Lục Hi thoáng đánh giá A Đóa, chỉ thấy cô chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, dung mạo trong sáng đáng yêu, khoác trên mình bộ quần áo dân tộc rất đặc sắc, đặc biệt trên đầu còn đội một chiếc mũ có đính rất nhiều đồ trang sức bằng bạc, theo từng bước chân sẽ vang lên tiếng ‘đinh đang’ giòn giã vui tai.
Lục Hi nhìn A Đóa cười nói: “Tôi rất đói, các cô chỗ này có món gì ăn vừa ngon vừa có thể no bụng không?”
A Đóa che miệng cười đáp: “Vậy anh hãy nếm thử món ‘mì tưới máu’ chiêu bài của tiệm chúng tôi, vừa ngon lại vừa có thể nó bụng, chỉ là có chút cay".
"Vậy được, lấy cho tôi ba bát lót dạ trước đi".
A Đóa nghe vậy thì há hốc mồm, một lúc sau mới nói: "Anh à, ‘mì tưới máu’ của chúng tôi rất cay đó, hơn nữa lượng mì cũng rất lớn, anh có thể ăn hết được không?"
Lục Hi cười đáp: "Sức ăn của tôi lớn, đặc biệt thích ăn cay nên không sao cả, mau bê lên đi, tôi thực sự rất đói rồi".
Lục Hi đã một ngày không bỏ gì vào bụng, những lời anh nói cũng đều là thật.
A Đóa nghe vậy mới gật đầu với Lục Hi rồi chạy vào phòng bếp ở phía sau.
Lục Hi sờ sờ bụng, bắt đầu nôn nóng chờ đợi.
Không lâu sau A Đóa liên tiếp dọn lên ba bát mì đặt trước mặt Lục Hi.
Ba bát mì này đều được phục vụ trong những chiếc tô lớn, phần ăn đầy đặn, có một lớp dầu ớt đỏ như máu nổi lên trên, nếu không phải người quen ăn cay thì chỉ nhìn thôi cũng đủ run sợ.
Lục Hi xoa hai tay vào nhau, chảy nước miếng nói: "Xem ra cũng không tệ".
Dứt lời anh liền gắp một đũa đút vô miệng, rồi xì xụp bắt đầu ăn.
Sợi mì vừa lướt qua đầu lưỡi, một vị cay nồng liền xông lên khoang mũi xộc thẳng tới não bộ, Lục Hi hét lên một tiếng: "Tuyệt!"
Sau đó không khách sáo ăn từng ngụm lớn nuốt xuống.
A Đóa thấy Lục Hi có thể ăn nhiều đồ cay như vậy cũng rất kinh ngạc.
Loại ớt này do họ tự tay vun trồng, cực kỳ cay nóng, do đó cũng chỉ có những người dân địa phương như họ mới quen ăn, còn hầu hết người dân từ nơi khác đến đều ăn không nổi.
Tuy nhiên, nhìn dáng ăn kia của Lục Hi hẳn là rất hợp khẩu vị, A Đóa liền nhoẻn miệng cười lau dọn chiếc bàn bên cạnh.
Lúc này có ba nam hai nữ đi vào, đều mặc trang phục người Hán, ăn mặc thời trang, đeo kính râm.
Chỉ là khi họ vừa bước vào, một cô gái trong số đó đã hét lên: "Tôi sắp chết đói rồi, mau gọi món đi!"
Giọng nói của cô ta uốn éo phát ngấy khiến Lục Hi không khỏi quay đầu nhìn lại.