Quán cà phê thú cưng chính thức kinh doanh, hai ngày cuối tuần quả thật rất đông khách, lẻ tẻ vụn vặt cũng đến mười mấy người ngồi trong quán. Bởi vì là ý tưởng đột ngột, cà phê cũng là đồ uống miễn phí, vì vậy tiền cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng giá trị mơ ước vẫn kiếm được một chút.
Chỉ là sau khi bé Tiên Cá ra đời, trong nhà lại nuôi thêm một miệng ăn nữa, ống thuốc tăng trưởng lại hao phí nhiều hơn, giá trị mơ ước thu được không đuổi kịp tốc độ chi tiêu, điều này khiến Hạ Cát cực kỳ đau đầu. Vừa đến ngày làm việc, trong quán lại trở về trạng thái vắng vẻ, dường như việc tăng mức độ nổi tiếng của cửa hàng thú cưng là một nhiệm vụ lâu dài và gian khổ.
Hạ Cát nhìn bánh cầu nguyện đang gây bão trên mạng xã hội gần đây mà lâm vào suy nghĩ, cái bánh gato này là minh chứng tốt nhất cho việc chỉ cần là đồ vật mà A Phượng đã chạm qua đều có thể mang đến vận may. Mắt nhìn bánh cầu nguyện thế hot như tên lửa, cậu nghĩ có thể tạo cho A Phượng một chủ đề bánh trái riêng, dần phát triển thành điểm nhấn trong tiệm.
Ví dụ như có chủ đề 'Món ăn may mắn', từ bộ đồ ăn, đồ uống cho đến bánh trái, hoa quả đều có yếu tố liên quan đến A Phượng, để khách hàng cảm thấy có thể mang đến may mắn. Chưa kể đến việc chính bản thân A Phượng là người phục vụ, hiệu quả lại càng được đảm bảo.
Hạ Cát tìm kiếm trên mạng và thấy rằng có rất nhiều tiền lệ thành công trong việc biến chủ đề món ăn thành điêm đặc sắc trong quán. Thức ăn và đồ uống có thể thêm các yếu tố liên quan đến ngoại hình của A Phượng. Phương diện này giao cho Bé Chuột xửa lý, hẳn là không có vấn đề gì. Còn định chế bộ đồ ăn dành riêng cho chủ đề A Phượng, Hạ Cát vẫn quyết định tìm Tạ Ngôn.
Sau khi nói chuyện cùng Tạ Ngôn, Hạ Cát đứng dậy đi vòng vòng trong cửa tiệm thú cưng. Từ khi được tân trang lại, không gian được mở rộng hơn nhiều nhưng số lượng thú cưng không những tăng mà còn giảm đi. Cửa hàng thú cưng có vẻ hơi vắng vẻ, duy nhất có Ninja Mèo là được tiếp xúc thân mật với khách hàng. Hạ Cát đang cân nhắc không biết có nên mua thêm những loài vật bình thường hay không?
....
Phòng tắm trên lầu hai tràn ngập bong bóng xà phòng, bé Tiên Cá cong ngón trỏ và ngón cái tạo thành một hình tròn, sau đó thổi một hơi, bong bóng to lớn lập tức xuất hiện, bồng bềnh giữa không trung.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo, một thứ lông tơ đỏ rực như lửa bay xộc vào. Bé Tiên Cá nhanh chóng bơi lại gần thành bể, tò mò ngẩng đầu lên.
A Phượng đang khoe khoang kỹ năng bay điêu luyện của mình, nó có thể giữ cơ thể mình trên không trung mà không bị rơi xuống. A Phượng từ trên cao nhìn xuống bé Tiên Cá đang ở trong bồn tắm, kiêu ngạo nói: “Mặc dù mi vẫn còn là em bé, nhưng ta vẫn nên giáo huấn mi.”
Bé Tiên Cá vươn tay lên giữa không trung, đôi mắt to xanh biếc lóe lên ánh sáng, tò mò hỏi: “Cậu là ai?”
“!”
A Phượng thực sự rất tức giận, cái tên nhỏ con này quá là big gan, nhưng nó cũng không chịu yếu thế đáp lại: “Ta là chim Phượng Hoàng trân quý, bị ta mổ rất đau, lại còn không ngừng chảy máu, mi có sợ không?”
“Không sợ.” Bé Tiên Cá cúi đầu lấy một mảnh vảy màu trắng bạc lóe sáng từ chiếc đuôi bé xíu của mình, giơ quá đỉnh đầu nói: “Cái này cho cậu nè.”
A Phượng nhìn miếng vảy phát sáng long lanh kia, hơi hiếu kì, bay gần lại một chút. Bé Tiên Cá nhanh chóng duỗi hai tay ra muốn tóm lấy A Phượng.
A Phượng cấp tốc lùi về phía sau, cảnh giác: “Mi định làm gì! Có phải muốn cắn ta hay không?!”
“Ôm một cái thôi mà.” Khuôn mặt bé Tiên Cá vừa ngây thơ vừa mũm mĩm, đôi tay trắng nõn như ngó sen duỗi ra trước mặt A Phượng.
“Ta mới không mềm lòng trước mi đâu.” A Phượng bất động.
“Hả?” Tiên Cá nhỏ nghiêng đầu nhìn chằm chằm A Phượng đang ở giữa không trung, đuôi cá nho nhỏ lắc lư hai lần trong nước. Bỗng nhiên chiếc đuôi cá mềm mại dùng sức, nhảy dựng lên từ trong bồn tắm, hai tay tóm chặt lấy A Phượng, sau đó rơi trở lại bồn tắm.
A Phượng còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiên Cá nhỏ cắn một cái.
Tiên Cá bé nhỏ cảm giác như mình đang cắn một nhúm lông, chớp mắt mấy cái, lập tức buông A Phượng ra, lè lưỡi. A Phượng hãi đến suýt tè ra quần, hoảng sợ đập cánh né xa.
“Cậu không ăn được!” Bé Tiên Cá cảm thấy cực kỳ thất vọng, bàn tay mũm mĩm vớt từ trong bồn ra một viên cầu nước ném A Phượng. A Phượng không tránh kịp bị quả cầu nước nện cho ướt sũng, đành phải chạy trối chết.
Toàn thân A Phượng ướt đẫm, một thân lông đầy nước chạy xuống dưới lầu mách Hạ Cát: “Ba, ba nuôi phải quái vật rồi.”
Hạ Cát bị bộ dạng này của A Phượng làm cho giật mình, tranh thủ tìm giấy thấm nước cho nó, lại hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lòng A Phượng vẫn còn rất hoảng sợ: “Cái đứa nửa người nửa cá kia cắn con với Bé Chuột, còn biết nhảy bật lên khỏi mặt nước, lại còn biết ném quả cầu nước nữa.”
“Thú cưng mới nở ra thuộc giống loài gì vậy?” Long Úy đứng cạnh nghe được, hỏi Hạ Cát.
“Hệ thống nói là Ngân Giao, nhưng em thấy rất giống Tiên Cá.” Hạ Cát vừa an ủi A Phượng vừa nghi hoặc nói: “Hệ thống có nói Ngân Giao là thú cưng thuộc hệ chữa trị, nhưng thằng nhỏ rất thích ăn thịt, lại còn thích cắn người.”
“Thú cưng hệ thủy phần lớn là động vật máu lạnh, thiên tính tương đối hung tàn. Giống loài này vừa mới ra đời, trong mắt ngoại trừ ba mẹ thì tất thảy vật sống trong mắt đều chỉ là đồ ăn mà thôi.”
Hạ Cát nghe vậy xấu hổ đáp: “Thì ra là vậy, rõ ràng nhìn thằng bé đáng yêu thế cơ mà....”
Long Úy an ủi: “Không sao, cậu dạy bé thứ gì ăn được, thứ gì không ăn được là được. Ngân Giao đúng thật là có khả năng chữa trị bệnh tật.”
Hạ Cát nghe lời đề nghị của Long Úy, lấy một đĩa thịt viên từ phòng bếp mang lên phòng tắm lầu hai. Vừa đẩy cửa ra đã thấy trong phòng tắm tràn ngập bong bóng bảy sắc cầu vồng đang trôi nổi lơ lửng, Hạ Cát không khỏi sửng sốt trước khung cảnh lãng mạn này.
Bé Tiên Cá nhỏ thấy Hạ Cát thì tỏ ra cực kỳ vui mừng, đuôi nhỏ đập nước văng tung tóe, hai cánh tay bé xinh duỗi ra, ngọt ngào gọi: “Ba.”
Hạ Cát cười cười, xắn ống quần lên, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, đưa đĩa thịt viên cho bé Tiên Cá.
Bé Tiên Cá vừa cầm đĩa đã ăn như hổ đói, sức ăn lớn kinh người.
Hạ Cát thừa dịp bé đang ăn bèn cẩn thận quan sát đuôi cá của bé, quả nhiên đang phát sáng, đẹp dã man.
Hạ Cát chờ bé Tiên Cá ăn xong mới lấy hai ống thuốc tăng trưởng đút cho bé uống, sau đó dạy bé: “Tiểu Ngân à, lần sau nếu con đói bụng, con chỉ được uống thuốc tăng trưởng hoặc ăn thịt viên thôi nhé. Con không thể gặp ai cũng cắn thử một cái được, nghe không?”
Bé Tiên Cá ăn uống no đủ, đang rất vui vẻ, nghe gì cũng ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, sau đó lại chui vào bể tắm bơi qua bơi lại.
Hạ Cát nhìn trong chốc lát, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là giải pháp lâu dài, bồn tắm cũng chỉ lớn chừng đó, bé Tiên Cá sải tay hai lần đã đụng đầu. Cứ đụng đi đụng lại như thế, cậu sợ sau này con mình đụng thành đồ ngốc.
Hạ Cát thở dài: “Nếu biết sẽ nở ra Tiên Cá, tôi nên để hệ thống lắp đặt, trang trí thêm bể bơi.”
[Ký chủ chớ hoảng sợ, Ngân Giao trưởng thành đến giai đoạn nhất định là có thể biến thành người.]
“Nhưng mà bây giờ nhìn cũng thấy tội nghiệp, bé nó còn chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài lần nào.” Hạ Cát buồn buồn, chợt nhớ tới dưới lầu còn có một cái bể cá cực kỳ lớn. Vốn cậu định chỉ nuôi một ít cá cảnh chơi chơi, mặc dù không thể so sánh với bể bơi, nhưng vẫn lớn hơn bồn tắm không ít. Chỉ mỗi tội là lầu một bình thường sẽ mở quán cà phê kinh doanh.
Hiện tại Hạ Cát cứ gặp phải phiền toái gì là bắt đầu có thói quen xin sự giúp đỡ của Long Úy. Sau khi hắn nghe xong, quả nhiên đáp: “Tôi có cách.”
Nhân lúc trong tiệm đang không có ai, Long Úy để Hạ Cát đặt bé Ngân Giao vào bể cá. Hạ Cát xách một xô nước lớn cùng với bé Tiên Cá xuống dưới lầu. Đây là lần đầu tiên bé Tiên Cá rời khỏi bồn tắm sau khi ra đời, chỉ ngắn ngủi mấy bước, bé hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Hạ Cát bế bé Tiên Cá vào trong bể, bé lập tức vui sướng bơi vòng quanh. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào bể cá phát sáng long lanh, Tiên Cá nhỏ với mái tóc màu trắng và chiếc đuôi cá màu bạc lộng lẫy, trông đẹp như một bức tranh cổ tích. Hạ Cát nghĩ, bức tranh này nếu bị người ngoài bắt gặp hẳn là sẽ cực kỳ gây kinh ngạc.
Long Úy vỗ tay, Ninja Mèo vốn đang làm ổ trên ghế salon cấp tốc duỗi người một cái, nhảy xuống chạy lại gần, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Long Úy.
Hạ Cát thấy Long Úy cũng ngồi xổm xuống, mắt đối mắt với Ninja Mèo trong chốc lát, hình như đang tiến hành một loại giao dịch ngầm nào đó. Sau đó, cậu trông thấy Ninja Mèo đi tới bên cạnh bể cá, dùng đuôi cọ xát bể cá pha lê.
Lúc Hạ Cát nhìn sang bể cá, phát hiện không thấy bé Tiên Cá nhà mình đâu, thay vào đó là một chú cá nhỏ màu bạc. Hạ Cát kinh ngạc nói: “Đây là....”
Long Úy giải thích: “Thuật ảo giác của Ninja Mèo, Ninja Mèo thi triển thuật ảo giác vào bể cá, người bình thường nhìn xuyên qua lớp kính chỉ thấy là một con cá bình thường mà thôi.”
“Đại ca Long à, anh đúng là quá tuyệt vời.” Hạ Cát không ngờ tới thì ra thuật ảo giác của Ninja Mèo còn có thể dùng thế này, cậu thực lòng bội phục Long Úy.
Cuối cùng cũng tìm cho bé Tiên Cá một chỗ ở hợp lý, Hạ Cát cảm giác nhẹ nhõm cả người. Tiếp theo chỉ cần cố gắng kiếm thật nhiều giá trị mơ ước, mua thật nhiều thuốc tăng trưởng để bé Tiên Cá có thể nhanh chóng biến thành người, không cần phải ở trong thế giới nước nhỏ bé kia nữa.
Vừa nói đến việc kiếm giá trị mơ ước, điện thoại Hạ Cát đột nhiên vang lên. Hạ Cát nhìn, thì ra là số lạ, còn là số điện thoại cố định.
Hạ Cát do dự một hồi, vẫn quyết định nghe điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là số của Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng không?” Bên kia đầu dây vang lên thanh âm hòa ái của một người đàn ông trung niên.
“Đúng vậy, cho hỏi chú la ai ạ?”
“Xin tự giới thiệu, tôi tên Lục Phong, là hiệu trưởng trường học đặc biệt Giang Thành. Tôi vô tình xem được đoạn video mèo con làm xiếc của cửa hàng cậu trên Weibo, tôi cảm thấy cực kỳ xuất sắc. Không biết tôi có thể mời cậu tới trường học của chúng tôi biểu diễn một lần hay không? Cậu thấy thế nào?”
“Biểu diễn?” Hạ Cát cảm thấy bất ngờ.
“Đúng vậy. Trường chúng tôi là trường học đặc biệt, đa số học sinh là trẻ khiếm thính. Trẻ khiếm thính rất dễ bị tự kỷ, bác sỹ tâm lý cho rằng để bọn trẻ tiếp xúc nhiều với động vật, có thể trợ giúp rất lớn đến việc phát triển bình thường của trẻ. Tôi xem video và cảm thấy rằng đàn mèo con trong cửa hàng của cậu rất thích hợp đến trường học của chúng tôi.”
Có vẻ như người nọ rất sợ Hạ Cát sẽ cự tuyệt, lập tức bổ sung: “Đương nhiên chúng tôi sẽ thanh toán chi phí cho cửa hàng, cũng cam đoan rằng bọn trẻ nhà tôi rất ngoan, rất nghe lời, tuyệt đối không gây thương tổn đến đàn mèo con. Cậu có thể suy xét một chút, sau đó trả lời tôi sau cũng được.”
Hạ Cát vẫn còn đang suy nghĩ, trong buổi kinh doanh thử nghiệm lần trước, Long Úy vì để đón tiếp nhóm học sinh tiểu học một cách nồng nhiệt nhất mà chuẩn bị tiết mục biểu diễn này, mới chỉ diễn một lần là quá đáng tiếc. Hiện tại vừa may có cơ hội, huấn luyện trước đó cũng có đất mà phát huy tác dụng. Hơn nữa còn có thể tạo ra niềm vui cho bọn trẻ, Hạ Cát không chút do dự mà đáp ứng luôn.
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Tiên Cá: Phi phi phi ~ Cậu không thể ăn! Ném cậu quả cầu nước ~