Cự Long Thức Tỉnh

Chương 336: 336: Đại Chiến Giữa Lam Long Và Quái Vật Bạch Tuộc








“Ha ha, xem ra còn có bản lĩnh, nhưng hành vi của phái Vu Cổ ông thâm độc, lại dám làm tế máu, chuyện này quá tàn ác vô nhân đạo, hôm nay chính là lúc diệt môn của mấy người”.



Lục Hi chắp tay nói.



Đột nhiên sắc mặt môn chủ phái Vu Cổ trở nên lạnh lẽo, ông ta chậm rãi nói: “Ngay cả tế máu cũng biết, xem ra quả thật mày cũng có chút bản lĩnh đấy, vậy thì càng không giữ lại mày được, Côn Ngô, đi giết hắn đi”.





Lời Miêu Ác vừa dứt, lập tức có một người đàn ông trung niên cường tráng cao chừng hai mét đi ra từ sau lưng ông ta.



Gần như cơ thể hắn ta trần chuồng, chỉ có một miếng vải vây quanh chỗ hiểm, trên mặt và toàn thân đều là vật tổ.



Chỉ là những vật tổ này cũng không phải là vẽ lên, giống như tự nhiên mọc ra ở trên người hắn ta vậy.



Hắn ta vừa xuất hiện, lập tức mọi người cảm thấy được một sức mạnh áp bức cực lớn, như có một ngọn núi nhỏ ở trước mặt.



Lúc này, chỉ thấy Diêu Cương vỗ tay cười nói: “Miêu Chân Nhân thật là thủ đoạn, Côn Ngô này đã thành công lớn rồi”.



Chưởng môn phải Vu Cổ Miêu Chân Nhân vuốt ve râu, trên mặt lộ vẻ đắc ý.



Côn Ngô này trong tiếng Miêu là dũng sĩ, chính là một người được tuyển chọn trong hàng ngàn vạn người Miêu để tìm được một người phù hợp như vậy, anh ta được đưa về, dùng bí pháp phái Vu Cổ ngày đêm bào chế.



Người bị bào chế mỗi ngày đều ở trong vại lớn, liên tục bị đun sôi với thảo dược đầy kịch độc và các loại đồ vàng đá, chịu đủ mọi loại đau đớn.



Nhưng cơ thể của hắn ta đã bị cổ thuật khống chế, hoàn toàn trở thành một con rối.



Bào chế liên tục mấy năm, cơ thể của Côn Ngô đã cứng như sắt đá, hơn nữa tràn đầy kịch độc.



Hắn ta không có cảm giác đau, cũng không biết sợ hãi, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của người Cổ, tuyệt đối thi hành.



Bất kỳ ai đánh nhau với hắn ta đều sẽ liên tục chịu xâm nhập của độc khí, về lâu dài không chiến sẽ tự bại, nếu như bị hắn ta cào một chút vào da, vậy thì lập tức sẽ bị chết vì trúng độc, có thể nói là hung khí trong nhân gian.



Mấy chục năm nay Miêu Ác cũng chỉ luyện ra một Côn Ngô như vậy, là một trong những vũ khí giết người lớn của ông ta.



Sau khi Côn Ngô xuất hiện, hắn ta đi về phía Lục Hi.



Cơ thể hắn ta to lớn, tướng mạo dữ tợn, trên người tản ra lớp sương màu xanh lá nhàn nhạt, đám người cậu Vương nhìn mà sợ hãi.



Lúc này, bọn họ mới biết đây không phải chương trình chó má gì của khu thắng cảnh, mà là mình đã gặp một chuyện cực kỳ kinh khủng.



Vừa rồi Ô Lạp rơi xuống đầm nước và máu nổi lên, sự xuất hiện kinh khủng của Côn Ngô, cùng với thanh niên bên cạnh bị trói, những thứ này đều khiến họ có cảm giác ngày tận thế đã đến.



Mấy người run lẩy bẩy rúc vào một chỗ, bọn họ cố gắng hết sức tiến lại gần Triệu Binh để tìm kiếm cảm giác an toàn.



Mà Triệu Binh ngoài kinh hãi ra còn nhức đầu.



Chuyện phát triển đến mức như vậy đã vượt qua mức một võ giả nội gia như gã có thể ứng phó được.



Một tông sư, còn có một chân nhân, mặc dù gã không biết rốt cuộc chân nhân là như nào, nhưng chắc hẳn cũng không kém hơn.



Hơn nữa nhìn thế trận, những người này rõ ràng đang cử hành một nghi thức kinh khủng, mà mấy người bọn họ đã đi nhầm vào nơi này, cuối cùng thành vật tế.



Triệu Binh nghĩ tới nghĩ lui, không có khả năng tìm thấy bất kỳ cách nào trốn thoát, lòng gã đau như chết. Từ khi bước vào cảnh giới nội gia, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy mình nhỏ yếu và bất lực biết bao.



Triệu Binh thấy cái tên Côn Ngô này ba phát có thể giải quyết được mình, chứ đừng nói đến còn có một tông sư vô địch và một chân nhân.



Nhìn thấy Côn Ngô mang theo hơi thở hung ác đã đến trước mặt Lục Hi, Diêu Cương và Miêu Ác đều lộ ra ý cười trên mặt, chuẩn bị thưởng thức một màn đặc sắc.