Cự Long Thức Tỉnh

Chương 402












“Mấy ngày trước anh cả lớn của Đô Thành là Triệu Hoàng bị kẻ thù tìm tới cửa, người đó đánh bị thương một trong tứ đại kim cang thuộc hạ của hắn ta, đồng thời muốn khiêu chiến vị trí anh cả lớn với Triệu Hoàng, ngày hình như là vào tối nay”.





Nói xong, Ngô Tấn Nguyên mặt đầy khao khát nhìn Vương Trạch Nham, đây chính là tin tức đầu tiên hắn có được thông qua một người bạn giang hồ, rất nhiều người không biết, hắn thấy nhất định có thể gây chú ý đến Vương Trạch Nham, để hắn ta đánh giá mình cao hơn.



Ai ngờ Vương Trạch Nham nghe xong mặt mày vẫn ủ rũ, chỉ “Ừ” một tiếng.



Lập tức Ngô Tấn Nguyên sững sờ, sau đó hắn nói: “Cậu Vương, đây chính là anh cả lớn Triệu Hoàng của Đô Thành đó, có người muốn tìm hắn ta gây phiền toái”.



Triệu Hoàng chính là người tiếng tăm lừng lẫy ở Đô Thành. Ngày thường cho dù là đám người Vương Nham Thạch cũng sẽ không đi trêu chọc hắn ta.



Bởi vì đám người này nói khó nghe một chút chính là thứ liều mạng, chọc vào bọn chúng rồi chính là nguy hiểm đến tính mạng. Đám Vương Trạch Nham đều là thân phận được chiều chuộng, vậy nên cũng không muốn đắc tội đám người này.



Ngô Tấn Nguyên cảm thấy tin tức này hoàn toàn là thông tin mang tính bùng nổ. Không ngờ Vương Trạch Nham còn coi như không nghe thấy.



Lúc này, Vương Trạch Nham quay đầu nhìn hắn, hắn ta chậm rãi nói: “Một Triệu Hoàng thôi mà, có cái gì ngạc nhiên”.



“Đây chính là Triệu Hoàng đó, cậu Vương”, Ngô Tấn Nguyên kinh ngạc nói.



Vương Trạch Nham hừ một tiếng không thèm quan tâm đến hắn, từ sau khi biết đến thần uy của Lục Hi, loại như Triệu Hoàng ở trong mắt Vương Trạch Nham đã không còn là cái rắm gì.



Đúng lúc này, một người đàn ông trông rất đỏm dáng gõ cửa đi vào châm thuốc cho đám người Vương Trạch Nham, đồng thời ông ta cười nói: “Cậu Vương, cậu Lưu, mọi người chơi vui không?”



“Vui cái rắm, ông không thấy cậu Vương và cậu Lưu mặt không vui vẻ gì sao?”



Ngô Tấn Nguyên nào có dám lạnh nhạt với Vương Trạch Nham, hắn liền trút hết cơn giận lên quản lý của câu lạc bộ này tên là Cổ Ngọc Đạt.



Cổ Ngọc Đạt vừa nhìn liền lập tức cười hì hì nói: “Bên cạnh cậu Vương và cậu Lưu đều là gái xinh, nếu còn mất hứng, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác”.



“ĐM vậy mà không sắp xếp cho chúng tôi mấy người, ông đây đã vào lâu như vậy rồi đấy, con mẹ nó ông chết dẫm ở đâu vậy”.



Đừng nhìn Ngô Tấn Nguyên không nói nổi trước mặt Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, nhưng ở trước mặt Cổ Ngọc Đạt lại rất khí phách.



“Có ngay có ngay”, Cổ Ngọc Đạt mặt mày vui vẻ chào đón nói: “Mấy cậu chủ à, cậu Vương và cậu Lưu tôi cũng không dám sắp xếp. Các cậu vẫn muốn mấy cô quen thuộc chứ?”



“Mẹ nó, mấy người kia ông đây chơi đủ rồi, ở chỗ ông không còn chút hàng tươi nào à?”



“Có chứ, tối nay vừa có một người đến, cực kỳ xinh đẹp, vẫn là gái trinh nhé”, Cổ Ngọc Đạt cười nói.



“Thật à, con mẹ nó chứ còn không mau đi sắp xếp?”, Ngô Tấn Nguyên vội la lên.