Cự Long Thức Tỉnh

Chương 764: “Tôi không muốn chết, cứu tôi với”.  








Vẻ mặt Lục Hi biến sắc: “Mày dám ra tay, có tin bây giờ tao giết sạch chúng mày không hả?”



Râu quai nón vừa nghe, liền cười lớn ha ha nói: “Ngoan ngoãn đi theo chúng tao, bớt chịu khổ, chốc nữa tao cho mày cơ hội, tao xem mày giết hết chúng tao bằng cách nào, thế nào?”





Lục Hi lạnh lùng cười nói: “Được, tao đồng ý với mày”.



Nói xong, Lục Hi không nói thêm nữa, đi thẳng về trước.



Lúc này anh đã nổi lên sát tâm, đám người này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chốc nữa nghĩ cách che mắt đám người Tề Tuyết Phong, chôn toàn bộ bọn người râu quai nón ở đây, tránh để sau này lại hại người.



Đám người Lục Hi bị ép đi tiếp về phía trước, đến nơi sâu trong khe núi.



Ở đây đã là vách núi, như một mặt gương đồng, sáng bóng có thể soi thấy bóng người, và có mười cọc gỗ thô to được dựng ở đó.



Mười cọc gỗ này to dày như một người trưởng thành, cao hơn mười mét, được đóng sâu xuống đất.



Lúc này, râu quai nón nói: “Chuẩn bị hiến tế cho đại thần Tát Mãn vĩ đại, đưa chúng qua đó”.



“Rõ”.



Thủ hạ đồng thanh đáp một tiếng, áp giải đám người Lục Hi đến trước cọc gỗ, bắt đầu trói họ lên đó.



Lúc này, năm sinh viên hoàn toàn sợ đến thảm hại, Tiêu Tương và Lưu Giai Giai òa khóc lớn, ba nam sinh cũng sụt sùi không ngừng, đôi mắt của Tề Tuyết Phong cũng đỏ bừng, cố hết sức giãy dụa.



Nhưng ông ấy chỉ là một người trí thức, làm sao có thể là đối thủ của đám võ sĩ dũng mãnh tay cầm đao sắc này, giãy dụa hai ba cái liền bị khuất phục.



“Tôi không muốn chết, cứu tôi với”.



“Mẹ ơi, tôi muốn gặp mẹ”.



Mấy sinh viên sợ đến bắt đầu gào khóc.



Lúc này, Tưởng Lợi Dân hét lên với Lục Hi: “Đều tại anh, đồ sao chổi nhà anh, nếu không phải gặp phải anh, thì sao chúng tôi chết được, tên khốn nhà anh đã hại chết chúng tôi, tôi làm quỷ cũng không tha cho anh đâu”.



Lục Hi thở dài, có anh ở đây, làm sao có thể để bọn họ chết, nếu không phải lo sợ bại lộ quá nhiều trước mặt bọn chúng, Lục Hi đã ra tay từ lâu rồi.



Nhưng anh cũng có thể hiểu tâm trạng của đám người Tưởng Lợi Dân, đứng trước sự uy hiếp của cái chết, nổi điên cũng là điều bình thường, Lục Hi cũng không nói gì.



Nhưng đúng lúc này, râu quai nón đến trước Lục Hi, dùng trường đao kề vào cổ họng của anh, chậm rãi nói: “Chẳng phải mày nói muốn giết hết bọn tao hả, bây giờ cho tao xem mày định giết hết bọn tao như thế nào đi”.



Lục Hi thản nhiên nói: “Giết sạch chúng mày còn không đơn giản ư, mày đừng hối hận là được”.