“Oa Oa à, đây chính là mộng cảnh mà con nuốt chửng phải không?” Sau khi lấy lại tinh thần từ khiếp sợ, Hạ Cát cúi đầu hỏi ếch nhỏ trong lòng.
“Ôp!” Ếch nhỏ đáp lại một cách khẳng định.
“Trời ơi!” Mặc dù Hạ Cát biết đây là mộng cảnh, nhưng bình thường cậu còn không dám xem phim kinh dị, bây giờ lại ở trong ác mộng của người khác, nói không sợ chính là giả.
Trong lòng Hạ Cát chảy xuống hai hàng nước mắt: “Oa Oa à, chúng ta thương lượng với nhau trước nhé, lần sau con có tái hiện lại mộng cảnh thì có thể hỏi ý kiến ba trước được không?”
“Ộp?” Ếch Mộng Mơ dùng vẻ mặt ngây thơ nghiêng đầu nhìn Hạ Cát.
“Haiz.” Hạ Cát thở dài, đi đến góc tường ôm đầu gối ngồi xuống, tư thế dựa vào tường khiến cậu có cảm giác an toàn.
Giấc mơ bắt đầu khá bình thường, ông chú đang ngủ trong phòng ngủ của mình, căn phòng vừa tối vừa yên tĩnh. Hạ Cát biết rõ đây là ác mộng, cho nên khởi đầu càng yên tĩnh, trong lòng cậu lại càng hồi hộp lo sợ, ai biết đến khi nào sẽ chuyển sang cảnh kinh dị đây.
'kẹt kẹt....' đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra một cái khe hẹp, tia sáng từ ngoài cửa hắt vào vừa đủ để thấy rõ 'thứ' đang đi vào, đó chính là một con trăn vàng.
Trăn vàng bò ra khỏi lồng ổn định nhiệt độ ngoài phòng khách, rồi tiến thẳng vào phòng ngủ ông chú. Hạ Cát vô thức rúc người sâu vào trong góc, nói thật, trong lúc ngủ mà có trăn lẻn vào phòng mình, chỉ cần như vậy thôi cũng đã đủ để quấn ra đài rồi.
Trăn vàng bồi hồi trước giường hai vòng, sau đó bò lên, đúng lúng này ông chú tỉnh lại.
Chắc là do ông chú thực sự rất thích loài động vật này, cũng có thể là do đang ở trong giấc mộng, ông chú sau khi nhìn thấy trăn vàng cũng chỉ sửng sốt trong thoáng chốc, hoàn toàn không hề tỏ ra e sợ.
Trăn vàng ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay ông chú, thân mình trìu mến quấn quanh người ông chú, vảy vàng trên thân vừa lộng lẫy vừa xinh đẹp. Ông chú ngạc nhiên mở to mắt, nhịn không được vuốt ve vảy vàng trên người nó, cảm thán: “Mày đẹp quá!”
Trăn vàng dường như nghe hiểu lời ca ngợi của ông chú, lại càng ngoan ngoãn để ông chú vuốt ve, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm ông chú. Đến bây giờ giấc mộng này vẫn rất bình thường, thậm chí còn có thể coi là một giấc mơ đẹp.
Một lát sau, Hạ Cát thấy trăn vàng phun lưỡi trăn, sau đó mở miệng nói chuyện!
“Ngươi thích ta không?” Trăn vàng nghiêm túc hỏi.
Ông chú trong cơn mơ nghe thấy thú cưng mình nuôi biết mở miệng nói chuyện, vừa vui mừng lại vừa kích động, chân thành trả lời: “Thích, đương nhiên là thích rồi!”
Trăn vàng vẫn dùng đôi mắt trăn lạnh lẽo nhìn ông chú, trầm mặc trong chốc lát, nó nói: “Ngươi đã thích ta như vậy, cho dù bị ta ăn thịt cũng không sao, đúng không?”
“Hửm?” Ông chú có vẻ không hiểu.
Hạ Cát thầm nghĩ không ổn rồi, quả nhiên một giây sau, con trăn dịu hiền ngoan ngoãn đột nhiên trở nên hung tợn, thân mình như bọt biển hút nước càng ngày càng to lớn, trong chớp mắt đã biến thành một con quái vật kinh khủng. Thân trăn vừa rồi còn quấn quanh người chủ nhân càng ngày càng siết chặt, trong lòng Hạ Cát run bần bật.
Ông chú vừa rồi còn la to vì đau đớn, thời gian trôi qua lại bởi vì ngạt thở mà ngay kêu gào cũng không nổi, quái vật khoẻ đến đáng sợ, Hạ Cát đang núp trong xó thậm chí còn nghe thấy cả tiếng xương gãy liên hồi trong đêm đen yên tĩnh.
Phiên bản quái vật của trăn vàng nhấc ông chú ra khỏi giường, sau đó mở ra cái miệng đỏ lòm với hàm răng móc ngược sắc bén, nuốt chửng ông chú từng chút một, bắt đầu từ phần đầu cho đến hết.
“Oẹ.” Hạ Cát đứng ngoài tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu tanh này bị doạ đến dại cả da đầu, dạ dày bắt đầu co thắt từng cơn, hai tay bụm chặt miệng.
Hạ Cát còn tưởng cơn ác mộng kinh hoàng này cuối cùng cũng kết thúc, cậu run rẩy vịn tường đứng dậy, định xuống lầu rót một cốc nước uống cho đỡ sợ. Nhưng cậu vừa đứng được dậy, lại phát hiện ra giấc mộng này ấy thế mà vẫn chưa kết thúc, bởi vì cảnh tượng xung quanh vẫn là gian phòng ngủ của ông chú, nhưng quái vật đã biến mất, hết thảy lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hạ Cát nghi hoặc nhìn trên giường, lại phát hiện ông chú vẫn đang nằm ngủ ngáy o o, tựa như cơn ác mộng vừa rồi chỉ là do cậu tưởng tượng, chẳng lẽ.....
'kẹt kẹt....” Cửa phòng ngủ một lần nữa bị đẩy ra thành một khe hẹp.
“Không phải chứ....” Hạ Cát muốn sụp đổ, chẳng lẽ cơn ác mộng này lại tiếp diễn lại từ đầu?! Thì ra cơn ác mộng này con mẹ nó chính là kiểu tuần hoàn vô hạn thế này sao?!
Hạ Cát phát điên nhìn trăn vàng bò từ ngoài cửa vào, sau đó lặp lại cảnh tượng trước đó, bò lên giường, nũng nịu đặt câu hỏi, biến thân....
“Oa Oa à, một lần là quá đủ rồi! Con có thế kết thúc cơn ác mộng này được không vậy!” Hạ Cát sụp đổ hét lên với Ếch nhỏ trong tay.
“Ộp ộp.” Ếch nhỏ tài năng đầy mình ấy thế mà lại lắc đầu!
“Vì sao?” Ông bô già họ Hạ đóng băng trong lòng, cậu xin giúp đỡ từ hệ thống: “Tiểu Sủng, sao lại thế này?”
[Ký chủ không cần quá hoảng sợ, chờ cảnh mộng tái hiện hoàn tất sẽ tự động kết thúc. Năng lực của Ếch Mộng Mơ có hạn, còn chưa thành thục điều khiển được mộng cảnh.]
Hạ Cát: “Oa Oa dám lừa ba, cẩn thận ba đánh mông con T_T...” Ai mà biết được ác mộng này phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần mới hết chứ!
Hạ Cát không còn cách nào khác, tạm thời không thể rời khỏi ác mộng, cũng chỉ còn cách kiên trì quan sát. Cậu cảm thấy ông chú sẽ không vô duyên vô cớ mơ loại giấc mơ này, nhất định là có nguyên nhân. Điều cậu cần làm bây giờ là phải tìm ra được manh mối trong mộng cảnh này.
Sau khi giấc mộng lặp đi lặp lại mấy lần, lá gan của Hạ Cát càng ngày càng lớn, ngoại trừ cảm giác buồn nôn và hơi sợ ra, cậu rốt cuộc cũng cảm thấy ác mộng này có chỗ không đúng.
Nếu như chỉ là ác mộng bình thường, vậy thì người nằm mộng thường sẽ mơ những cảnh đáng sợ ngay từ đầu, vậy thì tại sao lại phải duy trì cảnh ấm áp, êm đềm trước đó?
Hạ Cát nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy câu hỏi kia của trăn vàng mới là mấu chốt của vấn đề. Mỗi lần trăn vàng hỏi xong, chờ đến khi có câu trả lời của ông chú, lúc ấy mới hoá điên mà biến thành quái vật, giống như...câu trả lời của ông chú là sai.
“Người thích ta không?”
Thông thường đối phương đặt câu hỏi này, câu trả lời phải là một lời khẳng định như mong muốn, mà mỗi lần ông chú đều trả lời là 'rất thích', vẻ mặt cũng thật lòng thật dạ, người ngoài như cậu đứng xem còn có thể cảm nhận được.
Nếu suy đoán ngược lại, câu trả lời đúng phải là 'không thích', mọi chuyện cũng được giải thích dễ dàng.
Ác mộng một lần nữa lại bắt đầu, lúc này Hạ Cát không nhìn chằm chằm ông chú và trăn vàng nữa, mà bắt đầu quan sát trong phòng, tựa hồ đang kiếm thứ gì đó.
Hạ Cát đi một vòng cũng không phát hiện ra cái gì, cậu cảm thấy khá kỳ lạ, đột nhiên cậu thấy thấp thoáng sau rèm che cạnh tủ đầu giường có ánh sáng mờ nhạt truyền đến.
Cậu đi đến bên cạnh cái tủ, đổi góc độ, cuối cùng cũng tìm thấy thứ được giấu sau tấm rèm, đó là một chú hamster bị nhốt trong chiếc lồng nhỏ.
Hai tay Hamster ôm song sắt, một mực nhìn chằm chằm người trên giường, mặc dù rõ ràng chỉ là một chú Hamster bé tin hin, nhưng không hiểu vì sao Hạ Cát lại có thể cảm thấy phẫn uất và bướng bỉnh sâu trong đôi mắt nó.
Một lần nữa trăn vàng lại thốt ra câu hỏi kia, đôi mắt hamster đỏ lên, toàn thân phát run, hình như nó cực kỳ muốn biết đáp án, nhưng cũng có vẻ như lại sợ mình biết đáp án.
Ông chú lại trả lời sai câu hỏi, hamster đột nhiên chộp lấy cái lồng, điên dại kêu lên: “Chít Chít Chít!!!!”, trông như kẻ điên. Sau đó trăn vàng biến thành quái vật, một hơi ăn hết ông chú.
Rốt cuộc Hạ Cát cũng tìm ra thủ phạm, ác mộng cũng đã đến hồi kết.
Sau khi phòng ngủ biến về trạng thái ban đầu, Hạ Cát ôm lấy ếch nhỏ thơm một cái, sau đó chạy tới phòng ngủ Long Uý nằm ở sát vách, gõ cửa dồn dập. Cậu cuối cùng cũng đã biết đại khái nguyên nhân là gì rồi, đúng là không có liên quan gì đến trăn vàng hết!
“Anh Long, anh ngủ chưa ạ?” Hạ Cát hỏi một tiếng, không có người trả lời, cậu lại gõ cửa, ai ngờ phòng ngủ Long Uý không hề khoá cửa.
“Anh Long, em vào nhé?” Hạ Cát thử thăm dò đẩy cửa phòng ra nhìn, lại phát hiện trên giường không có người. Cậu đi vào phòng ngủ, lại rẽ vào phòng vệ sinh nhìn, không có ai cả.
“Muộn vậy rồi còn đi đâu không biết.” Cậu đi xuống tầng một nhìn, trong cửa hàng hoàn toàn yên lặng, đèn đóm đã tắt hết, rõ ràng là không có ai. Cậu lại đi sang phòng khám thú cưng bên cạnh, cũng không tìm thấy Long Uý. Khi cậu đang phân vân, chợt nghe thấy tiếng động ngay sát vách.
Hạ Cát đi ra khỏi tiệm, đứng ngoài cửa Kỳ trân dị thú, bên trong một ánh đèn cũng không có, trông có vẻ như Hồ Thiên không có nhà, nhưng trong tiệm của anh ta đúng là có tiếng động kỳ lạ. Hạ Cát lo lắng có trộm, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hồ Thiên.
Lúc này trong Kỳ trân dị thú hỗn loạn cực kỳ, lồng ổn định nhiệt độ trong cửa hàng hoàn toàn bị đập nát. Thú cưng máu lạnh dồn vào góc ôm chặt nhau run lẩy bẩy, trơ mắt nhìn hai vị đại lão 'quyết chiến'.
Bình thường Hồ Thiên trông có vẻ lịch sự nhã nhặn, nhưng đánh nhau lại rất hăng, máu nóng lên não là cái gì cũng mặc kệ, lông nổ thành quả bóng, bị Long Uý nhấn trên mặt đất, vẫn còn nhe răng gào thét, hai mắt trừng đỏ long sòng sọc, nhưng cuối cùng Long đại lão vẫn hơn hẳn một bậc.
'Nào nào~ Vui vẻ lên nào~ Còn nhiều thời gian mà~' Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong lúc hai người vẫn đang đánh nhau rất hăng. Không biết điện thoại bị rơi xuống đất từ bao giờ, cách Hồ Thiên và Long Uý không xa.
Hai người đình chiến, đồng thời quay đầu, trên màn hình hiển thị tên Hạ Cát. Hồ Thiên trừng Long Uý, đang định với điện thoại của mình, Long Uý lại nhanh hơn anh một bước, bấm nút trả lời: “Alo”
“Alo, ông chủ Hồ....Không phải, anh Long, sao lại là anh?” Hạ Cát nghe thấy tiếng Long Uý từ điện thoại của Hồ Thiên, tâm trạng vừa kinh ngạc lại vừa vi diệu.
“Sao thế? Cậu tìm anh ta có chuyện gì?” Giọng nói của Long Uý nghe có vẻ không vui lắm, thậm chí còn lạnh lùng hơn mấy phần.
Lúc này Hạ Cát mới nhớ Long Uý đã từng dặn cậu tránh xa Hồ Thiên, nhưng rõ ràng hắn còn nửa đêm vào cửa hàng nhà người ta. Hạ Cát không trả lời vấn đề, chỉ hỏi ngược lại: “Anh Long, sao anh lại ở trong cửa hàng nhà ông chủ Hồ thế?”
Long Uý do dự không biết nên trả lời thế nào, Hồ Thiên bắt đúng thời cơ, cái đuôi xù lông quật vào mặt Long Uý, hắn bị quăng đến đỏ mắt, 'hừ' một tiếng buông lỏng tay. Hồ Thiên lộn nhào từ dưới đất, nháy mắt hoá hình, nhặt quần áo dưới đất bắt đầu mặc, vừa thở hổn hển vừa châm chọc: “Sao? Có muốn nói cho cậu ta biết không?”
Hạ Cát nghe Hồ Thiên nói, còn nghe thấy tiếng thở dồn dập, rốt cuộc muốn cậu biết cái gì? Tại thời khắc mấu chốt này, đầu óc Hạ Tiểu Cát xoay chuyển rất nhanh, chẳng lẽ...mình bị lừa rồi? Không đúng, hai người có quan hệ gì đâu, không tính là bị lừa. Mặc kệ, Hạ Cát kích động hét vào trong điện thoại: “Mấy người ở bên trong làm cái gì thế hả?!!!”
Hồ Thiên ngồi lên giường chậm rãi mặc quần áo, nghe tiếng rống đầy giận giữ của Hạ Cát qua điện thoại, nhịn không được cười ra tiếng.
Long Uý 'hừ' một tiếng, nói với Hồ Thiên: “Mở cửa ra, để cậu ấy đi vào.”
Hồ Thiên cài nốt viên cúc cuối cùng, vung tay mở kết giới. Kết giới luôn bày vòng quanh cửa hàng Kỳ trân dị thú đã biến mất, cửa lớn mở rộng, Hạ Cát tắt điện thoại, lập tức vọt vào.
Sau khi đi vào, Hạ Cát nhìn thấy Long Uý quần áo chỉnh tề đứng giữa cửa hàng, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại khiến cậu hoàn toàn choáng váng, chẳng lẽ đây là hiện trường bị một băng cướp quét qua?
Hồ Thiên ngồi trên một cái ghế, mái tóc dài xoã tung, gương mặt như hoa như ngọc bầm tím và sưng tấy, khoé miệng cũng đang chảy máu, thoạt nhìn như là vừa vật lộn cùng đám lưu manh.
“Ông chủ Hồ...anh không sao chứ?” Hạ Cát cẩn thận hỏi thăm: “Có phải cửa hàng anh vừa bị trộm ghé thăm không?”
Hồ Thiên không nói chuyện, nhìn Long Uý cười trào phúng.
Trăn vàng đang co lại trong góc nhìn thấy Hạ Cát tới, hai mắt sáng trưng, vẫy vẫy tay với Hạ Cát, nhìn vừa kích động vừa vui sướng, tựa như thú cưng nhìn thấy vị chủ nhân mình yêu quý nhất: “Ông chủ Hạ, anh tới rồi à~”
Hạ Cát nghe tiếng nhìn lại, lúc này mới phát hiện có một thanh niên đang ngồi rúc ở một góc, háo hức nhìn mình, làn da màu mật ong lại càng khiến cho đôi mắt ấy vừa đen vừa sáng, đúng là đôi mắt điển hình của một thiếu niên tuấn tú dễ thương. Nhưng Hạ Cát hoàn toàn không nhớ mình đã gặp cậu chàng này ở đâu, cậu gật nhẹ đầu, hỏi thăm: “Xin chào, xin hỏi cậu là?”
Trăn vàng vẫn nhìn cậu với vẻ mặt tươi cười ngoan ngoãn, không nói gì.
Long Uý mở miệng: “Người này chính là con trăn vàng kia.”
“....” Nụ cười trên gương mặt Hạ Cát dần tắt ngúm, đơ mất hai giây, sau đó hét to một tiếng “Yêu quái!”, chân như bôi dầu trượt một phát trốn ra sau lưng Long Uý.
“ Hu hu... QAQ” Trăn vàng nhìn thấy phản ứng của Hạ Cát, đôi mắt mong đợi của nó tối sầm lại, cả người nhìn như quả cà héo phương sương, co lại thành một nhúm.
“Không chỉ vậy.” Đôi mắt sắc bén của Long Uý đảo một vòng quanh các thú cưng trong tiệm: “Chỉ sợ thú cưng của tiệm này toàn bộ đều là yêu quái.”
“Yêu quái thì làm sao? Yêu quái ăn hết cơm nhà mi à?” Hồ Thiên liếc mắt, chỉ vào Hạ Cát và Long Uý: “Rốt cuộc mấy người có thành kiến gì với yêu quái?!”
Long Uý nói: “Chúng ta phải hỏi ngươi mới đúng! Ngươi biến những yêu quái này thành thú cưng bán cho nhân loại, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?!”
“Có thể làm gì? Tất nhiên là tìm kim chủ nuôi ăn rồi.” Hồ Thiên buông tay: “Mấy người có biết mấy năm nay yêu quái kiếm ăn càng ngày càng khó hay không?”
Hồ Thiên rất lười chuyển nhà, bèn giải thích với Long Uý và Hạ Cát: “Những năm gần đây, thành thị con người sinh sống không ngừng mở rộng, núi rừng cho yêu quái sinh sống đã không còn nhiều, không ít yêu quái không còn cách nào khác, đành phải hoà nhập vào xã hội loài người để có thể tiếp tục sống. Nhưng xã hội hiện đại linh khí càng ngày càng ít, tốc độ tu luyện của yêu quái chậm đi rất nhiều, nhiều yêu quái còn không đủ tiêu chuẩn để có thể làm việc trong xã hội loài người, còn không thể tự nuôi sống bản thân. Vì vậy ta thay chúng nghĩ biện pháp, để chúng giữ nguyên hình, coi như thú cưng của loài người, kiểu này không lo việc ăn ở, lại còn có thể chậm rãi tu luyện. Ta làm người môi giới, cũng coi như lời được ít tiền, thế mà cũng không được à?”
Nghe cũng thấy bầy yêu quái này khá đáng thương, đã luân lạc đến mức phải làm thú cưng cho người khác để kiếm ăn, không thấy miếng lợi hại nào như yêu quái trong truyền thuyết, làm đủ việc ác trên đời. Tuy nhiên, Long Uý lại chẳng có chút hứng thú nào với con đường sinh tồn mới của yêu quái: “Ta chỉ muốn biết ác mộng của ông chú kia có liên quan gì đến các ngươi hay không?”
Hồ Thiên giận quá bật cười, nhặt con trăn vẫn còn đang hối lỗi lên nói: “Ngươi xem nó đi, xem đi! Nó có bản lĩnh để người ta gặp ác mộng cả ngày à? Huống hồ nó còn bị người ta trả lại, ta còn không kiếm được đồng nào đây, làm thế thì tốt ở chỗ nào? Ta còn đang muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây!”
Trăn vàng liều mạng khoát tay: “Không phải không phải ta....QAQ”
“....Có lẽ tôi đã biết chuyện gì xảy ra đấy.” Hạ Cát ló đầu ra từ sau lưng Long Uý: “Hẳn là không liên quan gì đến nó thật.”
Hạ Cát nói rõ cảnh tượng trong ác mộng của ông chú cho Long Uý nghe.
“Nói như vậy tức là thú cưng mà ông chú nuôi trước kia đang tác quái?....Lại còn là hamster?” Long Uý cau mày.
“Nói chính xác ra thì chắc chắn là ác linh con hamster sau khi chết biến thành, nếu là do ác linh quấy phá thì dễ hiểu hơn rồi.” Hồ Thiên nhìn sang Hạ Cát: “Mộng cảnh còn có thể tái hiện, nếu như làm chuyện xấu, hẳn ông chủ Hạ so với tôi còn lợi hại hơn rất nhiều.”
“Ha ha ha, ông chủ Hồ hài hước thật đấy.” Hạ Cát cười cười, vội vàng chuyển chủ đề: “Nếu như là ác linh quấy phá thật, chúng ta có cần đề nghị ông chủ mời đạo sĩ về trừ tà không?”
“Không cần, tôi đi là được rồi.” Long Uý nói.
“Hừ, không hổ là đại lão, tinh thông mười tám võ nghệ nhỉ.” Hồ Thiên cười lạnh.
Long Uý mặc kệ hắn, lôi kéo Hạ Cát: “Đi, về nhà.”
“Dạ.” Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, Hạ Cát cũng biết Long Uý chẳng qua chỉ thuận miệng nói vậy, cũng không có ý gì sâu xa, nhưng cậu vẫn không nhịn được vui vẻ trong lòng.
Long Uý và Hạ Cát nghênh ngang rời đi, Hồ Thiên nhìn quanh cửa hàng bừa bộn, chửi tục một câu, sau đó thở dài đi dọn dẹp.
....
Ngày hôm sau, Long Uý đến nhà ông chú hỏi thăm, có phải ông chú đã từng nuôi thú cưng hay không? Không ngờ trước kia ông chú nuôi hamster thật, con hamster kia rất dính người, ông chú cũng cực kỳ yêu quý nó, nuôi hơn ba năm mới 'nhắm mắt xuôi tay', xem như là một lão hamster sống thọ, điều này đủ để thấy ông chú chăm sóc nó cẩn thận như thế nào. Chắc cũng bởi vậy nên tình cảm của nó với ông chú cũng cực kỳ sâu đậm, cho dù chết rồi cũng không muốn rời đi. Cho đến khi thấy ông chú nuôi thú cưng mới, không nhịn được ghen tị bắt đầu quấy phá gia chủ.
Có đôi khi duyên phận của con người với thú cưng chỉ vỏn vẹn có vài năm, nhưng tình cảm lại không cách nào đong đếm được.
Trước khi Long Uý quay về, Hạ Cát phát hiện thanh nhiệm vụ đã thay đổi thành 3/100, xem ra phiền não của ông chú đã được giải quyết triệt để. Giá trị ước mơ Hạ Cát cũng đã thu thập đủ, cuối cùng cũng có thể mua được máy làm mặt nạ từ trong giao dịch hệ thống, đồng thời cũng nhận phần thưởng trang trí và nâng cấp cho cửa hàng.