11.
Chuyện này quá không bình thường.
Tôi bỏ áo phông và quần dài vào trong một cái túi, bước đến bên Kỷ Lăng Hi rồi dừng chân lại.
“Đây không phải chị chủ động đòi đến, mà là cậu mời chị tới nhà cậu đấy. Nhỡ để bố mẹ cậu hiểu lầm gì thì lại không hay lắm.”
“Bố mẹ tôi đi du lịch rồi, chỉ có mình tôi ở nhà.”
À, thế thì được.
Ấy, chủ trọ và bà chủ đều không có ở nhà, chỉ có vị đại thiếu gia này, cho nên nộp tiền thuê nhà trễ chút chắc cũng không sao đâu đúng không?”
“Bao giờ bố mẹ cậu về?”
Tôi giả bộ tuỳ ý hỏi.
“Vẫn chưa biết nữa. Làm sao?”
Kỷ Lăng Hi nghiêng đầu nhìn tôi.
“Không có gì, chị hỏi thăm chút thôi.”
…
Sau khi tắm xong đi ra, cả người tôi như được ướp hương thơm phức.
Tôi men theo tiếng động đi vào bếp, thấy Kỷ Lăng Hi đang nấu mì tôm.
Nước dùng trong nồi sôi ùng ục, bốc hơi nghi ngút.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
“Chị tắm giặt xong rồi?”
“Ừm.”
“Ra ngoài nhớ đóng cửa lại giúp tôi.”
Người này kì cục thật đấy, ki bo chếc đi được, rõ ràng đang nấu mì tôm cũng chẳng thèm khách sáo một câu nào.
Tôi tựa vào cạnh cửa không nhúc nhích.
“Còn có việc gì sao?”
Anh lại hỏi.
Tôi quyết định tạm thời vứt mặt mũi qua một bên.
“Kỷ Lăng Hi, chị đói.”
Đối phương còn chẳng thèm ngẩng mặt lên.
“Mười lăm tệ một chén.”
Ở ngoài bán 3.5 tệ một thùng mì, anh dám bán cho tôi 15 tệ một chén.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ba mẹ anh làm giàu thế nào rồi.
Nhưng bụng đói đến mức bắt đầu réo tưng bừng, tôi cũng không biết phải làm gì.
“Ok, chốt deal.”
12.
Tôi nghĩ thông cực kỳ nhanh.
Tiêu 15 tệ, ngồi ăn mì tôm chung với chó săn nhỏ đẹp từ mặt mũi đến dáng người, nghe đã thấy sướng vãi.
Thậm chí tôi còn bắt đầu cảm thấy tôi lời rồi.
Kỷ Lăng Hi cũng chẳng phải mấy kiểu đàn ông nhặt bên đường cái là có, người ta là hotboy của Đại học A hẳn hoi, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài giỏi có tài giỏi.
Những lúc đối mặt với trai đẹp, ai cũng sẽ phải tò mò về đời sống tình cảm của người ta thôi.
Tôi cũng y hệt.
“Kỷ Lăng Hi, cậu có người yêu chưa?”
Anh đã ăn xong, đang thong thả đặt đũa xuống, nghe tôi hỏi liền ngước mắt lên, đôi con ngươi như thấm đẫm một tầng ánh sáng.
“Chị hỏi cái này làm gì?”
“Thì chán, chị tò mò nên hỏi chứ sao.”
Mặt mày đối phương như xụ xuống.
“Chị chán lắm à?”
“Có hơi hơi.”
“Vậy chị đi rửa bát đi.”
“Ặc… Thật ra chị cũng không thấy chán lắm.”
“Chị rửa bát thì không cần phải trả tiền.”
“Thật ra chị rửa chén siêu sạch, không tin một lát cậu cứ kiểm tra mà xem.”
Kỷ Lăng Hi cúi đầu, khoé môi hình như hơi cong lên.
Tôi ngẩn người ngay lập tức.
Quá đẹp trai rồi.
Lông mày như đao khắc, mắt tựa ánh sao, đường nét góc cạnh rõ ràng, cứ ngồi cùng với anh thế này, thật sự rất khó để không rung động.
13.
Ủa.
Đợi chút đã.
Tôi lập tức tỉnh táo lại.
Rung động cái gì mà rung động, mày và người ta cách nhau một trời một vực, có với cũng không tới được.
Người ta có gia tài để thừa hưởng, mình cùng lắm chỉ là nữ hầu thô thiển xấu số mà thôi.
Tốt nhất là không mơ tưởng tới vị thiếu gia nhà giàu này.
Lỡ như có ngày nào đó thật sự thích người ta, lại phải diễn cảnh yêu mà không có được thì đau đớn lắm.
Quá là thảm luôn.
Tôi cũng không chịu nổi cái đau khổ của tình yêu đâu.
Rửa bát đũa xong, lại chà sạch nồi, tôi tạm biệt Kỷ Lăng Hi.
“Tối nay cảm ơn cậu rất nhiều, mì cũng rất ngon, chị về đây, bai bai.”
Nghe Kỷ Lăng Hi “ừm” một tiếng, tôi an tâm đóng cửa lại.
Hoàn toàn không ý thức được mình đã quên mất điều gì.
14.
Sau khi thử việc vài ngày tại quán bar, tôi dần quen việc, cũng bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
Tốp nhân viên phục vụ đa phần đều giống tôi, đều làm part-time.
Có những người mới là sinh viên, cũng có những người đang công tác muốn kiếm thêm thu nhập, đều là những người trẻ tuổi.
Bởi vì còn trẻ, bầu không khí lúc làm việc cũng vừa vui vẻ vừa sôi nổi.
“Lê Trinh, bàn số 3 có khách quen của quản lý, chốc nữa cô mang cho bọn họ nửa két bia, thêm một ít đồ ăn vặt nữa.”
Anh chàng vừa nói chuyện với tôi tên Tống Dụ, đã làm ở đây được nửa năm, cũng xem như tiền bối của tôi.
Tống Dụ là người vô cùng nhiệt tình, tôi vừa mới nhận việc không biết một cái gì, cũng không biết khách hàng có người tốt người không, tất cả những cách xử lý tình huống làm sao để không làm phật lòng người khác, vừa khéo léo lại vừa thâm thuý, đều là Tống Dụ dạy tôi.
Dần dần, chúng tôi cũng thân thiết với nhau hơn.
Lúc tan ca, Tống Dụ hỏi tôi ở đâu.
“Bên kia đường Tử Kiều.”
“Bây giờ muộn quá rồi, cũng chẳng còn mấy chuyến xe bus, để tôi đưa em về.”
Tống Dụ có một chiếc ô tô, trước đây có mấy lần mời đồng nghiệp đi ăn khuya cũng từng đi rồi.
“Thôi, thế thì phiền anh lắm. Trạm xe bus cũng gần đây mà, ngày nào tôi cũng bắt chuyến cuối cùng về nhà đấy.”
Tống Dụ phẩy phẩy tay.
“Không sao, tôi tiện đường, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện cũng được.”
Hắn cười rất tươi.
Cũng nói đến thế rồi, tôi mà từ chối nữa lại không hay cho lắm.
Lúc đi ngang qua chợ đêm, Tống Dụ hỏi tôi có đói không, hắn biết gần đây có một quán mì ức bò nổi tiếng, hỏi tôi có muốn vào ăn thử không.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Tôi còn định mời hắn ăn mì ức bò, coi như cảm ơn vì đã đưa tôi về nhà, cuối cùng tới lúc tính tiền lại bị hắn tranh trước.
Khiến tôi vô cùng xấu hổ, đành phải đợi tới hôm sau mời lại hắn.
Vài ngày liên tiếp đều như thế, Tống Dụ chủ động đưa tôi về nhà, sau đó cả hai ghé vào chợ đêm thử hết bao nhiêu của ngon vật lạ.
Dù tôi chậm hiểu tới mức nào, cũng biết hắn đang theo đuổi mình.
Thật ra Tống Dụ rất tốt, vừa lịch sự vừa dịu dàng, lớn hơn tôi một tuổi, còn đang học nghiên cứu sinh.
Tóm lại là người có thể suy xét được.
Dù sao bây giờ cũng đang độc thân, tôi quyết định cứ tiếp xúc trước rồi tính sau.
15.
Lại đến thứ sáu.
Sau khi tan ca, Tống Dụ lại đưa tôi về nhà.
Hai người trò chuyện cả một đường.
Tôi có cảm giác hắn muốn nói gì đó, nhiều lần định mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra.
Tới cổng nhà trọ, Tống Dụ còn lịch sự mở cửa xe cho tôi.
Tôi đang định nói tạm biệt với hắn.
“Lê Trinh.”
Lời chưa nói ra, mặt hắn đã đỏ bừng.
Tôi bất chợt hiểu ra, Tống Dụ đang muốn tỏ tình.
Hôm nay hành động của hắn cũng rất khác so với bình thường, khả năng này thật sự rất cao.
“Em có muốn…”
Đúng lúc này, sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Lăng Hi một tay đúi túi quần, tay kia xách túi rác đi từ đầu hành lang tới.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi.
Tống Dụ cũng thấy có người tới, biết ý không nói nữa.
Kỷ Lăng Hi đi tới cạnh thùng rác, sau khi ném túi rác vào trong thì phủi tay mấy cái.
Sau đó nhìn tôi, mở miệng cực kỳ tự nhiên:
“Lê Trinh, đồ lót của chị vẫn để ở nhà tôi, chị không định cầm về à?”
…
Cái gì cơ?
Tôi hoá đá ngay tại chỗ.
Tống Dụ đứng cạnh cũng kinh ngạc nhìn hai chúng tôi.