Cào phím: Rùa màu lam
Dứt lời, trước mặt một vài giây không có bất cứ động tĩnh gì.
Giản Minh Chu định ngẩng đầu, đột nhiên bị ôm chặt hơn——
Mang theo làn gió đêm lạnh lẽo.
Tạ Cảnh tựa như muốn đem anh khảm sâu vào trong lồng ngực, cánh tay siết chặt, cúi người vùi mặt vào bên gáy anh.
Như là bị kích thích gì đó rất lớn, nhịp tim đập kịch liệt hỗn loạn, hô hấp nóng rực phả trên hõm vai anh.
"Chú nhỏ, chú nói thích em..."
Tim Giản Minh Chu đập nhanh hơn: "Ừm."
Cánh tay sau lưng lập tức siết chặt hơn nữa: "Em thật sự rất vui, thời điểm chú buông tay, em còn nghĩ em sẽ bị từ chối."
Một chút ánh sáng nơi xa xa chiếu tới.
Đôi mắt Giản Minh Chu phản chiếu màn đêm mờ ảo, đầu ngón tay khẽ cuộn lại: "Không có đâu..."
Hô hấp bên gáy nặng nề, Tạ Cảnh đứng thẳng dậy.
Một bàn tay nâng lấy khuôn mặt anh, đầu ngón tay khô ráo ấm áp vuốt ve khóe mắt ửng đỏ. Nhiễm phải nhiệt độ nóng rực của cồn trên mặt anh, dường như nóng phỏng đến mức hô hấp hai người đều run rẩy.
Đôi mắt tinh tế của Tạ Cảnh dừng trên khuôn mặt của anh.
Một lúc lâu, yết hầu khẽ cử động.
Cậu kìm lòng không đặng cúi đầu tì lên trán anh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy hiện tại, chúng ta có thể ở bên nhau rồi sao?"
Khoảng cách kéo gần, hô hấp đan xen, nhiệt độ trong màn đêm mập mờ mà rối loạn.
Tâm tình Giản Minh Chu run rẩy nhìn đôi môi Tạ Cảnh gần kề.
Tựa như chỉ cần anh gật đầu một cái, Tạ Cảnh sẽ lập tức hôn lên.
...Hôn môi sao? Trong cơn say bốc lên, anh theo bản năng căng thẳng túm lấy áo khoác rộng thùng thình của Tạ Cảnh. Như một tín hiệu, cánh tay đang ôm lấy anh thu về, khuôn mặt trước mắt hạ xuống.
Lông mi nhẹ nhàng run lên.
Cự ly thu gần lại, đột nhiên lúc này một tia sáng chói lóa đảo đến——
Hai người đồng thời kinh ngạc! Lý trí Giản Minh Chu quay lại, cơ thể lùi về sau.
Một chiếc ô tô bật đèn pha rẽ ngang, ánh đèn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trái tim đập thình thịch. Không biết do giật mình hay do suýt nữa thì... hôn môi.
Hơi thở Tạ Cảnh nặng nề, nhìn anh: "...Chú nhỏ."
Tiếng tim đập loạn nhịp trong lúc cảm xúc dâng trào vẫn còn đọng lại.
Giản Minh Chu kéo lại suy nghĩ, duy trì một tia lý trí: "Tiểu Cảnh, em nghĩ kĩ chưa. Ở tuổi này của em, có lẽ có một loại tình yêu không cố kị gì cả... Đương nhiên, điểm này của em, tôi cũng rất, rất thích."
Tim anh đập nhanh hơn, trước mặt lại khẽ nóng lên.
"Nhưng gia đình của em, bố mẹ của em bên kia..."
"Không sao đâu, chú nhỏ."
Tạ Cảnh dịu dàng mở miệng, dáng vẻ đương nhiên: "Bro không để ý đâu. Nếu để ý thì ông ấy không tính là bro."
"......" Lời nói Giản Minh Chu đứt quãng.
Anh ngẩng phắt đầu lên: Tạ Cảnh, là đang áp đặt đạo đức bố cậu hả!?
Ánh mắt người đối diện sáng ngời mà nóng rực.
Giản Minh Chu nhìn cậu vài giây.
Có lẽ do ánh mắt Tạ Cảnh quá nóng, cũng có lẽ do men say bốc lên, lòng anh cũng trở nên nóng rực.
Hồi lâu, anh bình tĩnh lại đang muốn mở miệng.
Tạ Cảnh bỗng nhiên hỏi: "Vậy còn chú?"
Vừa dứt câu, Giản Minh Chu hỏi: "Gì cơ?"
Môi Tạ Cảnh khẽ mở ra, tựa như đang cân nhắc hỏi: "Trước giờ chưa từng nghe chú đề cập tới bố mẹ."
Thì ra là muốn hỏi cái này.
Giản Minh Chu mềm mại đáp: "Bọn họ chắc cũng sẽ không để ý đâu. Bọn họ đều đang ở một thế khác."
Không khí bỗng dưng trầm lặng.
Tạ Cảnh ngẩn người một lúc.
Bầu không khí mập mờ kiều diễm nháy mắt tiêu tán, đầu ngón tay cậu khẽ cong lên, một lúc sau mới khàn giọng lên tiếng: "Ôm..."
Giản Minh Chu ôm ấy cậu, tiếp tục nói:
"Bọn họ đều là nhiếp ảnh gia, chạy khắp thế giới, bình thường rất ít liên lạc với tôi." Thời gian không ổn định, địa điểm không ổn định, làm việc nghỉ ngơi không ổn định: "Mất liên lạc bất cứ lúc nào."
"......"
Sau một lúc lâu, Tạ Cảnh cụp mắt nhìn người cồn lên não bắt đầu chìm đắm trong thế giới của bản thân trong lòng, nhẹ giọng: "Chú nhỏ à, cái chú nói hẳn phải là không gian khác." [1]
[1] Gốc là 次元/cìyuán/ từ mượn của tiếng Nhật, chỉ một thế giới, không gian hư cấu (thường dùng trong anime, manga...). Trong tình huống này chỉ bố mẹ Giản Minh Chu luôn sống trong một thế giới riêng của hai người họ.
------
Về đến nhà đã gần 11 giờ.
Giản Minh Chu vừa mới bước vào phòng khách, bỗng nhiên bị người từ phía sau vây lại. Đầu Tạ Cảnh gác lên.
"Cho nên, chúng ta ở bên nhau rồi sao?"
Thân hình cao lớn gần như bao bọc lấy cơ thể anh.
Tim Giản Minh Chu đập mạnh, đè nén nhiệt độ nắm lấy cổ tay Tạ Cảnh: "Ừm."
Tạ Cảnh vùi đầu cọ cọ, siết chặt tay lại: "Em vui quá... Về sau em chính là bạn trai của chú rồi, chú nhỏ."
Xưng hô cậu gọi ngập tràn cảm giác cấm kị——
Dọc sống lưng Giản Minh Chu tê dại, sau cổ đỏ bừng. Anh đưa lưng về phía cậu, vờ như đang bình tĩnh gật đầu: "Ừm."
"Chỉ có ừm thôi sao?"
Anh trầm tư: "...Chúng ta, như nhau?"
Một bàn tay áp lên mặt anh, Tạ Cảnh nhẹ giọng đánh giá: "Hình như chú không được tỉnh táo cho lắm, đi tắm trước đã."
"......"
Anh cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Ban nãy trước khi ra khỏi nhà đã có nước ấm lại, dòng nước tí tách từ đỉnh đầu trượt xuống.
Đầu óc hỗn loạn của Giản Minh Chu dần bình tĩnh lại.
Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Buổi họp lớp sau nhiều năm, ở phòng KTV bị vạch trần bí mật bao năm che giấu, còn có việc mở lòng sau cuộc đối chọi gay gắt——
Cuối cùng dừng lại ở hình ảnh tỏ tình rồi gần như hôn nhau.
Giản Minh Chu đột nhiên giơ tay lên ôm mặt. Nước ấm róc rách chảy xuống, lòng bàn tay nóng bỏng:
Anh và Tạ Cảnh thật sự ở bên nhau rồi.
......
Ngày hôm sau buổi chiều 10 giờ hơn.
Ngủ một giấc dậy vẫn còn hơi hoảng hốt.
Giản Minh Chu đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Tạ Cảnh vẫn còn ở nhà, trên bàn đã dọn xong bữa sáng.
Anh hơi sững sốt: "Sao em chưa đi tập huấn nữa?"
Tạ Cảnh ung dung: "Buổi sáng huấn luyện viên có việc, được phóng thích nửa ngày."
"Ò." Anh còn tưởng...
Giản Minh Chu cảm thấy bản thân cũng hơi ảo tưởng, anh bình tĩnh đi qua ngồi xuống, lại nghe Tạ Cảnh nói tiếp:
"Cho nên muốn ở bên cạnh bạn trai của em."
Giản Minh Chu tí nữa thì sặc!
Bạn trai, cảm giác vẫn khiến người ta...
Anh ngẩng đầu thấy Tạ Cảnh chống cằm nhìn anh, khóe miệng cong cong: "Buổi sáng chú có việc gì không?"
Mặt anh khẽ nóng lên, dừng một chút: "Chắc là có."
Tạ Cảnh chậm rãi ngồi thẳng dậy: "?"
Giản Minh Chu mở di động. Anh đã rời khỏi nhóm họp lớp hôm qua, chỉ kết bạn với vài người có thể nói chuyện.
Anh ấn vào một khung chat: Gặp mặt nói chuyện một lát.
Cách vài giây, đối phương trả lời: Được.
"Lát nữa tôi phải ra ngoài một lúc."
Giản Minh Chu nói xong cất điện thoại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt yên tĩnh của Tạ Cảnh. Đối phương rũ mi, trong khoảnh khắc có ảo giác như meme [Cún lớn cuộn tròn].
Lòng anh nóng lên, vờ như tùy tiện nói: "...Em muốn đi chung với tôi không?"
Mi mắt người trước mặt giương lên.
Mất mát trên mặt tan biến không sót lại chút gì, vui vẻ nói: "Dạ, muốn."
"......" ?
------
Điểm hẹn ở sân thượng của một tòa nhà gần đó.
Tòa nhà không cao, cầu trang còn chọn dùng kiểu trang trí cũ kĩ. Tạ Cảnh chờ dưới lầu, Giản Minh Chu lên trên.
Sân thượng, đúng là cảnh truyện tranh kinh điển.
Đẩy cánh cửa cầu thang tầng trên cùng ra, một bóng dáng quen thuộc đã chờ sẵn ở đó.
Giản Minh Chu đi đến, dừng lại: "Lớp trưởng."
Trâu Văn Tùng quay sang, nhìn anh một cái lập tức cúi đầu xin lỗi: "Xin, xin lỗi, Minh Chu." Hốc mắt anh ta đỏ lên: "Cả đêm qua tớ không ngủ, hôm nay 8 giờ...''
Giản Minh Chu trầm mặc một lúc: ''Vậy bây giờ cậu...''
''Tớ trốn việc đến đây.''
''......'' 996 max hả anh trai.
Giản Minh Chu giật giật khoé miệng, cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt ''Ừm'' một tiếng.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng cả hai đều biết rõ.
Nét mặt Trâu Văn Tùng đã làm bại lộ bí mật chỉ trong lòng anh ta biết.
Nhưng anh vẫn muốn rõ: ''Tại sao?''
Bàn tay bên người Trâu Văn Tùng siết chặt, hổ thẹn: ''Thực sự xin lỗi, tớ chỉ... quá ghen tị với cậu. Cậu có thể làm điều mà chúng ta đều yêu thích, lại còn làm tốt như thế... cho nên hôm qua ở phòng ktv, mồm nhanh hơn não...
Giản Minh Chu không nói, mím môi nhìn anh ta.
Trâu Văn Tùng vội vã nói: ''Tớ nói xong lập tức hối hận! Thật sự ngày hôm qua tớ không nghĩ chuyện sẽ thành ra như thế này...''
''Nhưng cuối cùng nó vẫn thành ra thế này.''
Anh nói xong, sắc mặt đối phương trắng bệch.
Giản Minh Chu nhìn anh ta, cảm xúc dâng trào.
Qua sự việc hôm qua, thật ra anh cũng không oán hận gì, ngược lại trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ là đột nhiên nhớ lại giờ nghỉ trưa cấp ba năm đó.
Lần đầu tiên anh bỏ giờ nghỉ trưa trốn lên cầu thang tầng cao nhất đọc truyện tranh, tình cờ gặp Trâu Văn Tùng. Trong lúc hoảng hốt, đối phương lại móc quyển truyện tranh BL từ sau lưng ra, nói với anh: Tớ cũng có sở thích giống cậu.
Tâm tình Giản Minh Chu nháy mắt dao động: ''Lớp trưởng, thật ra lúc gặp lại cậu, tôi cảm thấy rất vui.''
Trâu Văn Tùng sửng sốt, hốc mắt đỏ lên, hiện vẻ mong đợi: ''Vậy sau này chúng ta...''
Giản Minh Chu nói: ''Chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.''
Anh không oán giận, nhưng không có nghĩa là sẽ tha thứ. Cứ xem như xin lỗi rồi, bọn họ từ nay về sau cũng không thể chung đường nữa.
Hôm nay anh tới chỉ để đặt dấu chấm hết cho đoạn ký ức năm đó mà thôi.
''Tôi đi trước.'' Giản Minh Chu nhìn thời gian: ''Bạn trai tôi còn đang đợi cùng nhau ăn cơm.''
Trâu Văn Tùng khiếp sợ nhìn qua!
Giản Minh Chu dứt lời, không nhìn anh ta, trực tiếp rời khỏi sân thượng.
Đến khi bóng dáng anh biến mất ở phía sau cửa.
Trâu Văn Tùng ngơ ngác đứng như trời trồng, giữa cảm xúc hối hận và khiếp sợ cuồn cuộn trong lòng, bỗng lại nhớ tới buổi nghỉ trưa năm đó:
[Minh Chu à, về sau cậu muốn làm gì?]
[Tớ muốn làm biên tập truyện tranh đam mỹ, làm việc mình thích.]
[Nghe qua đã thấy rất vui rồi, vậy tớ cũng muốn làm biên tập truyện tranh đam mỹ, chúng ta hiện tại là bạn học, về sau là đồng nghiệp nhé.]
......
Một điếu thuốc được châm lên, khói trắng lượn lờ giữa toà nhà và trời xanh.
Anh ta rầu rĩ nhìn lên không trung.
Bọn họ của năm đó, vẫn ôm cùng một giấc mơ.
......
Giản Minh Chu vừa xuống lầu liền nhìn thấy Tạ Cảnh đứng trước cửa.
Anh vừa gọi tiếng ''bạn trai'', đến giờ trong lòng vẫn còn hơi khô nóng. Anh sửa soạn lại nét mặt định mở miệng, tay đã bị cậu nắm lấy lật qua lật lại ngắm nghía——
Ngón tay Giản Minh Chu cử động: ''Tiểu Cảnh, em xem gì đó?''
Tạ Cảnh quan tâm: ''Chú không đấm hắn ta vài đấm chứ? Xem xem tay chú có đỏ không.''
''......'' Giản Minh Chu: ''Đây là xã hội văn minh.''
Tạ Cảnh bật cười: ''Block hắn ta chưa?''
''Không cần phải block.''
Tạ Cảnh cau mày, vừa định mở lời, Giản Minh Chu đã dịu dàng cười nhẹ: ''Tôi muốn đăng các loại chữ ký thường, chữ ký riêng lên vòng bạn bè, cài chế độ một mình anh ta thấy.''
''......'' Người trước mặt trầm mặc vài giây. Tạ Cảnh nhẹ nhàng nói: ''Chú nhỏ, em thích chính là sự dịu dàng lương thiện này của chú.''
Mặt Giản Minh Chu nóng lên: ''Trước giờ vẫn thế.''
———
Xe taxi rất nhanh đã đến.
Bọn họ chuẩn bị đến nơi gần đây ăn cơm.
Lên xe, Giản Minh Chu dựa vào ghế nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khung cảnh chầm chậm lùi về sau, giọng nói bên cạnh vang lên.
''Chú đang nghĩ gì đó, chú nhỏ?''
Anh hoàn hồn, nói: ''Tôi nghĩ, có thể làm công việc bản thân yêu thích, đúng thật là một sự may mắn.''
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ nhấp nháy trong con ngươi anh.
Ánh mắt Tạ Cảnh dời đi, khoé miệng cong lên: ''Vâng.''
Giản Minh Chu lại dựa về ghế: ''Hơn nữa những người trước giờ tôi gặp đều là người cùng chung chí hướng, khiến tôi cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp. Đương nhiên, trừ ngày hôm qua...''
''Những người như hôm qua, về sau sẽ không có liên quan gì đến chú nữa.'' Tạ Cảnh chầm chậm nói: ''Chỉ những người giống chú mới có thể ở lại bên cạnh chú.''
Cậu nói xong, trong xe có hơi yên tĩnh.
Giản Minh Chu nhìn về phía trước, đáy mắt ngưng đọng: ''Vậy bên cạnh nhiều bệnh nhân tâm thần như vậy...''
''......'' Tạ Cảnh vội vàng: ''Vì chú là y tá trưởng.''
''Cũng đúng.'' Anh yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
...
Bọn họ về nhà sau khi dùng bữa xong ở một quán ăn gần đó.
Về đến nhà vừa lúc giữa trưa.
Ánh nắng ấm áp từ ban công tràn vào, khẽ khàng trải lên khắp mặt đất.
Tiết tập huấn của Tạ Cảnh hai giờ mới bắt đầu.
Giản Minh Chu thả túi xuống, hỏi: ''Tiểu Cảnh, em muốn nghỉ trưa một lát không?''
''Còn chú thì sao?''
''Tôi cũng nghỉ trưa.''
Bên cạnh dường như im lặng một chốc, Giản Minh Chu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị túm vào trong lòng người ta———
Nhịp tim đột ngột tăng lên, dưới chân bị nhấc lên!
Giản Minh Chu trừng mắt: Đợi đã, là tách ra nghỉ ngơi cơ mà!
Cánh tay của Tạ Cảnh vòng qua eo anh, nhẹ nhàng bế anh lên, đi về hướng ban công.
Anh vội vàng túm lấy cánh tay bên hông, cảm thấy xấu hổ đến nổi mặt đỏ bừng: ''Tiểu Cảnh, đừng mà...''
Tạ Cảnh tựa đầu lên, nhẹ nhàng nói: ''Không sao, bị em bế cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ mà.''
''......!!!''
Vài bước chân đã tới ban công.
Phía sau hạ xuống, Tạ Cảnh ngồi vào ghế lười, Giản Minh Chu trực tiếp ngồi trong lòng Tạ Cảnh.
Anh hoảng hốt, cảm giác như bị ngậm vào ổ sói.
...Không phải chứ. Tạ Cảnh chẳng phải là cún lớn nằm sấp sao?
Anh vừa mới ở trong lòng cậu động đậy muốn đứng lên đã bị ôm lại. Hô hấp phía sau rối loạn trong nháy mắt, tiếp theo nhẹ nhàng dựa đến.
''Đừng lộn xộn, chú nhỏ... Em chỉ ôm một chút thôi.''
Giản Minh Chu lập tức ngưng động đậy, tai nóng lên: ''...Tiểu Cảnh, tôi muốn ngủ trưa.''
''Ừm, chú ngủ đi. Em xem truyện tranh một lát.''
Tư thế này thì ngủ kiểu gì!!
Anh đang nghĩ ngợi, bên tai truyền đến một câu: ''Sao vậy, như thế này ngủ không được sao?''
Đầu ngón tay Giản Minh Chu căng thẳng, nếu nói ngủ không được chẳng khác nào thừa nhận bản thân đang căng thẳng. Anh khẽ nuốt, ra vẻ thản nhiên nói: ''Sao có thể?''
Tạ Cảnh cười ra tiếng: ''À, vậy thì tốt.''
''......'' Ánh mắt Giản Minh Chu chấn động: Có phải anh vừa rơi vào bẫy của Tạ Cảnh không?
Tạ Cảnh nói xong liền cầm quyển truyện tranh lên đọc.
Giản Minh Chu chỉ có thể chậm rãi bình tĩnh lại.
Nhưng làm ổ thế này cũng không khó chịu mấy, một chú cún lớn Tạ Cảnh ôm anh trong lòng có một loại cảm giác an toàn.
Trừ việc tim đập nhanh đến mức khó ngủ, hết thảy đều rất thoải mái.
Giản Minh Chu ngủ không được, ánh mắt chỉ có thể dừng ở quyển truyện tranh trước mặt.
Vừa lúc Tạ Cảnh lật một trang———
[Rầm, bàn học va chạm.]
[Rõ ràng cậu là người tỏ tình trước, tại sao lại nói cắt đứt! Tớ cũng... Ưm!]
[Bàn ghế va vào nhau, cậu bị đè lên, hôn xuống.]
Soạt, trang giấy lật qua.
Ngay sau đó liền nhìn thấy đường nét cơ thể dây dưa với nhau, ánh mắt động tình, hơi thở nóng hổi, môi răng quấn lấy nhau.
Chi tiết được phóng đại, thậm chí có thể thấy được sợi nước bọt.
Từ từ, hình như có hơi quá...
Ở nơi cơ thể hai người dán lấy nhau, nhịp tim Tạ Cảnh dường như cũng trở lên rối loạn. Nhiệt độ cơ thể chớp mắt tăng vọt.
Giản Minh Chu khẽ nhúc nhích, đầu vai bỗng nặng trĩu.
Hô hấp phả vào tai anh.
Đầu ngón tay mảnh khảnh lần theo cảnh hôn trên trang giấy: ''Trong truyện tranh, có phải tỏ tình rồi sẽ hôn nhau không?''
Sau eo Giản Minh Chu run lên, hô hấp dồn dập.
Ánh nắng chậm rãi dừng trên trang sách.
Tạ Cảnh nhẹ giọng hỏi: ''Chủ nhỏ ơi, hai người con trai hôn nhau là cảm giác như thế nào?''