Sau khi đưa Ếch Mộng Mơ ra ngoài một đêm, sáng hôm sau Long Uý dậy sớm đi đón nó.
Long Uý vừa gõ, cửa nhanh chóng được mở ra, lộ ra khuôn mặt ông chú đứng bên trong đang cười tủm tỉm.
“Xin chào, cậu đến rồi à! Nhanh, mau vào đây ngồi nào.” Ông chú cực kỳ vui vẻ đón Long Uý vào nhà, nhiệt tình rót trà mời bánh.
“Cái mô hình nhà trên cây này của các cậu thật sự quá thần kỳ! Đêm qua quả nhiên chú không hề mơ thấy ác mộng, lâu lắm rồi chú không được ngủ ngon như thế! Chú không biết phải cảm ơn các cậu như thế nào!” Tinh thần ông chú sáng láng, giọng nói có lực.
“May là có ích với chú, chú không cần quá khách sáo đâu ạ.” Long Uý cầm mô hình nhà trên cây trên bàn lên.
Ông chú cực kỳ yêu thích mô hình này, nhịn không được hỏi Long Uý: “Các cậu mua đồ này ở đâu thế? Đặt một cái ở đầu giường, ngủ ngon giấc đầu óc cũng tỉnh táo hẳn.”
Ông chú không hề hay biết mô hình này cũng chỉ là mô hình bình thường, điều đặc biệt chính là Ếch Mông Mơ vẫn đang ngồi xổm trong nhà cây. Nhưng để tránh cho phiền toái không cần thiết, Long Uý đành phải bịa chuyện: “Không phải mua đâu ạ, do người quen từ nước ngoài gửi về cho chúng cháu, nói là có thể an thần, cháu cũng không rõ lắm.”
“Thì ra là thế...” Ông chú lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, chú còn định bụng hỏi nơi bán để mua lấy một cái.
“Phiền não của chú đã giải quyết xong, cháu không quấy rầy chú nữa, khi nào có thời gian rảnh mời chú ghé qua tiệm thú cưng của chúng cháu nhé.” Long Uý ôm mô hình nhà trên cây đứng dậy.
“Chắc chắn rồi, cửa hàng của mấy đứa chú chắc chắn sẽ ủng hộ nhiệt tình, cảm ơn các cậu nhiều nhé!” Ông chú tiễn Long Uý xuống tận dưới lầu.
Trên đường trở về, Long Uý mở nắp mô hình nhà trên cây ra, ngó qua, phát hiện đúng là trên lưng Ếch Mộng Mơ có xuất hiện hoa văn xoắn ốc màu đen, chỉ là lần này còn pha trộn một chút màu sắc.
Long Uý mang theo Ếch nhỏ về lại cửa hàng thú cưng, Hạ Cát đang loay hoay với những dấu chân chim ở trên bàn và quầy lễ tân, lau thế nào cũng không sạch. Nhìn thấy Long Uý trở về, cậu vội vàng đón lấy Ếch Mộng Mơ, mở nắp thuốc tăng trưởng và thuốc đề cao năng lực đã chuẩn bị trước đó để thưởng cho nó.
Hạ Cát vừa cho nó ăn vừa hỏi Long Uý: “Chuyện đã giải quyết xong chưa ạ?”
“Rồi, chú nói tối qua không gặp ác mộng, còn chuyện này có giải quyết triệt để hay không, cũng khó nói lắm.” Long Uý đáp.
Hạ Cát nhìn hoa văn xoắn ốc trên lưng Ếch Mộng Mơ, phát hiện màu sắc khác với lần trước, bèn mở 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' ra tra xem có vấn đề gì hay không.
[Đường nét hoa văn trên lưng Ếch Mộng Mơ đại biểu cho những giấc mơ mà nó thôn phệ. Màu sắc khác nhau đại biểu cho nội dung của những giấc mơ khác nhau. Tuy nhiên, cho đến hiện tại vẫn chưa có số liệu tương quan cụ thể.]
Bách khoa toàn thư giải thích khá mơ hồ, Hạ Cát chỉ có thể biết được nội dung giấc mơ của ông chú và của cậu Tạ Ngôn không giống nhau, giấc mơ của ông chú hình như không hẳn là ác mộng.
Càng khiến Hạ Cát cảm thấy ngạc nhiên chính là thanh tiến độ nhiệm vụ vẫn dừng ở con số 2/100. Điều này chứng tỏ trường hợp của ông chú không hề được hệ thống tính vào. Chẳng lẽ giống như Long Uý nói, thực ra chuyện vẫn chưa giải quyết xong sao?
Suy đoán của Hạ Cát nhanh chóng được nghiệm chứng, bởi vì chỉ qua ngày hôm sau, ông chú đã gọi điện cho Hạ Cát.
“Chào chú, chú tìm cháu có chuyện gì không ạ?” Lúc Hạ Cát nhận điện thoại còn hơi ngạc nhiên.
Ông chú thở dài, nói: “Chú tìm Tiểu Tạ xin số điện thoại của cậu, cậu đừng cảm thấy lạ nhé. Ban đầu nói với cậu rằng rảnh sẽ tới cửa hàng cậu nói lời cảm ơn, không ngờ sau khi các cậu cầm mô hình nhà trên cây kia về, chú lại mơ thấy ác mộng, ài.”
Hạ Cát bồn chồn, đúng là chuyện này vẫn chưa xong thật.
Cậu hỏi: “Chú vẫn gặp ác mộng như trước ạ? Nhưng mà chú đã trả trăn vàng về rồi mà.”
“Đúng vậy, chú cũng thấy lạ đây.” Ông chú bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, nơm nớp lo sợ hỏi: “Cậu nói có phải con trăn kia bị cái gì nguyền rủa rồi không? Sau đó dính vào nhà tôi?”
“....” Hạ Cát không biết phải trả lời thế nào, loại chuyện này tốt nhất không nên kết luận sớm.
“Trời ơi! Nếu là thế thật thì chú không dám ở trong nhà nữa đâu! Tà môn quá! Có phải chú nên mời đạo sĩ tới làm phép không?” Ông chú càng nghĩ càng thấy sợ, giọng nói bên kia đầu điện thoại đã bắt đầu phát run.
Hạ Cát an ủi ông chú: “Chú đừng tự doạ mình, có lẽ gần đây chú thường xuyên nghĩ đến chuyện này, nên mới....”
“Không được! Hay các cậu cho chú mượn nhà trên cây kia đi, đến tuổi của chú mà cứ gặp ác mộng kiểu này cũng không được. Nếu không chú mua lại của mấy đứa, hoặc cho chú thuê cũng được, tiền không thành vấn đề.” Ông chú bỗng nhiên năn nỉ.
“Cái này....” Hạ Cát khéo léo từ chối: “Xin lỗi chú, cái này cháu không bán được. Nếu như chú vẫn gặp ác mộng, cháu có thể cho chú mượn một lần nữa.”
“Được, được, thế là được rồi, vậy mai chú tới cửa hàng lấy về, nhé?” Ông chú hỏi.
“Dạ.” Hạ Cát báo địa chỉ cửa hàng cho ông chú.
Xem ra chuyện này quả thật không đơn giản, Hạ Cát thuật lại tình huống của ông chú cho Long Uý nghe.
Long Uý nói: “Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến con trăn kia, ông chủ Hồ kia cũng rất kỳ lạ.”
Nói đến đây, từ ngày gặp Hồ Thiên ở nhà ông chú, Hạ Cát không còn thấy anh ta nữa. Hai ngày nay cửa hàng Kỳ trân dị thú vẫn một mực đóng cửa, ngay cả buôn bán cũng không làm, thật sự rất lạ. Nhưng Hạ Cát quen Hồ Thiên lâu như vậy, cảm thấy anh ta ngoại trừ thẩm mỹ hơi kỳ ra, phương diện khác cũng rất tốt, không giống bộ dạng của người xấu.
“Tóm lại, cậu giữ khoảng cách với vị ông chủ Hồ kia ra.” Long Uý đột nhiên dặn dò.
“À...vâng.” So với Hồ Thiên, Hạ Cát đương nhiên càng tin tưởng Long Uý hơn.
......
Đêm xuống, phố thương mại Vân Lai chìm trong bóng tối, không có ánh trăng, chỉ có tiếng ve kêu sầu kêu không ngừng, thời tiết nóng ẩm không có lấy một cơn gió.
Long Uý đứng trên ban công phòng ngủ, nhìn về phía cửa sau của cửa hàng Kỳ trân dị thú. Kể từ ngày gặp Hồ Thiên ở nhà ông chú, Long Uý đã biết anh ta không phải nhân loại, vì vậy cửa hàng này của anh ta chắc chắn có vấn đề.
Từ trước đến nay Long Uý không phải người hay xen vào chuyện của người khác, nhưng cửa hàng Kỳ trân dị thú này lại sát vách cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng, tai hoạ ngầm quá lớn, hắn không thể không phòng.
Đáy mắt Long Uý loé lên kim quang, sau đó hắn nhảy từ ban công tầng hai xuống, lúc rơi xuống đất đã biến thành mèo đen.
Trong cửa hàng Kỳ trân dị thú, trong một gian phòng tối tăm le lói ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn lồng, chiếu sáng đường nét của người ngồi trên giường.
Hồ Thiên xoã mái tóc dài màu quýt của mình ra, ánh nến tranh tối tranh sáng trong đáy mắt anh, một con trăn vàng quấn quanh người anh, cảnh tượng vừa ma mị vừa xinh đẹp.
Hồ Thiên đột nhiên nhíu mày ghét bỏ: “Đừng có trốn!”
Tay anh cầm tăm bông dính thuốc, chuẩn bị bôi lên khoé miệng trăn vàng. Không biết do thuốc quá rát, hay do Hồ Thiên có vấn đề, trăn vàng lắc đầu nguầy nguậy rụt người về sau, nhưng lại bị Hồ Thiên kẹp chặt lấy thân.
“Khoé miệng rách ra rồi đây này, cơm ăn không ngon miệng, người ngợm gầy rộc bán chẳng bán được đâu.” Hồ Thiên đã mất kiên nhẫn, hành động càng ngày càng thô bạo.
Trăn vàng đau không chịu được, rốt cuộc nhịn không được hoá thành hình người, đẩy Hồ Thiên ra, ngồi xổm ở chân giường bịt chặt lấy miệng mình.
Đây là một thanh niên cao gầy, có làn da màu mật ong khoẻ khoắn, nom từa tựa như vảy trăn màu vàng kim, cảm giác vừa mềm mượt vừa lấp lánh. Anh ta che miệng, một hồi lâu sau mới lên án: “Đã nói không phải bị rách mà, em bị trật khớp hàm!”
“Hử? Thật à?” Hồ Thiên chống cằm, nhàm chán nhìn tăm bông trên tay đáp: “Hàm dưới của loài trăn không phải vẫn luôn bị trật à?”
Trăn vàng rớt nước mắt: “Giống nhau à? Em là bị người ta bóp trật khớp, rõ là đau!”
Vừa nhắc tới Long Uý, sắc mặt Hồ Thiên lập tức trầm xuống, anh cau mày: “Đáng đời! Ai bảo em cứ tít mắt vào, gây rắc rối cho anh rồi!”
“Em......” Trăn vàng che hai má không dám mở miệng, đành phải oan ức tiếp tục ngồi xổm ở chân giường.
“Phiền thật đấy, chẳng lẽ lại phải dọn nhà thật à?” Hồ Thiên vừa lẩm bẩm một câu, ấy thế mà nhạy bén nhận ra có người lạ đột nhập vào cửa hàng, không cần đoán cũng biết là ai.
Đôi ngươi anh biến thành khe dọc, lộ ra một đôi mắt của loài hồ ly, anh nói với trăn vàng: “Hắn ta đến rồi! Mau trốn đi!”
Vừa dứt lời, một bóng đen lao tới, Hồ Thiên vội vàng đẩy trăn vàng ra, nhảy từ trên giường xuống, suýt soát tránh được công kích.
Hồ Thiên đứng vững, phát hiện trên đất là một con mèo đen có đôi mắt rất lạnh lùng, anh bật cười: “Quả nhiên ngươi cũng không phải là nhân loại, nhưng chúng ta không oán không thù, nửa đêm khuya khoắt ngươi xông vào đây là muốn làm gì?”
Long Uý nhìn thoáng qua trăn vàng dưới đất, nói: “Nếu ngươi ở nơi khác ta cũng chẳng buồn quản, nhưng người lại trăm phương ngàn kế muốn mở cửa hàng sát vách, vậy thì đứng trách ta.”
Hồ Thiên nhếch khoé miệng cười giễu cợt, Hồ Thiên này mở cửa hàng nhiều năm như vậy, gặp rất nhiều người và yêu quái mọi tầng lớp, không ít yêu quái tính tình quái đản anh còn chịu được, nhưng lại ghét nhất loại yêu quái tự cho mình là đúng. Anh vén áo choàng, lập tức biến về nguyên hình.
Một con hồ ly màu cam to lớn nhổng cao cái đuôi đang xù lông lên, nhe răng xông tới Long Uý: “Ngươi muốn quản ta? Xem ngươi có bản lĩnh đấy không?”
......
Tầng hai ở cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng, Hạ Cát ôm Ếch Mộng Mơ trong phòng ngủ, nghiên cứu hoa văn xoắn ốc trên người nó, tò mò:“Rốt cuộc chú ấy đã gặp loại ác mộng gì vậy?”
“Ộp!” Hạ Cát vừa dứt lời, ếch nhỏ quay đầu nhìn cậu một cái.
Hạ Cát hoảng hốt chớp mắt, lúc bình tĩnh lại đã thấy không gian hoàn toàn thay đổi!
Khi nhìn lại, cậu bị doạ nhảy dựng từ trên giường xuống, bởi vì trên giường còn có một người đang nằm! Hạ Cát nhìn kỹ hơn, phát hiện người đó chính là ông chú hay gặp ác mộng. Cậu nhìn thoáng qua mô hình nhà cây trên đầu giường, lập tức hiểu ra vấn đề.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Cát run lẩy bẩy ôm chặt lất Ếch Mộng Mơ: Anh Long, cíu em, em bị vây trong ác mộng của người ta rồi....”