6.
Kỷ Lăng Hi quay người đi vào trong nhà.
Không bao lâu anh đã quay lại, tay cầm theo một xâu chìa khoá nặng trịch.
Một xâu chìa khoá siêu siêu lớn.
Ước lượng qua chắc cũng phải đến mấy chục chiếc, toàn là chìa khoá sơ cua của những người thuê trọ tại đây.
Khác biệt giữa người với người này cũng quá kinh khủng rồi.
Người thì sống cuộc sống xa hoa với tư cách chủ nhà trọ dù tuổi còn rất trẻ, người thì tới tiền thuê nhà tháng này cũng không có mà trả nổi.
Tôi im lặng than thở trong lòng.
Kỷ Lăng Hi đưa tôi một bộ quần áo, hình như là áo sơ mi.
“Gì đây?” Tôi hỏi anh.
Đối phương mỉm cười.
“Chị bé, chị có biết ăn mặc thế này rất giống tạo phúc cho biến thái không?”
…
Tên nhóc này, rõ ràng còn trẻ măng mà mồm miệng độc địa thế.
Tôi nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ không để ý.
“Ở đây cũng đâu có người khác?”
“Tôi không phải người khác sao?”
“Không sao, dù sao trong mắt chị, cậu cũng chỉ là bạn nhỏ thôi.”
Theo như tôi nhớ, Kỷ Lăng Hi vẫn đang học đại học, hình như năm thứ 3 thì phải.
Nói cách khác, anh nhỏ hơn tôi ít nhất một hai tuổi gì đấy.
Kỷ Lăng Hi nhìn tôi, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, từng tấc từng tấc một.
Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi nổi cả da gà, vội túm chiếc áo sơ mi kia mặc lên người.
“Đi thôi.”
Hai người cùng đi vào thang máy, tôi len lén liếc một cái, phát hiện khoé môi của bạn nhỏ nào đấy hơi cong lên, ánh mắt cũng toát lên chút đùa giỡn đầy vui vẻ.
Chắc chắn là ban nãy anh cố ý.
7.
Cửa được mở ra rất nhanh.
Tôi chân thành cảm ơn anh, lại mở tủ lạnh lấy hai cái phô mai que đưa qua:
“Đã phiền cậu nhiều rồi.”
Đôi mắt hoa đào của Kỷ Lăng Hi nheo lại, môi mỏng cũng mím thành một đường, xụ mặt liếc tôi một cái.
“Chị coi tôi là con nít thật đấy à? Tôi có cần phải gọi chị một câu dì ơi không?”
Tôi không hiểu ra làm sao.
“Không phải chị đang cảm ơn cậu à? Hay cậu không thích phô mai que?”
Giọng điệu anh có hơi mỉa mai:
“Bình thường chị toàn cảm ơn người khác thế này sao?”
Tôi khựng lại, ngập ngừng hỏi:
“Chứ không thì sao, đối với cậu đây chẳng phải chuyện nhỏ còn gì? Hay cậu muốn chị lấy thân báo đáp?”
Kỷ Lăng Hi lắc đầu thở dài:
“Chị nghĩ cũng hay quá đấy.”
Tôi: …
Trai đẹp ơi, chúng ta không hợp để nói chuyện phiếm đâu.
Dừng ở đây là được rồi.
Tính đến ngân sách trong túi hiện tại, hai cái phô mai que cũng là hàng xa xỉ đối với tôi rồi.
Tôi đi vào trong phòng, mặc thêm một cái áo phông rộng thùng thình rồi mang áo sơ mi ra trả lại Kỷ Lăng Hi.
Anh chàng lại không nhận lấy.
“Chị, hay là chị giặt sạch rồi trả lại tôi đi.”
Một lần nữa, tôi: …
“Cũng chỉ đi từ trên lầu xuống dưới, còn chưa tới hai mươi bước, cậu cũng muốn chị giặt sạch rồi mới trả cho cậu?”
“Phải, tôi hơi có bệnh sạch sẽ.”
Giọng điệu của anh vừa tự nhiên lại vừa thẳng thắn.
Tôi chỉ có thể ngượng ngùng cầm lại áo sơ mi.
Vậy thì giặt sạch rồi trả anh, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì phiền phức.
8.
Xét thấy tình hình kinh tế gần đây hơi khó khăn, tôi tìm thêm một công việc part-time.
Đó là làm nhân viên phục vụ part-time vào buổi tối tại một quán bar.
Công việc chính của tôi làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, bình thường cũng không bao giờ tăng ca.
Cho nên việc làm thêm này rất phù hợp với giờ giấc của tôi, mức lương cũng ở mức ổn.
Phần việc của nhân viên phục vụ cũng rất đơn giản, về cơ bản chỉ có bưng nước, bưng rượu cho khách, dọn dẹp vệ sinh nọ kia, cũng không quá vất vả, lại càng không có áp lực.
Điểm duy nhất khiến tôi không hài lòng là giờ tan làm hơi muộn.
Giờ tan ca sẽ rơi vào khoảng 11 giờ, về đến nhà chắc cũng đã là 11:30.
Tắm rửa sấy tóc xong, lên giường ngủ cũng đã là 12:30 rồi.
9.
Hôm nay là thứ bảy.
Sau khi tan ca tại quán bar, tôi bắt chuyến xe bus cuối cùng đi về nhà.
Ra khỏi thang máy, tôi chậm chạp móc chìa khoá ra mở cửa.
Nhưng mở mãi vẫn không được.
Vừa buồn bực được mấy giây, cánh cửa trước mặt lại tự động mở ra.
Khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Lăng Hi xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Gì đây?
Tôi đột nhiên phản ứng lại, lùi về phía sau một bước nhìn lại biển số nhà.
Quả nhiên, trên biển ghi 1401 chứ không phải 1201.
Bầu không khí trầm lặng này xấu hổ quá!
Tôi nở một nụ cười vừa hiền lành, vừa thân thiện với người trước mặt:
“Nếu chị bảo chị thật sự không cố ý đâu, cậu có tin chị không?”
Đối phương cũng nở một nụ cười đầy giả tạo:
“Chị bé thấy tôi sẽ tin sao?”
…
Tội danh tới quyến rũ anh hôm nay gắn chặt trên đầu tôi rồi.
Hết cách.
Tôi dứt khoát không thèm giải thích nữa.
“Phải, chị tới quyến rũ cậu đấy, ai mà ngờ lại bị cậu phát hiện ra chứ.”
Vốn còn nghĩ anh sẽ giễu cợt lại tôi, không ngờ cuối cùng Kỷ Lăng Hi chỉ nhíu mày, giọng điệu đong đầy khó hiểu:
“Chị uống rượu đấy à?”
Tôi vô thức che miệng lại.
Hôm nay trong lúc làm việc có một vị khách rất vô lý, cứ nhất quyết đòi mua đồ uống cho tôi, nên tôi đã uống vài chén nhỏ.
Thật ra bình thường cũng không có nhiều khách như thế, thi thoảng mới có một hai người, chỉ cần gọi quản lý ra giải quyết là được.
Nhưng trùng hợp là hôm nay quản lý đi công tác, tôi cũng không muốn làm loạn lên, vậy nên mới thoả hiệp uống một ly.
Kỷ Lăng Hi sẽ không nghĩ vì say rượu nên tôi đang làm loạn đấy chứ?
Haiz.
Xấu hổ quá đi mất.
“Thôi, tốt nhất là chị về đây.”
Nói xong, tôi định đi xuống, sau lưng lại truyền tới âm giọng trong trẻo mà nhẹ nhàng:
“Chị bé, áo của tôi đâu rồi?”
À đấy.
Suýt chút nữa là quên béng mất.
“Cậu đợi chị chút, chị xuống lấy cho cậu.”
Kỷ Lăng Hi cụp mắt nhìn tôi, con ngươi đen bóng như càng thẫm lại.
“Thôi, tôi xuống cùng với chị.”
*
Trong hành lang, tôi mở điện thoại xem tin tức theo thói quen, lại phát hiện ra không có tín hiệu.
Hai tay Kỷ Lăng Hi khoanh trước ngực, thờ ơ nhìn những con số nhảy trên bảng điện tử của thang máy, thản nhiên nói:
“Mấy hôm nay chị đều về rất muộn.”
Hình như mỗi lần đứng trong hành lang, điện thoại của tôi lại không bắt nổi tín hiệu.
Tôi cắn môi suy nghĩ mãi về vấn đề này, một lúc sau mới phản ứng được mà trả lời anh.
“Ừm, đúng là có hơi bận.”
“Lần sau cố gắng về sớm hơn chút, không chừng sẽ có người phàn nàn đấy.”
Thang máy đến rồi.
Tôi bước vào trong, cảm thấy vô cùng kì lạ.
“Mỗi lần về nhà chị đều đi nhẹ nói khẽ, hơn nữa 11:30 cũng chưa tính là muộn quá, vậy mà đã có người phàn nàn rồi?”
“Ừm.”
Kỷ Lăng Hi hờ hững đáp một tiếng.
10.
Áo sơ mi của Kỷ Lăng Hi được tôi giặt xong từ 2 ngày trước, lúc đưa lại cho anh, tôi mới sực nhớ ra.
“Đúng rồi, bình nóng lạnh nhà tôi hỏng thì phải, không bật được nước nóng nữa.”
Anh nghĩ ngợi đôi chút.
“Để tôi xem thử.”
Sau nửa ngày.
Kỷ Lăng Hi đi ra, vẻ mặt có chút không nói nên lời.
“Chị à, chị quên trả tiền gas có phải không?”
Anh vừa nhắc đến tôi mới nhớ ra, lần trả tiền gas gần nhất cũng đã là 3 tháng trước rồi.
Tôi che mặt lại, vô cùng xấu hổ.
“Xin lỗi xin lỗi, mấy ngày nay bận bịu quá, chị sắp lú đến nơi rồi.”
Đối phương nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vậy giờ chị tính sao?”
Ặc.
Tôi cũng nhìn lại anh.
“Tính cái gì bây giờ?”
“Chị không định tắm à?”
Hoá ra anh nói đến cái này.
“Một lát chị tắm bằng nước lạnh là được.”
Cũng không thể trả tiền gas ngay bây giờ được, trước mắt chỉ có thể như thế thôi.
Kỷ Lăng Hi ngước mắt lên, trong ánh nhìn tràn đầy nghi ngờ.
“Bây giờ mới là tháng sáu, chị tắm nước lạnh?”
“Không thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chị tới nhà cậu tắm hả?”
Tôi cũng không muốn anh hiểu lầm thêm điều gì nữa.
Kỷ Lăng Hi không nói gì mà đi thẳng ra ngoài. Lúc bước tới cửa, anh dừng chân rồi xoay người lại.
“Chị vẫn không đi?”
…
Tôi trố mắt nhìn theo.
Cuối cùng, anh thở dài một tiếng.
“Không phải chị bảo lên nhà tôi tắm hay sao?”