Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 101




Nụ hôn vừa ướt át vừa mãnh liệt. Sau lưng Đàm Dịch chống lên cửa xe, tay chân cường tráng dưới từng luồng điện chạy qua có chút nhũn ra. Y siết chặt bả vai Lục Thận Hành, dồn sức lui ra sau, cái ót lại bị ấn lần nữa, môi lưỡi lại một lần luồn sâu day cắn.

"...Đủ rồi."

Mạnh bạo lau đi, hô hấp Đàm Dịch cứng lại, xách Lục Thận Hành động dục khỏi người mình.

Lục Thận Hành vò đầu bứt tóc, "Hút điếu thuốc đi."

Giọng hắn nghẹn ngào, còn mang theo hương vị thuộc về Đàm Dịch, thanh tân lạnh lẽo.

Sắc mặt Đàm Dịch khô nóng mò đến hộp thuốc, lấy ra hai điếu. Lục Thận Hành một cây, y ngậm một cây.

Lục Thận Hành thấy thuốc đang cháy bên miệng Đàm Dịch, hắn cúi đầu dán sát vào. Tàn thuốc cọ lên tàn thuốc của đối phương, một chùm tia lửa nhảy lên.

Cứ thế một cảnh thân mật tự nhiên.

Lòng Đàm Dịch chấn động, như gặp sóng to gió lớn.

Màn đêm đen tuyền, hai người đàn ông trưởng thành sóng vai nhả vòng khói, đốm lửa bay khắp nơi.

Đầu lưỡi Đàm Dịch quét qua đầu lọc điếu thuốc, sau đó y ném thuốc xuống đất giẫm lên, túm cổ áo Lục Thận Hành, nghiến răng hàm, "Lục tiên sinh, anh có ý đồ khiêu khích cảnh sát."

"Không." Lưng Lục Thận Hành khẽ cong, sương khói giăng kín mặt mày lạnh lùng của Đàm Dịch, "Tôi quang minh chính đại đùa giỡn cậu."

Hắn cắn đầu lọc thuốc cười nhẹ, tầm mắt dời xuống, "Cảnh sát Đàm, sướng không?"

Lời nói ở bên tai trực tiếp, kích thích, xuyên qua màng nhĩ, chứa hormone giống đực mạnh mẽ.

Sắc mặt Đàm Dịch biến thành màu gan heo, ngực phập phồng kịch liệt, ham muốn chửi thề lúc nhìn thấy ý cười quen thuộc nơi cặp mắt kia thì sững lại. Y biết bộ dạng bây giờ của bản thân nhất định rất buồn cười.

"Có gì muốn nói hay không?" Lục Thận Hành như một người anh lớn tri kỷ, "Đừng giữ trong lòng, dễ nội thương."

Hắn còn giơ tay thay Đàm Dịch sửa sang lại cổ áo khoác da.

Đàm Dịch: "..."

Y mở cửa xe ngồi vào, nghênh ngang rời đi, cứ như chạy trốn.

Lục Thận Hành đứng ở đó thở dài, cứ thế mà chạy, cũng mặc kệ hắn, căng thật con mẹ nó đau.

Trần Phương biết ngày gặp con dâu còn không xa, bởi vì tâm tình của con trai rất tốt, bực tức khó hiểu trước đó cũng không còn thấy nữa.

Bà sai người hầu dọn ra một gian phòng trống, chuẩn bị đồ chiêu đãi.

Quản gia đưa ra kiến nghị: "Phu nhân, bức màn này màu hồng vẫn đẹp hơn."

Trần Phương lắc đầu, "Không thể dùng màu hồng."

Con dâu là đàn ông, cái này bà thật đúng là không mở miệng được.

"Ga trải giường đừng có hoa." Trần Phương nghĩ nghĩ, "Nên súc tích hào phóng."

Quản gia theo lời. Không biết thiếu phu nhân là người thế nào, có thể được phu nhân coi trọng như vậy, người còn chưa tới đã đi thu xếp, còn giám sát mọi thứ.

Lục Quốc Mậu ngồi ở trên sô pha đọc báo, "Phương Phương, đừng phiền như vậy, người tới chắc chắn sẽ ngủ với con trai thôi."

Trần Phương gần 60 tuổi rầm rập chạy xuống lầu, "Cái gì? Ngủ cùng nhau?"

Lúc này bà mới nhận ra mình lớn giọng, nhanh chóng tém lại, "Lão Lục, ông đừng làm tôi sợ."

"Làm om sòm." Lục Quốc Mậu phất phất tờ báo, bình tĩnh nói: "Con trai bà là ai bà còn không biết sao?"

Trần Phương: "..."

Bị nói như vậy, bà thật đúng là không thể phản bác một câu cho con trai.

Hoá ra cả một buổi sáng bận rộn vô ích.

Lục Quốc Mậu thả hai chân đang vắt chéo xuống, "Nó đâu?"

Trần Phương cầm chén trà của ông uống hai ngụm, "Đi công ty."

Lục Quốc Mậu bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, "Buổi tối hai ngày trước nó có mang về một chàng trai, là cảnh sát."

Trần Phương trừng ông, "Chuyện lớn như vậy sao ông không nói cho tôi?"

Lục Quốc Mậu xoa huyệt thái dương, "Tôi quên mất."

Bây giờ ông ngẫm lại, cậu trai kia rất có khả năng chính là con dâu.

Trần Phương vừa nghĩ đến, lập tức liền chuyển tới giám sát trong nhà. Nhìn người theo sau con trai mình vào nhà xong, bà lập tức kết luận: "Không sai được, Thận Hành dẫn cậu ta lên lầu."

Hai vợ chồng già mắt to trừng mắt nhỏ, giám sát hiển thị ở trên lầu hơn mười phút, đoạn thời gian đó bọn họ làm cái gì?

Trần Phương kích động nói, "Ông đi tra thân thế cậu ta đi."

Lục Quốc Mậu gọi điện thoại bảo cấp dưới đến, trước giữa trưa đã tra ra. Cô nhi, không vợ không con, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ, phẩm hạnh tốt.

"Cậu ta chính là Đàm Dịch phụ trách vụ án kia của công ty Thận Hành."

Trần Phương ôi chao một tiếng, cười nói: "Tôi nhìn thích, lão Lục ông thì sao?"

Lục Quốc Mậu không hé răng, coi như chấp nhận.

Lục Thận Hành ở công ty không biết cha mẹ hắn đã yên lặng tán thành Đàm Dịch. Hắn chống cằm, thờ ơ nghe cấp dưới báo cáo.

"Lục tổng?"

Lục Thận Hành nhướng mày, "Hửm?"

Trợ lý nói: "Gia đình của người chết tìm tới công ty."

Lục Thận Hành nhíu mày, "Tôi nhớ người không chết ở công ty."

Trợ lý căng da đầu, "Bọn họ muốn vớt một khoản."

Lục Thận Hành gõ mặt bàn, "Giao cho luật sư."

Trợ lý đáp ứng, cậu ta vẫn chưa đi, "Chuyện đó...cảnh sát Đàm..."

Lục Thận Hành giương mắt, "Làm sao?"

Tay trợ lý này của hắn là gay, xem ra là muốn cong eo dẩu mông trước mặt Đàm Dịch đây.

Trợ lý đột nhiên phát hiện sếp của mình nhìn qua bằng một ánh mắt sắc bén, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, cậu ta có chút khó có thể tin.

Từ khi nào mà sếp cũng chú ý tới đồng tính?

Không tính quanh co lòng vòng, Lục Thận Hành nói thẳng một câu: "Em ấy là của tôi."

Trợ lý ủ rũ rời đi.

Trong lần điều tra sau đó, Đàm Dịch cố ý tránh Lục Thận Hành, có vấn đề gì đều là Trương Lực. Y muốn rời đi, lại không quản được tay chân, đứng đợi ở bên cạnh.

Lâu lâu lại nhìn trộm một cái, Đàm Dịch không biết động tác này của y cực kỳ thuần thục, giống như đã luyện qua vô số lần.

Những người trong đội nhìn đội trưởng như một cô vợ nhỏ xấu hổ, bọn họ cũng say xẩm.

Trương Lực thật sự nhìn không nổi nữa, "Anh Đàm, anh thích đúng không?"

Đàm Dịch nhất thời không hiểu, "Cái gì?"

Trương Lực dùng khóe mắt liếc Lục Thận Hành, "Anh ta."

Đàm Dịch: "..."

Lúc y căng thẳng thì muốn hút thuốc, kết quả nghĩ đến lần đó y và người kia đầu đối đầu dựa gần châm thuốc, càng căng thẳng hơn.

Trước mặt đưa qua một điếu thuốc. Tầm mắt Đàm Dịch từ tàn thuốc chuyển đến đầu mẩu thuốc lá, nâng lên trên theo hai ngón tay kia, ngừng ở trên khuôn mặt mang theo ý cười của người đàn ông.

Mỗi lần gặp mặt, y đều không kìm được muốn nhào lên. Cái loại cảm giác này chẳng những không biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Đàm Dịch quay đầu đi, sợ mình mất khống chế, làm ra chuyện gì khiến y muốn có hành vi nhảy từ trên tầng 25 xuống.

Trương Lực cười nói: "Lục tiên sinh đừng để ý, lão đại anh ấy..."

Lục Thận Hành cắt lời: "Dễ cáu gắt mà thôi."

Khóe miệng Trương Lực giần giật, cậu ta quả thật là đang tự rước chuyện mà. Người này hiểu lão đại làm cho mấy anh em khác phải trợn mắt há mồm, thậm chí cảm thấy kinh ngạc. Phải ở chung bao lâu mới có thể quen thuộc đến vậy.

Cậu ta với vợ mình so ra còn kém hơn.

Nhưng vấn đề là lão đại và người này dường như trước đây chưa từng qua lại, theo như cậu ta biết.

Lục Thận Hành đút tay trong túi, "Không đi à?"

Trương Lực đang lâm vào phỏng đoán a một tiếng, xấu hổ đuổi theo sau Đàm Dịch.

Lục Thận Hành nhìn Đàm Dịch vào thang máy, cười lắc đầu. Có chút tật xấu vẫn không thay đổi, ví dụ như biệt nữu, khẩu thị tâm phi.

Sau khi tan làm hắn không lái xe, cố ý vô tình đi dọc theo khu thương nghiệp gần đó, ồn ào náo nhiệt.

Thanh niên ngoại quốc có lòng nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Lục Thận Hành, nhỏ giọng nói: "Hey, có người theo sau anh kìa."

Lục Thận Hành dùng tiếng anh lưu loát trả lời cậu chàng, "Đó là người yêu tôi."

Chàng trai ngoại quốc biết mình vừa làm trò cười. Cậu ta sờ sờ cái ót, hào phóng dựng ngón tay cái lên chúc phúc, lúc đi qua Đàm Dịch cậu ta lộ ra một hàm răng trắng.

"Bạn trai anh thật sự có mị lực."

Bạn trai? Đàm Dịch sững ra tại chỗ. Bằng cách nào đó biết đối phương nói ai, lại bằng cách nào đó không phản bác.

Chàng trai ngoại quốc lúc đi còn rất tốt bụng chớp mắt, "Ảnh đang đợi anh chủ động đấy."

Đàm Dịch nhíu mày, tay trong túi áo gió vuốt di động, nắn nắn vỏ ngoài, lại thả ra.

Lục Thận Hành đi phía trước đã biết Đàm Dịch đi theo từ lâu. Hắn đi rất chậm, qua kính cửa sổ đánh giá một chút, nhưng không vạch trần.

Đàm Dịch đi theo thật lâu, ba chữ cuồng theo dõi hiện lên trong đầu bị bản thân chọn cách phớt lờ, theo bản năng cảm thấy đây là bình thường.

Khi ngừng trước một cửa hàng bán hoa, Lục Thận Hành đi vào trong, lúc đi ra hai tay trống trơn, chẳng lấy thứ gì.

Đàm Dịch đi qua bị gọi lại, chủ hàng hoa cầm một bó hoa hồng đi ra, "Xin hỏi vị tiên sinh này tên Đàm Dịch sao?"

Đàm Dịch không rõ nguyên do, "Là tôi."

Mặt chủ hàng hoa hơi hồng, "Đây là của một vị tiên sinh vừa rồi đưa cho ngài." Cô lại nói, "Chúc hai người hạnh phúc."

Đàm Dịch ôm một đóa hồng đỏ lớn, bên tai đỏ bừng.

Vụ án kết thúc, không thể thuận lý thành chương đến tập đoàn Lục thị. Thông thấy được người, cảnh sát Đàm thấy khó chịu.

Sự khác thường của y làm người trong cục từ khiếp sợ cho đến thấy nhiều không sờn.

Đàm đội vẫn luôn không có đối tượng, ra là trong lòng có người, yêu thầm.

Gay cũng không gây trở ngại đến ai, mọi người so thấy cũng không phản cảm.

Đàm Dịch làm lơ ánh mắt áp muội của mọi người. Này thường y đã không phải người nhanh mồm nhảu miệng, đối với chuyện chột dạ của bản thân, dứt khoát không lên tiếng.

"Lão đại, đi ăn cơm không?"

"Không đi." Đàm Dịch căng ô che mưa, "Tôi có chút việc, đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại."

Mấy người Trương Lực đứng ở cửa kính nhịn không được chép miệng, lão đại không phải là kiểu người có vợ thì quên anh em đó chứ?"

Mưa tầm tã, người đi đường vội vàng.

Đàm Dịch cầm ô đi ở đầu đường, bả vai bị huých phải một chút. Y giơ ô che mưa lên, tầm mắt xuyên qua màn mưa, thấy người đàn ông cười tùy ý vô cùng chói mắt.

Cứ như có một ngón tay khẽ cào lên ngực y, sau đó cái tay kia lại phủ lên trái tim y, ấm áp lại ngứa ngáy.

Chờ Đàm Dịch định thần lại, y đã cùng đứng dưới một tán ô với Lục Thận Hành.

Lục Thận Hành giơ tay, luồn vào sợi tóc Đàm Dịch, dán lên ót y, dùng một chút lực, "Lần này có muốn nói gì không?"

"Có." Đàm Dịch mím môi, "Tôi muốn ở bên anh."