Cự Long Thức Tỉnh

Chương 766: Những điều này đều không cứu được mày”.  








Hắn ta là kẻ vô địch ở Thổ Phiên thì không phải giả, kể cả đặt ở cả trung nguyên, cũng là kẻ mạnh hàng đầu, nhưng trước mặt quái vật Lục Hi này, hắn ta không là gì hết.



Sức mạnh Long Tượng mà hắn ta tu luyện, dưới sức mạnh Cự Long thực sự của Lục Hi, dường như giống đứa trẻ ba tuổi đọ sức với một người lớn khỏe mạnh, vốn không thể so sánh.





Cây thương của Lục Hi đánh cho thân thể có thể so sánh với tông sư hoành luyện như hắn bị chấn thương nội tạng, đó là uy lực đến mức nào, hơn nữa, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng Lục Hi vẫn chưa dốc toàn lực.



Cũng là hắn ta sớm nhận ra, không thể hiện tiếp tục khiêu chiến nữa, nếu không, hắn ta có thể sống đến hôm nay hay không cũng rất khó nói.



Một người đáng sợ như vậy, Barthes lại còn ngông cuồng muốn thiêu chết anh, đúng là bị diều hâu mổ mù đôi mắt rồi.



Lục Hi hoạt động cổ tay, thản nhiên nói: “Barthes này, lấy cớ tôi khinh nhờn Tát Mãn, muốn thiêu sống tôi và bạn của tôi để hiến tế, anh nói xem làm thế nào?”



Khắc Tẩm vừa nghe, lập tức khuôn mặt lộ ra sát tâm nói: “Bây giờ tôi thịt hắn”.



Barthes vừa nghe lời này, lập tức hồn bay phách lạc, kinh hãi nói: “Phật sống Khắc Tẩm, anh không thể tin lời một người ngoài, chúng ta là ngươi cùng tộc mà”.



Khắc Tẩm đứng lên, lạnh lùng nhìn Barthes nói: “Mày là nỗi nhục của chúng tao, hôm nay, tao đại diện cho người dân Thổ Phiên, diệt trừ tai họa như mày, đồng thời cũng để mày biết cái giá của việc mạo phạm anh Lục”.



Nghe thấy lời này, Barthes không thể tin nổi, nhìn khuôn mặt cười lạnh lùng của Lục Hi, gã thực sự không hiểu, một thanh niên trông có vẻ bình thường sao lại khiến Khắc Tẩm tôn kính như vậy, đến mức phải giết mình.



“Bây giờ thì hối hận rồi chứ?”, Lục Hi nhìn Barthes cười nói.



Barthes ớn lạnh trong lòng, lúc này nói gã không hối hận thì là giả, có thể nói gã đã hối hận đến xanh ruột rồi, sớm biết sẽ xảy ra tình huống này, đánh chết gã thì gã cũng không chọc vào Lục Hi.



Nhưng bây giờ hối hận thì có tác dụng gì, nghĩ cách giữ tính mạng mới phải.



“Anh Hi, tôi hối hận rồi, tôi không nên làm vậy, anh tha cho tôi đi”, Barthes bắt đầu hết sức dập đầu cầu xin.



Khi nhìn thấy Khắc Tẩm, hàng trăm thủ hạ của gã đã sớm quỳ xuống đất, bây giờ thấy Barthes dập đầu cầu xin Lục Hi, bọn chúng đều quay sang nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì đa số bọn chúng đều không hiểu tiếng Hán.



Lục Hi hừ lạnh lùng một tiếng, quay đầu không thèm đếm xỉa đến gã.



Lúc này, Khắc Tẩm chậm rãi đi về phía Barthes, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra một luồng sát khí lạnh buốt.



Ý của anh Lục đã vô cùng rõ ràng, không cần hỏi lại nữa.



Đúng lúc này, Barthes thấy Khắc Tẩm quyết tâm muốn giết gã, lại bỗng nhảy lên, vung trường đao trong tay, gào lên nói: “Tao là Thổ Vương ở đây, tín đồ trung thành của đại thần Tát Mãn, mày không giết được tao đâu”.



Khắc Tẩm vừa nghe liền cười âm hiểm nói: “Thổ Vương, tín đồ trung thành của đại thần Tát Mãn ư? Những điều này đều không cứu được mày”.



Khắc Tẩm vừa nói, vừa đi đến gần Barthes.



Lúc này, Barthes vung trường đao trong tay, tức giận gào thét lên với thủ hạ quỳ dưới đất: “Đứng lên hết cho tao, chúng mày là người của Barthes tao, đứng lên cho tao, cầm đao của chúng mày chiến đấu cho tao”.