Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 38: Dọn phòng




Hạ Cát nói với Long Úy về việc đến trường học đặc biệt để biểu diễn, Long Úy nghe xong biểu thị đồng ý.

Nhưng Hạ Cát nghĩ lại cảm thấy có chút lo lắng: “Trường học chắc chắn có rất nhiều học sinh, như vậy Ninja Mèo phải phân thân ra rất nhiều. Nó còn nhỏ như vậy, liệu có bắt ép nó quá không?”

Long Úy trả lời một cách chắc chắn: “Không sao đâu. Bình thường Ninja Mèo cũng cần hoạt động nhiều để đảm bảo độ linh hoạt và nhanh nhẹn. Cả ngày cứ trốn trong tiệm là không tốt đối với nó.”

“Vậy à.” Hạ Cát thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thảo luận với hiệu trưởng nhà trường, Hạ Cát ấn định thời gian biểu diễn sẽ vào buổi sáng Thứ Ba. Dù sao thì trong tuần tiệm cà phê cũng không có mấy khách.

Hiệu trưởng đã xem video ở buổi hoạt động thử nghiệm hôm nọ, cố ý hỏi Hạ Cát có cần trường điều xe đến đón không, đàn mèo nhiều như vậy hẳn di chuyển cũng rất khó khăn. Hạ Cát từ chối ý tốt của hiệu trưởng, tỏ ý rằng mình sẽ tự lái xe qua, dù sao thì thực tế cũng chỉ có một bé mèo.

Hạ Cát mượn xe Van của chú trước một ngày, mặc dù trên xe chỉ có hai người kèm thêm một bé mèo nhỏ, nhưng bề ngoài thì vẫn phải giả vờ giả vịt chút. Qua lần này, Hạ Cát càng nghĩ càng muốn có một chiếc xe cho riêng mình. Có xe riêng rồi, việc đưa Long Úy và đám A Phượng ra ngoài sẽ thuận tiện hơn.

Buổi sáng thứ ba, Hạ Cát treo tấm biển 'Hôm nay ngừng kinh doanh' trên cửa kính, cậu và Long Úy đều ra ngoài, trong tiệm chỉ còn đám A Phượng. Hạ Cát cảm thấy không yên lòng để hai đứa tiếp khách nên dứt khoát đóng cửa luôn.

“Hai đứa trông nhà cho tốt đấy nhé.” Hạ Cát dặn dò A Phượng và Bé Chuột.

“Vâng vâng!” Bé Chuột ngoan ngoãn gật đầu.

“Hừ, sao ba lại không đưa con đi cùng chứ?” A Phượng rầu rĩ không vui.

“Ngoan nào, ba đi làm việc, không phải đi chơi.” Hạ Cát vỗ bả vai đối phương an ủi.

A Phượng vẫn tỏ vẻ tức giận như cũ, Bé Chuột giật nhẹ góc áo của cậu nói: “Anh đừng giận, Shu Shu làm đồ ăn ngon cho anh nha.”

“Được thôi.” A Phượng lúc này mới đồng ý vào bếp cùng Bé Chuột.

Hạ Cát lắc đầu, đóng cửa tiệm rồi lên chiếc xe Van.

Trường học đặc biệt Lục Phong nằm ở khu ngoại ô phía Tây Giang Thành, cách cửa hàng không tính là quá xa, lái xe khoảng một giờ là đến.

Trước khi đến, Hạ Cát đã cố ý tìm hiểu trước ở trên mạng, đây chính là trường học được chính quyền thành phố tài trợ, tiếp nhận học sinh đặc biệt trong thành phố. Ngôi trường này đã có lịch sử hơn mười năm, trợ giúp không ít những học sinh đặc biệt thành thạo một nghề nào đó, sau khi tốt nghiệp có thể độc lập sinh tồn ở trong xã hội.

Lúc xe lái đến cổng trường học, Hạ Cát thấy cảnh tượng trong khuôn viên trường không khác những gì mà mình đã tưởng tượng là mấy: đường xi măng lồi lõm, dãy nhà học cũ nát, bãi cỏ trơ trọi.... Điều kiện của dạng phúc lợi công cộng này nhìn chung cũng không được tốt cho lắm.

Trên đường đi Hạ Cát đã nhắn cho hiệu trưởng một tiếng, bảo vệ nhìn thấy xe của cậu bèn giúp mở cửa. Hiệu trưởng đang đứng trước tòa nhà dạy học vẫy tay với Hạ Cát.

Hạ Cát đỗ xe rồi xuống xe cùng với Long Úy.

“Hoan nghênh hoan nghênh!” Hiệu trưởng già nhiệt tình bắt tay cả hai người: “Các bạn nhỏ nghe nói các cậu sẽ tới biểu diễn đều tỏ ra cực kỳ vui vẻ.”

Hạ Cát cười nói: “Chúng cháu cũng rất vui khi nhận được lời mời của chú.”

Hiệu trưởng nói: “Chú đã yêu cầu nhân viên nhà trường dựng một sân khấu tạm thời ở sân chơi. Các cậu sẽ biểu diễn ở đó, như vậy bọn trẻ toàn trường đều có thể thấy được.”

“Vâng.” Hạ Cát gật đầu.

“Bây giờ còn sớm, bọn nhỏ vẫn đang trong giờ tự học, chú mang các cháu đi tham quan trường một vòng nhé.” Hiệu trưởng dẫn đường cho Hạ Cát và Long Úy đi vào khu dạy học.

Dãy nhà dạy học nhìn tương đối u ám, bởi vì hai bên đều là phòng học, hành lang lại còn được lắp đặt tay vịn, nhìn có vẻ hơi chật hẹp. Tiếng đọc sách đứt quãng hơi lắp bắp từ trong phòng học truyền ra ngoài.

Hiệu trưởng giới thiệu: “Trường học chúng tôi tiếp nhận phần lớn là trẻ bị câm điếc, một phần trẻ bị khiếm thị. Tay vịn ở hành lang là dành cho bọn nhỏ đi đi lại lại, các cậu đi cẩn thận kẻo ngã.”

Xuyên qua dãy hành lang, Hiệu Trưởng dẫn Hạ Cát và Long Úy tới nơi mà học sinh thường sinh hoạt, ngoài phòng học cho các cháu, còn có sân vận động, phòng thủ công. Hạ Cát nhìn ra được, mặc dù điều kiện trường học không được tốt cho lắm, nhưng giáo viên cũng đã rất tận lực để khiến sinh hoạt của bọn nhỏ phong phú hơn.

Tham quan một vòng, Hạ Cát cùng Long Úy bắt đầu làm công tác chuẩn bị. Hạ Cát lái xe đến sân khấu, chuẩn bị đến khi học sinh đến, Ninja Mèo chỉ cần phân thân rồi chạy lên đài là được.

Long Úy xuống xe kiểm tra địa điểm, Hạ Cát lấy một ống thuốc tăng trưởng và thuốc nâng cao năng lực vào xe Van cho Ninja Mèo uống, coi như bổ sung trước cho nó.

Ninja Mèo nằm trên đùi Hạ Cát uống thuốc một cách cực kỳ vui vẻ, cậu vừa vuốt lông cho nó vừa cổ vũ: “Lát nữa lên sân khấu phải biểu hiện thật tốt nhé, biến ra càng nhiều mèo càng tốt, còn phải chơi với các bạn nhỏ trong trường nữa. Sau khi biểu diễn xong ba sẽ thưởng cho con thêm thuốc tăng trưởng nhé.”

Ninja Mèo uống hết hai ống thuốc chỉ trong một cái chớp mắt. Nó liếm mép, đột nhiên mũi ngửi ngửi, rúc đầu vào trong lòng Hạ Cát. Đôi mắt to đen nhánh mất tiêu cự trong một chốc, sau đó nó dùng móng vuốt nhỏ khều áo Hạ Cát.

Hạ Cát còn tưởng Ninja Mèo nũng nịu muốn uống thêm, cậu cưng chiều sờ đầu nó: “Không được, biểu diễn xong mới có thể uống.”

Nhưng có vẻ như Ninja Mèo không nghe lời, còn dùng đầu ủi vào lòng bàn tay Hạ Cát, dùng sức đẩy Hạ Cát ra khỏi xe, cậu nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Ninja Mèo “Meo” một tiếng, sau đó nhảy tới một bên cửa xe, dùng móng vuốt vỗ vỗ cửa sổ.

Hạ Cát thuận theo nhìn sang phát hiện Long Úy đang đứng trên sân khấu nói chuyện cùng một người phụ nữ trẻ, cô gái này mặc áo khoác trắng, mái tóc dài gợn sóng trông cực kỳ thành thục và quyến rũ. Cô ấy đang nói chuyện rất vui vẻ với Long Úy.

Hạ Cát vọt xuống xe, bộ não chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã chạy vọt lên sân khấu với tốc độ ánh sáng.

Hai người trên sân khấu đều bị Hạ Cát làm cho giật mình, cô nàng áo khoác trắng ngẩn người, cười hỏi Long Úy: “Đây là?”

“Cậu ấy là ông chủ của tôi, Hạ Cát.” Long Úy tự nhiên giới thiệu nói.



Hạ Cát không hài lòng lắm với câu trả lời này, em cũng chỉ là ông chủ của anh thôi sao?!

Long Úy lại quay sang Hạ Cát, hướng tay về cô gái áo trắng này: “Đây là cô giáo Chu, cô ấy là bác sĩ tâm lý làm việc tại đây. Chính cô giáo Chu là người đề nghị hiệu trưởng mời chúng ta tới biểu diễn.”

“Ồ, trông cậu trẻ tuổi thật đấy. Tôi đã theo dõi cửa hàng của cậu rất lâu rồi, cũng rất thích thú cưng trong tiệm cậu. Tôi thực sự rất cảm ơn cậu vì đã nguyện ý tới trường học của chúng tôi.” Cô giáo Chu cười vươn tay với Hạ Cát.

Hạ Cát lễ phép nắm hờ, khách sáo nói: “Cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.”

Cô giáo Chu lại không có ý muốn giao tiếp thêm với Hạ Cát, quay người lại bắt đầu trò chuyện với Long Úy về vấn đề nuôi dưỡng thú cưng.

Hạ Cát thở phì phò, nghĩ thầm cô giáo Chu này có cần phải rõ ràng như vậy không! Long Úy cũng vậy, bình thường đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nói với người lạ đều không quá hai câu, sao hôm nay lại có vẻ thân thiện đến thế!

Trong lòng Hạ Cát rơi lộp bộp, chẳng lẽ.... Long Úy là một Thần Thú thẳng như sắt thép?!

Tiếng chuông báo đã hết giờ tự học vang lên, dưới sự hướng dẫn của các giáo viên chủ nhiệm, các bạn nhỏ rất có trật tự đi ra sân chơi, mọi người đều rất an tĩnh.

Hạ Cát đứng dưới đài nhìn lướt qua, phát hiện phần lớn là những đứa trẻ từ 7 đến 15 tuổi, hướng nội hơn nhiều so với bạn bè cũng trang lứa. Ánh mắt của bọn trẻ rất tha thiết, nhưng hành động lại rụt rè và e ngại, tựa hồ rất lo lắng khi bắt chuyện với người lạ.

Các giáo viên sắp xếp vị trí cho từng lớp, sau đó để bọn nhỏ ngồi luôn lên nền đất. Cô giáo Chu điểm lại sĩ số, sau đó gật đầu với Hạ Cát.

Hạ Cát hiểu ý, kéo cánh cửa xe Van ra.

Từng bé mèo trắng nhỏ xinh nhảy ra, sắp xếp chỉnh tề đi lên sân khấu.

Bọn nhỏ mở to mắt nhìn, hưng phấn chỉ vào đám mèo nhỏ khoa tay múa chân với bạn học bên cạnh. Trong số đó có đứa còn không thể phát ra tiếng, chỉ có thể dùng thủ ngữ. Một số lại có thể phát ra tiếng khe khẽ, miệng nhỏ giọng kêu mơ hồ không rõ: “A...Mèo....Mèo....”

Nếu như là trường học bình thường, khả năng các giao viên đã không thể quản được, nhưng ở đây vẫn rất yên tĩnh, thậm chí còn không cần giáo viên duy trì trật tự. Buổi biểu diễn cũng không có âm nhạc gì, bởi vì bọn trẻ cũng không nghe được.

Ngay trong không khí an tĩnh này, Long Úy cùng Ninja Mèo bắt đầu lên sân khấu biểu diễn. Từng bé mèo nhỏ dáng dấp mềm mại đáng yêu, đi đường vẫn lung la lung lay nhưng lại có thể làm ra một loạt các động tác khó. Đám mèo nhỏ nghiêm chỉnh nghe lệnh, giống như các binh lính được huấn luyện thuần thục, bọn trẻ thấy vậy vỗ tay nhiệt liệt.

Buổi biểu diễn đã kết thúc, Long Úy vung tay lên, từng bé mèo nhỏ nhảy xuống dưới sân khấu, chạy tới trong đám trẻ, rất nhiều học sinh cứng đờ người không dám cử động. Đây là lần đầu tiên bọn nhỏ thấy sinh vật đáng yêu như vậy ở khoảng cách gần, muốn sờ lại không dám sờ.

Hạ Cát nhìn ra ý nghĩ của bọn nhỏ bèn hòa vào trong nhóm học sinh, ôm một bé mèo lên làm mẫu, cười nói: “Không sao đâu, các con xem này.” Vừa nói xong cậu phát hiện có mấy đứa bé mê mang nhìn mình, lúc này cậu mới nhớ tới có một số bạn bị khiếm thính.

“Xin lỗi, bọn nhỏ học khẩu ngữ chưa lâu, để tôi phiên dịch giúp cậu.” Một cô giáo đứng bên cạnh lập tức đứng lên, dùng thủ ngữ phiên dịch một lần cho đám nhỏ hiểu.

Bọn nhỏ đều đã hiểu, lúc này mới bắt chước hành động của Hạ Cát, cẩn thận ôm lấy mèo nhỏ bên cạnh mình.

Có thể vì những đứa trẻ này cực kỳ hiền lành, Ninja Mèo tỏ ra rất nhiệt tình, chủ động liếm tay đám nhỏ, nằm ngửa lộ bụng trắng của mình cầu vuốt ve. Bọn nhỏ bị vẻ đáng yêu của Ninja Mèo cuốn hút, dần dần không còn lo lắng như ban đầu nữa, chậm rãi thả lỏng cơ thể, lăn lộn trên bãi cỏ cũng chơi đùa với mèo nhỏ. Hạ Cát còn có thể nghe thấy tiếng cười mơ hồ phát ra từ trong đám nhỏ.

[Đinh! Giá trị mơ ước đang tăng trưởng nhanh chóng!]

Nghe được tiếng hệ thống thông báo, Hạ Cát lại không quá quan tâm, chỉ là cảm thấy vui mừng thay cho đám nhỏ, hy vọng Ninja Mèo có thể mang tới hạnh phúc thêm một chút nữa cho các bạn.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy đám nhỏ vui vẻ đến vậy, cảm ơn cậu rất nhiều.” Cô giáo vừa giúp Hạ Cát dịch ra thủ ngữ kia lại gần Hạ Cát.

“ Có thể giúp được các bé tôi cũng cảm thấy rất vui.” Hạ Cát trả lời.

Cô giáo này ngượng ngùng nói: “Thực ra là thế này, tôi còn muốn nhờ cậu hỗ trợ một việc. Trong phòng thể dục còn có một nhóm học sinh bị khiếm thị. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi cũng mong có thể cho các em chạm qua mèo con, vì vậy xin cậu....”

Hạ Cát sảng khoái đồng ý: “Được mà, đợi bên này kết thúc, tôi sẽ hướng dẫn đám mèo vào phòng thể dục, nhờ cô giáo chuyển lời cho các bé chờ một lát.”

“Thật sự rất cảm ơn ngài.” Cô giáo nọ gập người trước mặt Hạ Cát.

Một giờ qua đi, giờ giao lưu cũng đã kết thúc, các bạn nhỏ được giao viên chủ nhiệm đưa về phòng học để tiếp tục buổi học. Nhóm Ninja Mèo đứng xếp hàng đi theo Hạ Cát vào phòng thể dục. Trên đường đi, giáo viên dẫn đường liên tục cảm thán: “Nhóm mèo nhỏ này các cậu đã huấn luyện thế nào vậy? Xếp hàng lên cầu thang nhìn còn ngay ngắn hơn cả học sinh của chúng tôi, còn không hề chạy loạn.”

Hạ Cát không có cách nào giải thích, chỉ cười khan mấy tiếng.

Học sinh trong phòng thể dục khác với các bạn ở ngoài sân chơi, các em đều không thể nhìn thấy, chỉ có thể thông qua đôi tay với đôi tai của mình cảm nhận sự tồn tại của mèo con, nhưng bọn nhỏ vẫn cảm thấy rất vui.

“Anh ơi, anh có thể nói cho em biết bé mèo này có màu gì không ạ?” Một cô bé đột nhiên hỏi Hạ Cát.

Đáy lòng Hạ Cát nhói lên, đáp lại: “Là màu trắng, trắng như tuyết vậy.”

“A, cùng màu với đám mây, cùng màu với tuyết, cùng màu với cả...hoa nhài. Cô giáo có nói hoa nhài cũng màu trắng ạ.” Cô bé vui vẻ đáp, trên mặt treo một nụ cười rực rỡ, đôi mắt kia cũng sáng rỡ như những cô bé bình thường khác.

Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, thời gian một giờ giao lưu đã kết thúc, đám nhỏ lưu luyến tạm biệt mèo nhỏ, Hạ Cát và Long Úy, sau đó được các giáo viên hướng dẫn về lớp.

Hiệu trưởng và cô giáo Chu đang đứng ngoài cửa chờ hai người, trong tay cô giáo Chu còn có cả một bao hồng bao.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy bọn trẻ có năng lượng như thế, thật sự phải cảm ơn đám mèo nhỏ nhà các cậu.” Hiệu trưởng ra hiệu cô Chu đưa hồng bao cho Hạ Cát, nói tiếp: “Cảm ơn các cậu đã đến, đây là một chút tâm ý mà tập thể giao viên quyên góp, xem như là phí vất vả, hy vọng các cậu không chê.”

Hạ Cát đẩy hồng bao trở về: “Không vất vả đâu ạ. Đám mèo của cháu chơi rất vui với các bạn nhỏ, cháu cảm ơn các em còn không kịp.”

Hiệu trưởng nhìn kỹ thanh niên trắng nõn non nớt trước mặt, không tự giác gật nhẹ đầu, lộ ra ánh mắt tán thưởng, trong lòng cảm thán thời nay những người như thanh niên này không nhiều lắm.

Hiệu trưởng tự mình đưa Hạ Cát ra đến cổng trường, Hạ Cát vẫy tay với ông, sau đó lái xe rời đi.

Những phân thân của mèo nhỏ đã biến mất, Ninja Mèo nằm sấp tại chỗ ngồi, uống hết một ống thuốc rồi ngủ mất.



[Đinh! Chúc mừng ký chủ! Giá trị ước mơ tăng vọt đạt mốc 10000! Mong ký chủ không ngừng cố gắng!]

Hạ Cát nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống mới ý thức được rằng niềm vui mà mèo nhỏ mang lại cho các bạn nhỏ lúc ấy. Hốc mắt cậu cay cay, đột nhiên nói với Long Úy: “Anh Long, em nghĩ mỗi tuần chúng ta sẽ đến đây một lần, anh thấy sao?”

“Được, nghe cậu.” Long Úy chống cằm ngắm phong cảnh ngoài cửa, khóe mắt lại thoáng nhìn đôi mắt đã hơi ửng đỏ của Hạ Cát.

Trong lòng Hạ Cát nóng lên, lần đầu tiên cậu cảm nhận sâu sắc được công việc mở cửa hàng thú cưng lại có thể mang đến ý nghĩa lớn như thế, cũng ý thức được rằng thú cưng có thể mang lại hạnh phúc cho con người nhiều hơn cậu tưởng tượng. Cậu thực sự rất cảm ơn ông nội vì đã để lại cho cậu một cửa hàng thú cưng này.

...

Cùng lúc đó, trong cửa hàng thú cưng.

Chủ nhân không có nhà, thú cưng phụ trách.

Bé Chuột đang bưng một đĩa thịt viên nhỏ đứng trước bể cá, chuẩn bị đút cho Bé Tiên Cá nhỏ.

“Chờ chút, chờ chút.” A Phượng gọi cậu.

“Dạ?” Bé Chuột tò mò nhìn đồ vật trong tay A Phượng, hỏi: “Cái gì đây ạ?”

“Cần câu đấy, anh đã từng thấy trên mạng rồi.” A Phượng đắc ý lắc lư cần câu trong tay.

“Anh cầm cái này để làm gì vậy?” Bé Chuột nghi ngờ hỏi.

A Phượng xấu xa nói: “Hớ hớ, tất nhiên là câu cá rồi!”

“...” Bé Chuột sững sờ chốc lát, giật mình hỏi: “Câu, câu Tiên Cá nhỏ ạ?”

“Khà khà.” A Phượng đắc ý nâng cằm.

Bé Chuột lo lắng: “Không, không được đâu. Ba nói, bé Tiên Cá không thể rời nước được.”

“Đưa đây nào, xem này.” A Phượng lấy một viên thịt nhỏ, móc lên lưỡi câu: “Không rời nước được thì câu chơi thôi.”

Bé Chuột nhìn lưỡi câu sắc bén càng thêm sợ hãi: “Không được, không được, lưỡi câu sẽ làm bé Tiên Cá bị thương. Ba sẽ tức giận đó.”

A Phượng không nghe, nói: “Làm gì có chuyện đó! Anh sẽ không để nó cắt phải lưỡi câu, không cho nó ăn là được! Ha ha.”

Bé Chuột ngăn không được, đành phải trơ mắt nhìn A Phượng cầm cần câu có thịt viên thả xuống bể cá.

Trong bể, Tiên Cá nhỏ ngửi thấy mùi thịt thơm, nhanh chóng vẫy đuôi nhô ra khỏi mặt nước, há miệng muốn táp.

A Phượng nhanh chóng nhấc cần lên, Tiên Cá nhỏ cắn trượt.

“...” Bé Tiên Cá mê mang, thịt nhỏ của mình đâu rồi?

“Ha ha ha ha.” A Phượng cười to, cười xong lại có ý xấu thả thịt viên xuống trước mặt Tiên Cá nhỏ.

Bé Tiên Cá nhìn thấy thịt viên lại há miệng hung hăng muốn cắn, nhưng vẫn trượt, cũng bởi vì dùng quá sức mà cắn trúng lợi: “....QAQ”

“Không ăn được, ha ha ha....” A Phượng cầm cần câu cười ngửa tới ngửa lui.

Bé Tiên Cá nghe thấy tiếng cười, ghé vào thành bể nhìn ra ngoài, rốt cuộc đã phát hiện vì sao thịt viên lại biết chạy, bé cau mày.

“Ăn đi, ăn đi.” A Phượng quơ quơ cần câu trước mặt Tiên Cá nhỏ.

Bé Tiên Cá nắm chặt tay nhỏ, đuôi cá đột nhiên gảy một cái, nhảy ra từ trong bể, đưa tay chụp lấy viên thịt. Nhưng A Phượng đã sớm có phòng bị, lập tức nhấc cần câu lên, bé Tiên Cá một lần nữa lại vồ hụt.

Bé Chuột đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy Tiên Cá nhỏ sắp khóc đến nơi rồi, vội vã cản lại: “Đủ, đủ rồi. Đừng bắt nạt em nữa, mau mau cho em ăn đi anh.”

“Ha ha ha ha, đến đây đi.” A Phượng đang chơi vui, căn bản không nghe lời Bé Chuột nói.

Bé Tiên Cá đánh không tới, nhào không được, cuối cùng bị chọc cho tức giận, hai tay nắm lấy một quả cầu nước lớn ném thẳng vào người A Phượng.

A Phượng một giây trước còn trong hình người đắc ý cười đã bị nện cho ướt sũng, sàn nhà trong tiệm đều ướt nhẹp, cậu ta tức giận quát: “Mi, mi dám ném ta!”

“Bụp!” A Phượng vừa dứt lời, lại một viên cầu nước ném tới, Bé Tiên Cá khiêu khích nhìn cậu ta.

“Này! Ra đây!” A Phượng ném cần câu, vọt tới bể nước muốn bắt lấy Tiên Cá.

Bé Tiên Cá ném cầu nước như ném lựu đạn, cứ ném không cần nhìn làm cả cửa hàng khắp nơi đều là nước.

Bé Chuột nhìn căn phòng lộn xộn, bị dọa sợ đến bật khóc ngăn cản: “Đừng, đừng đánh nhau mà.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trong chương trình tiếp theo, chúng ta cùng mời A Phượng và Tiên Cá nhỏ cùng xuất hiện, biểu diễn một màn “Nước vàng văng khắp núi”, nhiệt liệt chào đón!