Cự Long Thức Tỉnh

Chương 335: 335: Vương Tử Nguyệt Chết Đột Ngột






“OMG, mấy người nhẹ chút thôi, mời người ta tham gia chương trình thì khách khí một chút được không?”



Đám người cậu Vương vừa đi về phía đầm nước, vừa mắng.



Lúc này Triệu Binh đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.





Khi lão già gầy nhom kia nói đến Diêu Cương, gã cũng đã biết chuyện không đơn giản rồi.



Gã biết Diêu Cương là một trong hai tông sư lớn của Miêu Cương.



Còn lão già gầy nhom kia có thể đi cùng với một tông sư lớn, vậy thì có thể kém hơn sao.



Tình hình hiện giờ kỳ quái như vậy, gã biết rõ chuyện lớn không ổn rồi, nhưng không dám lộ ra nét mặt, gã đang suy nghĩ làm thế nào mới có thế dẫn đám người cậu Vương an toàn rời khỏi đây.



Đúng lúc này, đám người cậu Vương mặt cười hi hi đi đến bên hồ, bọn họ còn thò đầu vào nhìn.



“Chúng mày đoán xem bên trong có phải có vật gì sắp nhô lên không?”, cậu Vương cười nói.



Lạc Lạc kia cũng cười nói: “Nói không chừng bỗng nhiên xuất hiện một con quái thú, há một miếng liền ăn thịt anh đó”.



“Ha ha ha ha”.



Mấy người đều cười một trận to.







Lúc này, một người đi tới bên cạnh đám người cậu Vương, người đó cười lạnh nói.



“Ở trước mặt cổ thần còn dám ngông cuồng như vậy, đợi lát nữa người đầu tiên tế cổ thần chính là mấy người”.



“Ha, biểu diễn còn như thật luôn, nhanh lên chút, ông đây chờ xem chương trình lắm rồi”, cậu Vương vui vẻ nói.



Lúc này, người đó chuyển ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy Lục Hi đi cùng đám người cậu Vương, mặt ông ta liền kinh hãi: “Là cậu?”



“Chính là ông đây”.



Lục Hi cười ác độc, một cước đá bay Ô Lạp rơi xuống đầm nước.



Hành động của Lục Hi lập tức dọa sợ đám người có mặt ở đây.



Cậu Vương sửng sốt, sau đó mắng: “Con mẹ nó mày điên rồi sao?”



Đúng lúc này, đột nhiên đầm nước cuồn cuộn sôi ùng ục, dường như có thứ gì ở khuấy động phía dưới, truyền đến tiếng quát bực bội và tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, sau đó trên mặt nước nổi lên một tầng máu, không còn động tĩnh nữa.



“Đây, đây, chuyện gì thế này?”, nhìn thấy cảnh quỷ dị kinh khủng như vậy, rốt cuộc đám người cậu Vương đã hoảng loạn.



Cùng lúc đó Diêu Cương và môn chủ phái Vu Cổ Miêu Ác cũng tới, họ đều nhìn vào Lục Hi, một đám đồ đệ của phái Vu Cổ cũng nhanh chóng vây quanh bọn họ.



“Thằng nhãi này mày là ai, sao lại dám động đến người của phái Vu Cổ tao?”, Miêu Ác dùng giọng u ám nói.



Lục Hi lạnh lùng nhìn ông ta, anh chậm rãi nói: “Tôi là người muốn quét sạch đám cặn bã mấy người ra khỏi thế giới này”.



“Ha ha ha ha”, Miêu Ác cười nói: “Chàng thanh niên này thật ngông cuồng, mày tưởng rằng mày giết Ô Lạp rồi thì có thể đối phó được với phái Vu Cổ tao ư?”



“Ồ, xem ra ông biết chuyện của Ô Lạp”, Lục Hi chớp mắt nói.

“Hừ hừ, Ô Lạp không chịu được cô đơn, tự mình xuống núi, để rồi bại trong tay mày, bất đắc dĩ lại quay về trốn trong môn phái, ông ta chết chưa hết tội, bằng không mày cho rằng mày có thể tùy ý giết một người trong mắt tao và một vị tông sư sao?”