu bỏ tôi khỏi danh sách đen đi."

"Không." Ôn Linh vẫn từ chối.

"Cậu ở đâu? Tôi đến tìm cậu xin lỗi trực tiếp. Tôi biết mình sai rồi." Sở Triết Tùng nài nỉ.

Ôn Linh dứt khoát cúp máy, lập tức đưa số điện thoại vào danh sách đen. Khi cậu quay lại, thấy Ôn Thụy Tuyết đang tò mò đứng ở cầu thang, cô hỏi: "Thế nào rồi?"

Ôn Linh đi ngang qua cô, khẽ xoa đầu em gái rồi xuống dưới lầu tiếp tục xem chương trình. Nhưng tâm trạng của cậu bị xáo trộn, khó chịu cực kì, cậu đập mạnh xuống máy tính bảng. Hành động bất chợt khiến Ôn Thụy Tuyết giật mình, Ôn Linh vội nói: "Xin lỗi."

"Anh xin lỗi gì chứ." Ôn Thụy Tuyết hiểu chuyện nói, "Sở Triết Tùng nói gì vậy?"

[Cậu ta muốn đến tìm anh.] Ôn Linh ra hiệu, [Cậu ta biết kỳ nghỉ hè anh thường ở đây.]

"Em nhớ anh từng nói nhà hắn ở Sơn Đông." Ôn Tuyết thắc mắc, "Hắn sẽ không từ Sơn Đông chạy đến đây chứ?"

Ôn Linh lắc đầu, [Không biết.]

"Đừng lo, nếu hắn tìm anh, em sẽ báo cảnh sát," Ôn Tuyết nói, "Lúc nào cũng thế, xin lỗi còn nhanh hơn cả phạm lỗi."

Điện thoại của Ôn Linh lại reo lên, lần này là cuộc gọi video từ Kha Diệc Từ. Ôn Linh nhấn nút nhận cuộc gọi, trên màn hình xuất hiện gương mặt Kha Diệc Từ: "Tôi tan làm rồi, cậu đang làm gì thế?"

"Canh, cửa hàng," Ôn Linh đáp.

Kha Diệc Từ nhìn kỹ qua màn hình, nhận ra nét mặt buồn bã của Ôn Linh, anh hỏi: "Hôm nay không vui à?"

"Ừm." Ôn Linh buồn bã đáp.

"Sao thế? Nói cho anh cậu nghe đi." Kha Diệc Từ hỏi tiếp.

*Anh này là anh zoai, cưa cưa.

Ôn Linh mang điện thoại lên tầng hai, ngồi xuống ghế sofa, đặt điện thoại lên bàn trà, chuẩn bị dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói.

Kha Diệc Từ nhắc: "Tôi đang lái xe, không tiện nhìn màn hình, cậu cứ từ từ nói đi, tôi nghe mà."

Ôn Linh chớp mắt một chút, rồi nói: "Để, lần khác nói."

"Nói bây giờ luôn đi, lái xe cũng không có việc gì làm, thời gian thoải mái." Kha Diệc Từ tiếp tục khuyến khích.

"Tôi nói... không hay," Ôn Linh trả lời chậm chạp.

"Giờ nghe đã rất ổn rồi." Kha Diệc Từ dịu dàng động viên, "Tôi thích nghe Tiểu Vũ nói chuyện lắm, kể cho tôi nghe nhé."

Ôn Linh khó khăn mở lời: "Chỉ là... bạn trai cũ... gọi cho tôi."

Kha Diệc Từ từ trạng thái mệt mỏi bỗng trở nên tỉnh táo, anh cẩn thận dò hỏi: "Gọi nói gì?"

"Có lẽ, muốn, quay lại.. Tôi không muốn." Ôn Linh thẳng thắn.

"Không muốn thì đừng quan tâm đến." Kha Diệc Từ nói, "Cậu tính cách tốt thế, vậy mà còn bị cậu ta làm cho bực mình, chắc chắn là lỗi của người kia."

Ôn Linh không muốn dây dưa vào quá khứ nữa, cậu chuyển đề tài: "Anh ăn tối gì chưa?"

"Chưa nghĩ ra, muốn ăn gì đó cay cay." Kha Diệc Từ đáp, liếc nhanh qua gương chiếu hậu rồi rẽ phải, "Tiểu Vũ có gợi ý gì không?"

Ôn Linh chống cằm suy nghĩ một chút: "Mì khô cay."

"Tôi muốn ăn gì đó có chút nước." Kha Diệc Từ nói.

"Cháo huyết vịt." Ôn Linh đề nghị.

"Không cần món nước nhiều thế đâu." Kha Diệc Từ đáp lại, rõ ràng đang cố trêu chọc.

Ôn Linh phát hiện ra anh đùa mình, cậu nhìn màn hình một cách nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ: "Anh khỏi ăn đi."

Kha Diệc Từ bật cười: "Tiểu Vũ ăn gì tối nay?"

"Đợi bà nội nấu." Ôn Linh đáp, "Còn anh, chưa nói... phim anh thích."

"À à, tôi không kén đâu." Kha Diệc Từ thử thăm dò, "Phim tình cảm nhé?"

Ôn Linh trông vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên, cậu đáp: "A... được thôi."

"Sao vậy? Cậu không thích phim tình cảm à?" Kha Diệc Từ tò mò hỏi.

Ôn Linh lắc đầu: "Không hay xem."

"Tại sao?" Kha Diệc Từ hỏi tiếp.

"Thấy..." Ôn Linh định nói từ "vô nghĩa" nhưng lại nuốt xuống, đổi sang từ nhẹ nhàng hơn, "Kỳ quặc."

"Yêu đương kỳ quặc à?" Kha Diệc Từ nhướn mày, lúc này anh đã đến bãi đỗ xe. Sau khi dừng xe, anh cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình: "Vậy cậu ngày thường yêu đương thế nào?"

Ôn Linh đỏ mặt, lập tức lấy tay che kín mặt, rúc đầu vào khuỷu tay, không nói thêm. Kha Diệc Từ thấy tai cậu đỏ lên, anh thở dài, tự nhủ không nên trêu chọc nữa. Giọng anh nhẹ nhàng hơn: "Tôi không hỏi nữa. Thật ra tôi thích xem mọi thể loại phim."

Ôn Linh ngẩng đầu lên: "Phim kinh dị thì sao?"

Kha Diệc Từ ngớ người. Anh vốn dĩ sợ xem phim kinh dị, đặc biệt là phim kinh dị châu Á, có thể làm anh sợ đến hồn lìa khỏi xác. Không ngờ rằng Ôn Linh có vẻ ngoài hiền lành lại thích xem những bộ phim u ám, đầy máu me kia. Dù bình thường có thể không ngại thể hiện sự sợ hãi, nhưng lần này Kha Diệc Từ không muốn thừa nhận lắm. Vì thế, anh giả bộ cứng cỏi: "Được thôi, cái gì tôi cũng xem được."

Ôn Linh gật đầu: "Được rồi." Cậu chú ý đến khung cảnh xung quanh Kha Diệc Từ, thấy rằng từ bãi đỗ xe đến thang máy về nhà tín hiệu không tốt, chắc Kha Diệc Từ không muốn cuộc gọi bị ngắt nên vẫn ngồi trong xe. Ôn Linh chủ động vẫy tay: "Tôi đi ăn cơm đây."

"Tôi cũng vừa về đến nhà." Kha Diệc Từ mở cửa xe, vẫy tay chào điện thoại: "Mai gặp nhé."

Nghe thấy hai từ "mai gặp", Ôn Linh mỉm cười, đôi mắt sáng lên, rồi cậu tắt điện thoại. Từ dưới lầu, giọng Ôn Thụy Tuyết vang lên: "Tổng cộng là bảy trăm năm mươi đồng, ông muốn thanh toán thế nào?"

Ôn Linh đứng bật dậy. Với một tiệm nhỏ mở cửa chỉ vài lần trong năm, thật bất ngờ khi có một khách hàng lớn như vậy. Chẳng lẽ gần đây có người mới chuyển đến? Cậu vội vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên và một ông lão đang đứng trước quầy thu ngân. Ông lão nhìn thấy Ôn Linh thì cười: "Cháu trai của ông Ôn lớn đến thế này rồi à?"

Ôn Linh chăm chú nhìn khuôn mặt của ông lão, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi ông là ai.

Ông lão thấy Ôn Linh im lặng không đáp cũng không tức giận, ông giơ chiếc túi nhựa trong tay lên, cười nói: "Cái bàn cờ cổ của ông thiếu một quân, ông đã kiếm mua nhiều năm rồi, không ngờ lại tìm thấy trong tiệm của ông Ôn, thật là duyên phận mà."

Ôn Thụy Tuyết lễ phép nói: "Chào ông ạ, xin lỗi ông, anh trai cháu không thể nói chuyện được."

"Ơ, sao lại không nói được?" Ông lão nhìn Ôn Linh, tiếp tục nói, "Hồi nhỏ ông còn dẫn cháu ra công viên chơi cầu trượt, cháu gọi ta là ông Vu, còn nhớ không?"

Ôn Linh lắc đầu.

"Ôi, trẻ thế này mà sao lại không nói được." Ông lão tiếc nuối, rồi cầm lên một mô hình máy bay cổ trên quầy: "Ông lấy thêm cái này, cháu trai ta thích máy bay lắm."

Ôn Thụy Tuyết tính tiền: "Bốn trăm hai mươi đồng, giảm chút còn bốn trăm."

Ôn Linh đứng đó cứng đờ, vài lần muốn mở miệng nói lời cảm ơn, nhưng lưỡi và cổ họng như không nghe lời. Cậu chỉ có thể đứng nhìn ông lão và người đàn ông trung niên từ từ rời khỏi tiệm mà không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

-