Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 10: Bác sĩ thú y không có giấy phép




Hạ Cát hơi hối hận khi cung cấp địa chỉ cửa hàng cho người lạ, nhưng đây lại là cách duy nhất mà cậu có thể làm lúc này.

Buổi sáng, Hạ Cát dậy sớm mở cửa, một tay cầm bình sữa cho chuột nhỏ bú, một tay đang xoa xoa bụng cho tiểu Phượng Hoàng, còn bản thân mình ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn.

Khoảng 9 giờ sáng, cửa tiệm bị đẩy ra, một bóng người cao gầy bước vào. Bởi vì ngược sáng nên cậu không nhìn rõ mặt mũi của người này, nhưng cậu có thể cảm nhận được bầu không khí thay đổi trong cửa hàng từ khi người đàn ông này xuất hiện. Các thú cưng vẫn luôn gà gật ở trong lồng đồng loạt mở to mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người xa lạ này. Hạ Cát nghĩ, đây chắc hẳn là khí chất mà người ta vẫn hay nói.

Hạ Cát tranh thủ đặt bé chuột và A Phượng vào trong ổ, chuyên nghiệp nói một câu “Hoan nghênh” với vị khách vừa bước vào.

Đối phương cũng rất lịch sự chào lại cậu: “Xin chào.”

Giọng người này trầm ấm êm tai, mà Hạ Cát lại nhạy cảm nhận thấy từ khi hắn mở miệng nói chuyện, không khí trong tiệm lại khôi phục thái độ bình thường, thú cưng nằm lại trong ổ, tựa như khí chất hơn người vừa rồi chỉ do cậu tưởng tượng. Hạ Cát cảm thấy vị này hẳn không phải là người bình thường.

“Hôm qua tôi có nhắn tin qua Wechat với cậu, giờ tôi có thể xem qua nhóc chim của cậu được chứ?” Đối phương lịch sự đi tới trước mặt Hạ Cát, hỏi.

Bây giờ cậu mới nhìn rõ tướng mạo của người này, một đầu tóc đen, khuôn mày lạnh lùng cùng với biểu cảm lãnh đạm, đây đích thị là một ví dụ điển hình cho hình tượng anh đẹp trai hệ băng sơn, chỉ là...style ăn mặt có hơi khác người một chút.

Hắn mặc một chiếc áo len dệt kim màu hồng nude xẻ cổ rất thấp, còn bó sát vào người, trông như quần áo của phụ nữ, lại còn thêm một chiếc quần in hoa đi biển nhăn nhúm như thể vừa lụm bừa từ đống rác, dưới chân là một đôi tông lào, một bên còn bị đứt mất dây. Khóe mắt Hạ Cát run run, mẹ nó cay mắt quá!

Thấy Hạ Cát nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, soái ca hệ băng sơn bình tĩnh mở miệng giải thích: “Bộ quần áo này tôi nhặt bừa trong vựa ve chai.”

Hạ Cát không nghĩ ra vì sao đối phương lại phải đến vựa ve chai để nhặt quần áo, chỉ cảm thấy đúng là phí của giời, cái mặt đẹp thế này sao lại nỡ chà đạp nó như thế!

Băng sơn soái ca nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên xem thử nhóc chim của cậu bị làm sao trước đã.”

Hạ Cát lúc này mới chợt nhớ là người ta đến đây để chữa bệnh, người này mặc dù kỳ lạ nhưng cậu cũng không cảm thấy hắn có ác ý gì. Cậu đi ra sau quầy lễ tân, ôm A Phượng ra, còn lấp liếm nói: “A Phượng là giống chim nhiệt đới, chủng loại đặc biệt, đột nhiên lại bị bệnh, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa.”



Băng sơn soái ca gật đầu, nhận lấy A Phượng từ trên tay cậu, nói: “Đây là chim Phượng Hoàng, sinh tại vùng nhiệt đới Nam Cương, do đặc thù cơ thể và tính cách nên rất dễ bị đầy hơi.”

Hạ Cát cảm thấy rất bất ngờ, người này thế mà biết đây là chim Phượng Hoàng, lại còn hiểu rất rõ nơi sinh sản và tập tính của loài chim này, cậu hỏi hắn: “Vùng nhiệt đới Nam Cương là ở đâu thế?”

Anh đẹp trai chẳng nói gì, cúi đầu ấn bụng A Phượng, mới đầu nó còn không có phản ứng gì, một lát sau đã bắt đầu uốn éo người một cách không thoải mái. Nhưng anh đẹp trai vẫn không dừng tay, vừa xoa vừa ấn một vòng quanh bụng nó.

Hạ Cát đứng một bên nhìn, cũng không dám nói lời nào, trong tiệm cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên.

“Phốc....” một tiếng, hình như một loại khí nào đó vừa được phóng ra, dùng mắt thường cũng có thể thấy được người A Phượng đang từ từ xẹp xuống.

“....” Hạ Cát phản xạ có điều kiện nhanh tay che mũi.

A Phượng được thuận khí nhanh chóng mở mắt, loạng chà loạng choạng đứng lên trên tay người nọ, khôi phục sức sống chuẩn bị nũng nịu hô một tiếng 'Ba', lại đột nhiên nhìn thấy người ôm mình, đến thở cũng không dám, toàn thân run lẩy bẩy.

Anh chàng lạnh lùng mặt không thay đổi trả A Phượng lại cho Hạ Cát, dặn dò: “Cậu cho nó ăn ít thôi, ăn nhiều dễ bị đầy hơi.”

Thấy A Phượng đã trở về với hình dáng ban đầu, Hạ Cát cực kỳ vui mừng, dùng mặt cọ cọ A Phượng nói: “Tốt quá rồi! Cái đồ bướng bình này con sắp hù chết ba rồi!” A Phượng không biết vì sao mà cứ run mãi, ở trước mặt người kia ngay cả tiếng người cũng không dám nói, chỉ 'chíp' một tiếng vừa đi vừa dụi vào người Hạ Cát.

Hạ Cát ôm A Phượng đã khỏe mạnh đi vào trong phòng, sau đó xuống lầu pha cho 'ân nhân cứu mạng' một cốc cà phê.

“Lần này may nhờ có anh, cảm ơn anh rất nhiều!” Hạ Cát đưa cho người ta một bao lì xì coi như quà cảm tạ.

Anh đẹp trai lạnh lùng lại đẩy nó về, hỏi: “Không biết cửa tiệm của cậu có cần bác sĩ thú y hay không?”



Thực ra sau khi A Phượng đột nhiên mắc bệnh, Hạ Cát bắt đầu có ý muốn mời một bác sĩ thú y về 'trấn tiệm'. Nếu như sau này mấy nhóc thú cưng khác không may bị bệnh thì cậu cũng không đến mức luống cuống như lần này. Nhưng cậu sợ người bình thường sẽ thấy kinh hãi khi nhìn thấy thú cưng được sinh ra từ trứng, vậy nên cậu vẫn do dự cho đến giờ. Nhưng người trước mặt lại có kiến thức rất phong phú, nói không chừng là bác sĩ thú y tinh anh đã đi qua nhiều nơi, cậu hỏi: “Xin phép cho tôi được xem giấy chứng nhận hành nghề của anh.”

Anh chàng này nhíu mày, bình tĩnh trả lời: “Tôi vẫn đang thi.”

Hạ Cát: “....”

Thấy Hạ Cát chần chờ, đối phương lập tức giải thích: “Thực ra tôi mới từ quê lên, đã nhìn thấy rất nhiều động vật, cũng cứu chữa cho rất nhiều trường hợp chuyển biến xấu, kinh nghiệm nhìn chung cũng có thể xêm xêm với bác sĩ thú y hành nghề nhiều năm. Chỉ là tôi chưa đi thi lấy giấy chứng chỉ mà thôi.”

“Thì ra là vậy.” Hạ Cát nghĩ, nam thần 'hương quê' từ đâu tới đây lại bị mình nhặt được vậy trừi?

Đối phương vẫn chưng ra gương mặt không cảm xúc, dùng giọng nói cao quý không hề hợp với khí chất của mình: “Không dối gì cậu, tôi mới từ trên núi xuống, tiền trên người chỉ đủ dùng để thuê một căn phòng để ở, hiện tại không còn một đồng nào trong người. Nhu cầu cấp bách của tôi hiện giờ là tìm được một công việc, tiền lương bao nhiêu không quan trọng.”

Hạ Cát nghĩ, cảm thấy mời hắn ở lại tiệm làm bác sĩ thú ý cũng không hẳn ý kiến tồi. Ít ra hắn không làm giấy chứng nhận giả đến lừa cậu, mà lại thẳng thắn nói chuyện với mình, từ đó có thể thấy được người này là người thành thật.

Hạ Cát ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy anh cứ làm ở trong cửa hàng của tôi trước đi, tranh thủ thi lấy cái bằng. Bây giờ tôi trả cho anh ba ngàn, lúc nào anh thi đỗ, tôi lại trả thêm cho anh hai ngàn nữa.”

Người chơi đẹp trai hệ băng sơn gật đầu đồng ý.

Hạ Cát đưa tay ra trước mặt nói: “Chính thức giới thiệu với anh, tên tôi là Hạ Cát. Nhân tiện cho tôi hỏi một chút, anh thuê phòng ở đâu vậy?”

Đối phương nắm lấy tay cậu, đáp: “Long Úy, tôi ở sát vách cửa hàng của cậu.”

Tác giả có lời muốn nói:

A Phượng sau này sẽ trưởng thành, cũng sẽ hóa hình, không biết mai này thằng bé sẽ có biểu cảm gì khi nghe thấy lịch sử đen của mình đây.