Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 100




Đàm Dịch muốn kéo người không buông, nhưng cấp dưới đến nói vụ án có tiến triển mới.

"Đàm đội?"

Vẫn là thanh niên kia, cậu ta là cánh tay phải của Đàm Dịch, bắt gặp tiền bối của mình với một vẻ mặt kỳ quái...

Nói như thế nào nhỉ, như là có tật giật mình.

Cậu ta có chút sững sờ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Đầu óc Đàm Dịch nhanh chóng vận hành, tìm bừa một lý do dẫn Lục Thận Hành theo bên mình, là chuyện ngày thường có chết cũng không làm.

Lúc này toàn bộ người trong đội đều giật mình.

"Đàm đội, người nọ là thái tử Lục thị, lỡ như không cẩn thận làm anh ta xây xát..."

"Tôi chịu trách nhiệm."

Một câu của Đàm Dịch đã chặn đứng hết thảy nghi vấn và băn khoăn của bọn họ.

Mọi người mang vẻ quái dị nhìn sang một người khác, khóe miệng xanh tím của đối phương câu lên, vẻ mặt vân đạm phong khinh, thậm chí còn bày ra dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.

"..."

Đàm Dịch dẫn đội đến nhà người chết, y giao công tác thẩm vấn cho cấp dưới, bản thân ở bên ngoài đối mặt với Lục Thận Hành.

Tối lửa tắt đèn, trời giá rét, đến con mèo hoang cũng không có.

Lục Thận Hành nâng cổ tay lên, còng tay dưới ống tay áo lắc lư hai cái. "Đàm đội, các cậu làm việc như vậy à? Tự ý bắt giữ công dân tốt?"

Đàm Dịch hút thuốc, như là đụng phải chuyện không thể giải quyết được, cứng rắn nói: "Lục tiên sinh, xin lỗi."

Y dẫm lên đầu lọc thuốc, vẫn là câu nói kia, "Anh có thể mời luật sư."

Ít nhất cho đến khi luật sư thực hiện quy trình, người này còn ở dưới mí mắt của y.

Lục Thận Hành phụt cười ra tiếng, "Cậu có thể nói đơn giản hơn, tỷ như..." Yết hầu hắn cục cựa, tiếng nuốt trong màn đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng, "Cậu yêu tôi."

Đàm Dịch ngẩng phắt đầu, y cảm thấy bản thân phản ứng quá mức, liền thốt ra một câu, "Tôi không phải gay."

Lục Thận Hành nhún nhún vai, "Tôi cũng không phải."

"Mẹ nó anh lại chơi tôi!" Đàm Dịch duỗi tay lau mặt, hễ đụng tới người đàn ông này y liền mất khống chế, tự chủ vốn lấy làm tự hào đều cho chó ăn hết, không thể hiểu được.

Lục Thận Hành cũng không tức giận, "Còn có câu phía sau."

Hắn chầm chậm cong eo xuống một chút, dán bên tai Đàm Dịch, "Chỉ muốn chịch cậu."

Còng tay đột nhiên bị một lực mạnh kéo ra, cọ xát quanh làn da, Lục Thận Hành nhíu mày, "Đau."

Trong cơn giận dữ Đàm Dịch bất giác thu sức lại, y phun ra một hơi, điên rồi.

"Đàm đội, có chuyện!"

Trên ban công lầu hai xuất hiện một cái đầu, "Mau tới đây!"

Đàm Dịch kéo Lục Thận Hành lên lầu, cầu thang vừa chật hẹp vừa trơn trượt, cũng không có đèn. Y nhanh nhẹn, sức khỏe cũng tốt, Lục Thận Hành sống ngày nhàn nhã, không được như vậy, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống.

"Cậu tra án mạng dẫn tôi theo làm gì?" Lục Thận Hành dở khóc dở cười, "Tôi có công ty, có gia đình, chạy không được."

Lúc này Đàm Dịch mới vỡ lẽ, đúng vậy, tư liệu của người này mình đều có, có thể chạy đi chỗ nào.

Nghĩ vậy, y liền mở còng tay.

"Lục tiên sinh, anh có thể..."

"Được rồi, tôi không hỏi đến luật sư." Lục Thận Hành đỡ trán, "Tôi đi đây."

Đàm Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng xuống lầu, bần thần

Vì sao lại quen thuộc như vậy...

Rất muốn xông lên.

Xông lên để làm cái gì? Đàm Dịch không hiểu.

"Đàm đội, ông nội của người chết... Đàm... Đàm đội... Anh khóc..." Người chạy tới trợn mắt cứng họng.

Đàm Dịch trố mắt lau mặt, ướt sũng, khóc thật.

Bà mẹ!

Được lắm, y khóc cái gì?

Đàm Dịch lúng ta lúng túng, "Vừa nãy cậu nói cái gì?"

Người nọ a một tiếng, "Ông của người chết... Đàm đội... Anh làm sao vậy? Có phải nhớ tới chuyện thương tâm gì hay không?"

Đàm Dịch vỗ đầu đối phương, "Làm việc!"

Y vừa đi được hai bước, "Đừng đi nói lung tung."

Trên đường về Đàm Dịch lái xe, ma xui quỷ khiến rẽ hướng. Y tắt máy xe, xuyên qua cửa kính nhìn căn biệt thự cách đó không xa.

Bị vong dựa rồi.

Tâm tình Đàm Dịch cáu kỉnh lạ thường áp trán lên vô lăng, không ngừng lặp lại hỏi bản thân làm sao vậy.

Giống như là có ngón tay cù trên người y vậy, không dễ chịu, cũng không khó chịu.

Bên tai bỗng nhiên có tiếng vang giòn giã, Đàm Dịch quay đầu. Nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, ngẩn người, y hạ cửa kính xuống.

Hai tay Lục Thận Hành đút trong túi, ánh mắt dò hỏi.

Đàm Dịch mặt không đỏ tim không đập, "Lạc đường."

Lục Thận Hành ý vị sâu xa ồ một tiếng, "Vào nhà tôi uống một chén chứ?"

Đưa tới cửa, sao hắn có thể để chạy dễ dàng được.

Đàm Dịch căng mặt, "Không được."

Lời nói là nói như vậy, động tác của y lại là mở cửa xe, đi ra ngoài.

"..."

Ánh sáng tối tăm, gương mặt của Đàm Dịch đỏ bừng.

Lục Thận Hành cứ như không phát hiện ra, vào thẳng đề tài, "Chuyện nhân viên kia của tôi có kết quả điều tra rồi à?"

Nói đến vụ án, Đàm Dịch lập tức nghiêm mặt, y nhàn nhạt nói, "Khi nào lộ chân tướng Lục Thận Hành sẽ biết."

Khóe miệng Lục Thận Hành giật giật.

Lục Quốc Mậu chuẩn bị đi ngủ nhìn thấy con trai ra cửa đón về một người đàn ông lạ mặt, liền quét mắt tìm tòi nghiên cứu.

Là người trong cục.

Tim Lục Quốc Mậu bỗng thịch một tiếng, người làm ăn không muốn nhất là giao thiệp với người ăn chén cơm đó.

Ông ho khan vài tiếng, Lục Thận Hành phần nào nhận ra, ra hiệu không có việc gì.

Lục Quốc Mậu mang theo một bụng nghi vấn về phòng.

"Lên lầu đi." Lục Thận Hành nói xong liền lên lầu trước. Bộ dạng không chút suy xét đến việc Đàm Dịch sẽ cự tuyệt này của hắn làm Đàm Dịch cạn lời.

Đàm Dịch ở dưới lầu chừng mười mấy giây, nhấc chân đi lên theo.

Y không rảnh thưởng thức hào môn thế gia phô trương lớn thế nào. Trong lòng nghẹn đầy một mớ hỗn độn, không rõ lý do, không biết giải thích.

Lục Thận Hành cũng không hỏi uống gì, trực tiếp rót cho y nước sôi để nguội.

Sau đó hắn dưới ánh mắt giật mình của Đàm Dịch thả vào trong ly nước một viên đường phèn.

"Anh điều tra tôi." Thái dương Đàm Dịch giần giật, chỉ có thể là như vậy.

Lục Thận Hành đùa: "Vì sao không nói là tâm linh tương thông?"

Sắc mặt Đàm Dịch không tốt, lạnh giọng nói: "Tính cả ngày hôm qua, chúng ta mới gặp hai lần."

Lục Thận Hành dựa vào bàn, thấp giọng nói: "Kiếp trước chúng ta có duyên."

Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, Đàm Dịch muốn cười nhạo, nhưng trong cổ họng lại không phát ra âm thanh.

"Tôi gọi quản gia tiễn cậu." Lục Thận Hành bỗng nhiên mất hứng, hắn thấy Đàm Dịch nhìn ly nước ngẩn người, nhịn kích động muốn lột quần người ta ra mà tét mông xuống. "Đàm đội, cậu nên về rồi."

Đàm Dịch đối với sự khác thường của Lục Thận Hành không có ý kiến gì, y xoay người đi ra ngoài.

Tiếng bước chân ngày càng xa, Lục Thận Hành cởi quần áo đi vào phòng tắm. Đứng dưới vòi sen, sau khi thở ra hai ngụm khí hắn vươn tay phải...

Đàm Dịch trở về chỗ ở, cả một đêm không ngủ, mép giường vương đầy đầu lọc thuốc.

Ngày hôm sau y râu ria xồm xoàm, đôi mắt sung huyết, người trong cục thấy y, ai cũng quên mất việc mình đang làm.

Rất nhanh đã truyền ra đi một tin tức, Đàm đội thất tình.

Đàm Dịch nghe cấp dưới đến hỏi, có chút cạn lời, yêu cũng chưa yêu, thất cái gì?

"A Lực, tôi có một người bạn," Y lấy ra một điếu thuốc đưa lên hút, "Ăn cơm, ngủ, đánh răng, rửa mặt, làm cái gì cũng chỉ nghĩ đến một người."

"Nhìn thứ gì cũng thấy thành khuôn mặt của người kia, có phải là..."

Trương Lực chớp mắt, "Đàm đội, người bạn kia của anh có ý với người đó."

Răng Đàm Dịch cắn đầu mẩu thuốc lá, "Không thể nào!"

"Đó là sự thật, người bạn kia muốn ở bên người nọ." Trương Lực cười hì hì, "Đàm đội, đối tượng em quen một bàn tay đếm không đủ đâu, tin em đi, không sai được."

"Em bận việc trước đây."

Trương Lực vừa đi, trấn định mà Đàm Dịch duy trì biến mất từng chút một, lộ ra vẻ bối rối và hoảng loạn,

Có đôi khi bạn càng muốn trốn chuyện gì thì chuyện đó ngược lại càng gần bạn.

Lục Thận Hành hiểu Đàm Dịch, biết y thường đến một quán cơm, nên dứt khoát ở lại khách sạn đối diện.

Người vừa xuất hiện, hắn cũng xuất hiện.

Không có cách nào, mấy đời cũng chỉ ở bên một người.

Lục Thận Hành ngồi xuống vị trí bên cạnh Đàm Dịch, trên bàn còn có mấy người, đều là người trong đội, cũng biết Lục Thận Hành.

Không khí rất quái dị, không ai nói gì.

Như thể bàn tán xung quanh và náo nhiệt của bàn bên cạnh không phải cùng một thế giới với bọn họ.

Lục Thận Hành chống đầu, "Trùng hợp quá."

Nét mặt Đàm Dịch lạnh lùng không nói lời nào, cũng không đuổi hắn đi.

Trương Lực ở bên cạnh đảo mắt, gọi phục vụ tới lấy thêm chén đũa, hành động của cậu ta khiến mấy anh em kinh ngạc.

Chẳng lẽ là đã biết chuyện gì đó của Đàm đội và người đàn ông này mà họ không biết sao?

Cái suy nghĩ này không thể nghĩ thêm nữa, vừa nghĩ đã thấy ái muội.

Đồ ăn lên rất nhanh, bầu không khí trên bàn vẫn không sinh động lên như cũ. Lấy Lục Thận Hành và Đàm Dịch làm trung tâm, tản ra hơi thở khó tả.

Trương Lực chỉ chỉ cá hố trên bàn, "Lục tiên sinh, cá hố của cửa hàng này có tiếng, vị cực kỳ ngon."

Đàm Dịch không lưỡng lự, "Anh ta không ăn hải sản."

Những người khác nhất trí cùng ngẩng đầu, lúc này không muốn nghĩ nhiều cũng khó.

Làm nghề này của bọn họ, vốn đã nhạy bén, có thể dễ dàng mà đào ra một số thứ ẩn giấu trong bóng tối.

Huống chi là đặt dưới ánh mặt trời.

Bọn họ cúi đầu dùng bữa, nhanh chóng lấp đầy bụng rồi chạy lấy người.

"Đàm đội, em nhớ còn có việc chưa làm xong."

"Em cũng có việc."

"Còn em nữa"

"Em cũng vây."

"..."

Trên bàn chỉ thừa lại Đàm Dịch và Lục Thận Hành.

Lục Thận Hành cố ý ăn súp*, bên trên có một lớp hành thái, hắn không thích hành.

*không biết có phải chị ta sai chính tà không mà t đọc không hỉu, cái này hơi chém mới thành súp đó.

Giữa mày Đàm Dịch nhăn lại, duỗi tay đặt bát hành thái phía trước hắn sang một bên.

Biết bản thân làm chuyện gì, đáy mắt Đàm Dịch trào ra vẻ buồn bực, y lung tung duỗi đũa gắp đồ ăn.

"Cậu không ăn hành tây." Lục Thận Hành ngăn y lại, đưa dĩa măng tây xào trước mặt mình qua, "Ăn cái này đi."

Đàm Dịch thích ăn măng tây, hiện tại cánh tay y sững giữa không trung, khựng lại.

Hai người đều quá hiểu nhau, khắc sâu vào trong ý thức, đã thành bản năng.

Bữa cơm này ăn không vô nữa.

Lục Thận Hành ăn uống không tệ, ăn hai chén cơm, hắn đi đến hướng Đàm Dịch đỗ xe, chắc chắn người ta sẽ không cứ ném hắn rồi xuống rời đi.

Quả nhiên, Đàm Dịch đứng ở đó, vẫn mặc chiếc áo khoác da màu đen kia, ánh mắt đen nhánh khiếp người.

Lục Thận Hành đến gần, gần như có thể ngửi được vị hơi thở y.

Đường nét Đàm Dịch dưới đèn đường mờ nhạt bớt đi mấy phần lạnh lùng, lại thêm mấy phần nhu hòa chính y cũng không biết.

Hơi cúi đầu, Lục Thận Hành nói đùa: "Chờ tôi hôn cậu sao?"

Lần này Đàm Dịch không nhúc nhích, mím môi nhìn hắn.

Mắt Lục Thận Hành nhíu lại, ngay sau đó áp lên.