Vì vậy công việc đón người này chỉ có thể do Vân Khả Thiên phụ trách.
Vài giờ sau khi cả hai đến được thị trấn Thương Thư đã gần trưa.
“Anh Lục, chúng ta nên làm gì?", Vân Khả Thiên hỏi.
Anh ta không hề thân quen với Tư Không Trích Tinh, nhưng hiện tại bọn họ đều có thể coi là người dưới trướng Lục Hi, do đó Vân Khả Thiên cũng tương đối quan tâm tới chuyện này.
Lục Hi lạnh lùng đáp: “Đánh gãy hai chân của tên đó, đưa Tư Không Trích Tinh về nhà”.
“Được”, Vân Khả Thiên nghe vậy lập tức cảm thấy hả hê, anh Lục làm việc vẫn luôn ngang tàng như vậy.
Vân Khả Thiên lái xe lao vun vút trên con đường duy nhất trong thị trấn, không lâu sau họ bị một trạm thu phí tư nhân chặn lại.
Chỉ thấy giữa đường dựng lên một thân gỗ chắn ngang toàn bộ con đường, xe cộ muốn đi qua phải trả tiền mới được.
Và ngay cạnh trạm thu phí này có hàng chục người đàn ông cường tráng đứng thành từng tốp ba năm người, tay từng người đều chống gậy, mặt mũi đầy vẻ bất thiện.
Vân Khả Thiên dừng xe, ngay sau khi hai người xuống xe thì một tên đàn ông vạm vỡ cạo trọc đầu, xăm mình tới tận cổ bước tới nói: "Phí qua đường 100”.
Lục Hi nhìn tên đầu trọc này cười đáp: “Tôi tới để tìm người”.
“Anh tìm ai?”, đầu trọc cảnh giác nhìn Lục Hi chăm chăm.
“Bạn của tôi bị một người tên là Liễu gia đánh gãy chân, tôi tới để nộp tiền chuộc”, Lục Hi chậm rãi nói.
Tên đầu trọc nghe vậy liền cười lớn: “Đi theo tôi”.
Nói xong, gã đầu trọc quay người đi vào trong, hai người Lục Hi cùng Vân Khả Thiên theo sau hắn.
Tên trọc vừa đi trước dẫn đường, vừa nói: “Trên địa bàn thị trấn Thương Thư dám xấc xược với Liễu Gia đúng thật là chán sống rồi mà”.
Lục Hi không đáp lời, chỉ một mực theo sau.
Không lâu sau cả ba đến một nơi trông giống như một công trường, chỉ thấy hai cánh cổng sắt han gỉ mở ra, bên trong có hơn chục chiếc xe container chở hàng cỡ lớn đang đậu.
Không tới mấy bước liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế tựa nhàn nhã uống trà, phía sau có hai gã đàn ông cường tráng.
Mà bên cạnh là Tư Không Trích Tinh đang được đặt trên một tấm ván cửa, hai chân từ đầu gối đứt đoạn lộ ra đầu xương trắng rợn người, thấp giọng đau đớn rên rỉ.
Lúc này, tên đầu trọc nói: "Liễu gia, người mang tiền chuộc đến rồi”.
Người đàn ông trung niên được gọi Liễu gia kia cũng chính là Liễu Lâm Đường ‘ồ’ một tiếng rồi đưa mắt nhìn Lục Hi cùng Vân Khả Thiên, thong thả cầm ấm trà nhấp một ngụm.
Lục Hi không để tâm tới hắn mà trước tiên kiểm tra vết thương của Tư Không Trích Tinh, phát hiện anh ta chỉ là bị gãy xương không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này Tư Không Trích Tinh cũng nhìn Lục Hi nở nụ cười chua chát: “Thực xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi”.
Bản thân Tư Không Trích Tinh cảm thấy rất mất mặt khi lần đầu ra ngoài làm việc lại biến thành dáng vẻ này.
Lục Hi mỉm cười: “Không sao, tôi chuyên môn giải quyết rắc rối mà”.
Lục Hi lúc này mới nhìn tới Liễu Lâm Đường.
Liễu Lâm Đường đặt ấm trà xuống, chậm rì rì hỏi: “Tiền đã mang tới chưa?”
“Không có” , Lục Hi đáp như đinh đóng cột.
“Mẹ nó, dám giở trò với bọn tao, mày không muốn sống nữa phải không?”
Liễu Lâm Đường còn chưa lên tiếng, tên đầu trọc đã không kìm được mà uy hiếp một cách dữ tợn.
Lục Hi chỉ nở một nụ cười giễu cợt: “Bây giờ tôi cho các người một cơ hội, tôi cũng tính tới năm mươi triệu nữa, bồi thường cho người anh em này của tôi năm triệu cộng thêm đánh gãy hai chân của hắn ta, chuyện này kết thúc tại đây”.
“Mày cmn đúng là muốn chết mà”.
“Tên ngu ngốc này vậy mà dám nói chuyện với Liễu gia như vậy”.