Dần dần, cơ thể Từ Vĩnh Siêu bắt đầu thối rữa một cách nhanh chóng, chỉ trong vài phút ngắn ngủi tất cả đã biến thành một vũng máu đen, ngay cả mảnh xương cũng không sót lại.
Vốn dĩ Lục Hi hoàn toàn có khả năng cứu mạng ông ta nhưng Từ Vĩnh Siêu sử dụng thủ đoạn nham hiểm như vậy để hại người khác, tất cả đều là ông ta tự rước lấy, Lục Hi cũng lười phải cứu ông ta.
Lúc này anh mới nhìn sang các cô đang cuộn mình trong góc tường la khóc thất thanh, lạnh lùng ra lệnh.
“Các cô có thể rời đi rồi, nhớ lấy, nếu ai dám nói ra chuyện tối nay cũng sẽ phải nhận lấy kết cục như Từ Vĩnh Siêu”.
Vừa nghe được lời này của Lục Hi, các cô gái dìu đỡ lẫn nhau vô lực đứng dậy, cảm kích sâu sắc với anh rồi rời khỏi.
Cảnh tượng vừa rồi thực sự quá đáng sợ, bọn họ nào từng trải qua loại tình huống này, xém chút đã tê liệt cả người.
Hơn nữa bọn họ vẫn luôn lo lắng Lục Hi sẽ giết người diệt khẩu, giết chết toàn bộ bọn họ, rốt cuộc ở đây cũng đã có người chết.
Lúc này khi nghe thấy Lục Hi thả bọn họ, trong lòng từng người liền nhẹ nhõm một hơi, nghẹn ngào khẽ khóc rời đi, có lẽ cả cuộc đời này họ cũng sẽ không không bao giờ nhắc tới chuyện này với ai khác, việc này quá khủng bố, thậm chí ngay cả nghĩ tới thôi bọn họ cũng không muốn.
Thấy các cô gái đã rời khỏi, Lục Hi thoáng đánh gia qua nơi này, sau đó gọi điện cho Phù Đồ, kêu anh ta tới xử lý hiện trường liền nhanh chóng rời đi.
Lục Hi rảo bước ra ga đường sắt cao tốc, mua vé tới Miêu Cương, lên tàu liền ngủ thiếp đi.
Sự chạy thoát của Ô Lạp chẳng qua là do Lục Hi cố ý nhường mà thôi, khi anh nghe được hai danh xưng chân nhân cùng cổ thần kia lập tức dâng lên hứng thú nên đã lưu lại một dấu ấn tinh thần trên người ông ta.
Hơn nữa, phái Vu Cổ kia có thể đào tạo ra loại người tàn độc như Ô Lạp phỏng chừng cũng không phải là loại môn phái đàng hoàng gì, Lục Hi đã hạ quyết tâm phải nhổ sạch bọn họ, nếu không anh cũng sẽ không để Ô Lạp thoát thân.
Mà giấc ngủ này anh ngủ đến trưa ngày hôm sau mới chậm rãi mở mắt tỉnh dậy, vươn vai ngáp một cái.
Lúc này tàu cao tốc vừa vặn đã tới trạm dừng, Lục Hi xuống tàu lại ngồi lên một chiếc xe khách đường dài tiếp tục xuất phát.
Hơn hai giờ sau, tại một nơi tên là thị trấn Hội Sơn Lục Hi mới xuống xe.
Thị trấn nhỏ này ẩn chứa đầy những phong tục kỳ lạ, kiến trúc đều được xây dựng bằng đá xanh lộ ra nét mộc mạc vuông vắn, mang đậm dấu ấn lịch sử.
Trên con phố chính của trấn nhỏ có không ít cửa nhà mở, Lục Hi nhìn lướt qua, tìm một tiệm cơm rồi tiến vào.
Tiệm cơm không lớn, bên trong chỉ bày bảy tám chiếc bàn, lúc này đang có ba năm người đang dùng bữa, bên trong có một cô bé mặc trang phục dân tộc, vừa thấy có người đi vào liền vội vàng nhiệt tình tiến lên nghênh đón: "Chào anh, tôi tên là A Đóa, xin hỏi anh muốn dùng gì?”
A Đóa vừa nói vừa dẫn Lục Hi đến bên một chiếc bàn ngồi xuống.