Cự Long Thức Tỉnh

Chương 392: “Tôi còn sợ ông ta hay sao”







“Tên nhóc chết tiệt, cứ đợi đó, tôi sẽ mời gia chủ tới ngay bây giờ”, Vương Cảnh Sơn dứt lời liền giãy giụa đứng dậy đi đến bên cạnh đồ đệ của mình lấy ra điện thoại bấm số gọi.



Một lúc sau, Vương Cảnh Sơn mới cúp điện thoại nói với Triệu Hổ: "Nhóc con, có gan thì đợi đó, gia chủ nhà tôi sẽ tới ngay bây giờ”.





Triệu Hổ cười lạnh đáp: “Tôi còn sợ ông ta hay sao”, nói xong hắn chỉ yên lặng đứng ở đó chờ đợi.



Mọi người thấy vậy càng thêm căm tức.



Vốn còn tưởng rằng tên Triệu Hổ này chỉ là miệng lưỡi cứng rắn mà thôi, chẳng ngờ hắn thực sự dám khiêu khích một vị tông sư.



Tông sư không thể nhục mạ, càng là sự tồn tại vô địch, Triệu Hổ bạo gạn như vậy thực sự là tự đâm đầu vào chỗ chết.



Lúc này một đám trở lại chỗ ngồi, từng người đều mang theo nụ cười giễu cợt chờ đợi Vương tông sư tới.



Thời khắc Triệu Hổ bước chân vào quan tài khi khiêu khích với một vị tông sư như vậy đã không còn xa nữa.



Mà Vương Cảnh Sơn cũng ngồi xuống dưới sự dìu đỡ của đồ đệ mình với vẻ mặt tràn đầy sát khí tiêu điều.



Ông ta bại trận cũng không hề gì nhưng Triệu Hổ lại dám thách thức gia chủ nhà họ Vương vậy tuyệt đối không thể dung thứ.



Đợi khi gia chủ tới phải khiến tên nhãi coi trời bằng vung này biết thế nào được gọi là tông sư chân chính.



Vương Cảnh Dương ngồi xuống liếc mắt nhìn sang Lục Hi, người vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần như đã chìm vào giấc ngủ kia, lại một lần nữa không kìm được mà khinh miệt khịt mũi một tiếng, trong mắt là một mảnh coi thường nồng đậm.



Hiện trường lúc này bao trùm trong bầu không khí yên lặng, mọi người đều đang trông mong sự xuất hiện của Vương tông sư sẽ nghiền nát tên nhãi tự cao này.



Sau khi chờ đợi khoảng nửa giờ, tất cả đều đã bắt đầu có chút nôn nóng.



Đúng lúc này chỉ nghe thấy một giọng nói vang dội truyền tới từ ngoài cửa.



"Nghe nói ở nơi này có người muốn thách đấu với tôi?”



Cùng với giọng nói này vang lên, một ông lão dáng người mảnh khảnh cũng bước vào.



Chỉ thấy ông lão này xem chừng tầm sáu mươi tuổi, khoác trên mình trang phục nhà Đường, dưới chân đi một đôi giày vải màu đen, để râu đen, tinh thần phấn chấn.



Mọi người vừa thấy ông lão này liền sôi nổi đứng dậy, đồng thời chắp tay thi lễ: “Cung nghênh Vương tông sư tới”.



Gia chủ nhà họ Vương, Vương Dương Minh- tông sư của cả một thế hệ với những bước đi mạnh mẽ uy vũ chỉ mất ba năm bước chân liền đi từ ngoài cửa vào trong trung tâm khu nhà.



Thấy được bóng dáng này, Vương Cảnh Sơn vội vã chạy lên nghênh đón, cung kính khom lưng chắp tay nói với Vương Dương Minh: “Gia chủ, chính là tên này đã đánh tôi bị thương hơn nữa còn buông lời thách thức ông”.



Vương Cảnh Sơn chỉ về phía Triệu Hổ cách đó không xa.