Cào phím: Rùa màu lam
Giống như đang nói thích cậu.
Giản Minh Chu ngẩn ngơ, sắc mặt đỏ bừng.
Cánh tay đang ôm anh siết chặt hơn, Tạ Cảnh cười hỏi: "Có phải do em ảo tưởng quá rồi không?"
Trái tim đập mãnh liệt kề sát người Tạ Cảnh.
Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu vào đây.
Một bên áo khoác trên vai tuột xuống, treo trên khuỷu tay Tạ Cảnh. Gió ập vào người lại không cảm thấy lạnh, chỉ có nhịp tim dần dần tăng tốc và nhiệt độ không ngừng lan khắp cơ thể.
Giản Minh Chu há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó.
Suy nghĩ trong đầu rối loạn, anh túm lấy vạt áo thun trước của Tạ Cảnh, nhất thời tĩnh lặng.
"Tôi..."
Tạ Cảnh lại ôm chặt anh vào lòng hơn nữa.
Sau đó cọ cọ vai anh, ngẩng đầu.
Khuôn mặt điển trai đó lọt vào tầm mắt, đầu Tạ Cảnh tì lên trán anh, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt cậu.
Một giọt nước rơi xuống từ mái tóc hơi ẩm ướt của Giản Minh Chu.
Trượt xuống theo sườn má, dần nóng lên trên dọc đường.
"Không sao đâu, chú nhỏ."
Tạ Cảnh tinh tế nhìn anh, cười nói: "Cứ như bây giờ thôi em đã đủ hạnh phúc rồi."
......
Gần đến thời gian buổi họp lớp.
Giản Minh Chu sấy khô tóc, chuẩn bị để ra ngoài.
Anh đứng ở lối đi thay giày, Tạ Cảnh dựa vào bên cạnh tiễn anh.
Tâm trạng Giản Minh Chu bây giờ đã ổn định lại nhiều, nhưng nỗi khiếp sợ còn vương lại nên một mực không nhìn Tạ Cảnh.
"Tôi đi trước đây, tiểu Cảnh."
"Vâng." Tạ Cảnh lại hỏi: "Mọi người bao lâu mới kết thúc, chú nhỏ?"
"Chưa biết được, phải xem bầu không khí thế nào nữa."
"Nếu trễ quá, hoặc đến lúc đó có uống rượu thì nhắn tin cho em, em đến đón chú."
Giản Minh Chu đẩy cửa, nhìn đi nơi khác: "Không sao, không cần đâu."
Sườn mặt anh đối diện căn phòng, bên cạnh im lặng vài giây.
Sau đó tiếng bước chân đến gần, một cánh tay duỗi tới vòng qua bên eo, Tạ Cảnh siết anh lại, gác cằm lên đầu vai anh.
"Mỗi lần chú uống rượu đều chìm trong thế giới của bản thân, nên hãy để em đến đón chú nhé."
Thanh âm trầm trầm lười nhác vang bên tai anh.
Tim Giản Minh Chu chớp mắt lại rối loạn, tay nắm then cửa siết chặt, trong lúc cuống quít chỉ phát ra một âm thanh giả vờ bình tĩnh: "Ừm."
Đợi anh phản ứng lại, Tạ Cảnh đã tách khỏi người anh——
Một con cún to đùng dựa vào khung cửa, khóe miệng cong lên.
"Em đợi tin nhắn của chú."
------
Năm lần bảy lượt bị mê hoặc, Giản Minh Chu không kịp tỉnh lại.
Buổi họp lớp sắp bắt đầu rồi.
Điểm hẹn là một nhà hàng nằm trên phố buôn bán, mười mấy người đặt một phòng riêng. Sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, giờ gom được mười mấy người cũng không dễ dàng gì.
Giản Minh Chu vào phòng riêng, thấy người đã đến được hơn phân nửa.
Mọi người đang tán gẫu, trông thấy anh bước vào đều nhiệt tình chào hỏi: "Hoa khôi lớp tới rồi!"
"Hoa khôi ngồi đâu nè, ghế hạng thương gia nhé?"
"......" Mấy khứa này!
Giản Minh Chu chào hỏi rồi ngồi xuống một góc: "Ngồi ghế hạng phổ thông đặc biệt là được."
Một bàn toàn là bạn học cũ lâu ngày không gặp.
Đều tầm 27 28 tuổi, anh vừa ngồi xuống đã nghe xung quanh nói về tình hình gần đây, sự nghiệp, tình cảm của từng người.
Vừa rót ly nước đã có người hỏi tới: "Hoa khôi thì sao? Đang làm công việc gì, đã yêu đương gì chưa?"
Giản Minh Chu dừng một lát, ngắn gọn: "Biên tập." Sau đó nói tiếp: "Cũng chưa yêu ai."
"HẢ!?"
Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn phắt qua. Ánh mắt kinh ngạc, thanh âm náo nhiệt: "Cậu chưa yêu ai á!?"
Nghề nghiệp nửa câu đầu trực tiếp bị xem nhẹ.
Giản Minh Chu thở phào, thẳng thắn thừa nhận: "...Ừm."
Cả nhóm người đều dùng ánh mắt ôm hận nhìn anh, loáng thoáng vang lên một câu: "Phí phạm của trời...!"
Một người đàn ông khác thần sắc bi thương: "Tớ muốn tìm cũng tìm không được."
Mấy câu an ủi ào ào hướng đến anh ta: "Không sao, đừng muốn nữa là được."
"Kiếp này không có còn có kiếp sau..."
Giản Minh Chu: "......"
Ăn nói kiểu đó, thời sinh viên là kẻ thù của nhau hả?
Sự chú ý trên người anh dời đi.
Giản Minh Chu đang yên tâm, bỗng có một cô gái tên Hứa Gia Đồng ngồi bên cạnh quay sang. Cũng không biết muốn đùa giỡn hay ý gì khác, hào phóng hỏi: "Ấy, hoa khôi lớp! Nếu chưa có người yêu, cậu thấy tớ thế nào?"
Anh ngơ ngác một chút, sau đó nhẹ nhàng rót thêm nước: "Cậu thông minh xinh đẹp hào phóng rạng rỡ, danh hiệu hoa khôi phải do cậu đảm nhận mới đúng."
"......" Đối phương nghe xong há hốc mồm.
Một cô gái khác cười thành tiếng: "Không phải đâu Minh Chu à. Sao cậu có thể bình tĩnh vậy chứ? Tán không đổ à."
Gương mặt Tạ Cảnh lóe lên trong đầu Giản Minh Chu.
Ánh mắt trắng trợn, cái ôm nóng rực.
Và nhịp tim hoảng loạn thất thố của bản thân...
Đầu ngón tay run rẩy khó phát hiện, sau đó nhấp một ngụm trà, đè xuống nỗi lòng: "Có sao?"
...
Buổi họp lớp lần này là do lớp trưởng tổ chức.
Giản Minh Chu nhìn một vòng vẫn không thấy anh ta, cho đến khi sắp đến giờ ăn cơm, anh ta mới khoan thai đến muộn.
Trâu Văn Tùng mặc áo sơ mi chưa kịp thay, chào hỏi xong liền ngồi xuống bên cạnh Giản Minh Chu. Đặt túi công văn, nới lỏng cổ áo, thở dài một hơi: "Haizz..."
Giản Minh Chu nghiêng đầu nhìn sang:
Lớp trưởng, đúng là sống theo hệ thống 996... [1]
[1] Hệ thống 996: Hệ thống làm việc đề cập những nhân viên làm việc một tuần 6 ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Trâu Văn Tùng nhìn lại, bất đắc dĩ cười: "Tăng ca đột xuất." Anh ta gắp một đũa đồ ăn, lại nói tiếp: "Hoàn Giác chắc không phải tăng ca đâu nhỉ?"
Mỗi người xung quanh đều tán chuyện đến khí thế ngất trời, cả một khung cảnh ồn ào.
Giản Minh Chu cùng anh ta ngồi một góc, âm thanh không lớn: "Giữa tháng và cuối tháng sẽ rất bận, thời điểm khác thì tạm ổn."
Anh nói "rất bận" xem như là đã giản lược.
Suy cho cùng anh cũng khó lòng miêu tả khung cảnh sôi động bừng bừng sức sống của trại tâm thần Hoàn Giác mỗi kỳ deadline tới.
Huống hồ nhìn Trâu Văn Tùng lúc này vô cùng mệt mỏi.
Giản Minh Chu cũng không nhắc mấy chuyện tiêu cực ở trước mặt người ta.
"Giản Minh Chu, tớ nói cậu nghe. Tuần trước cũng thế này, kết quả tuần này trưởng phòng chúng tôi...
Trâu Văn Tùng vừa ăn vừa cằn nhằn.
Oang oang một lúc sau, anh ta rốt cuộc cũng phản ứng lại, ngượng ngùng đổi đề tài: "Xin lỗi, tớ lắm lời quá."
"Không sao đâu."
"Đúng rồi Minh Chu, cậu còn nhớ hồi cấp ba có một lần giờ nghỉ trưa, chúng ta đều trốn ở cầu thang..."
Giản Minh Chu dừng lại, hóa ra lớp trưởng cũng nhớ.
Anh gật đầu: "Ừm, lần đó chúng ta..."
Đề tài vừa khơi ra, trước bàn đã đứng dậy: "Dô dô dô, mọi người cầm sữa đậu cụng ly một cái nào!"
Giản Minh Chu chỉ đành ngưng nói chuyện, bưng ly sữa đậu lên chạm cốc với mọi người xung quanh.
"Mọi người thường xuyên gặp mặt, thường xuyên cụng ly nhé!"
------
Bữa ăn kéo dài đến 8 giờ.
Cơm nước xong, đám người chia thành hai nhóm, một nhóm về nhà, một nhóm đi KTV."
KTV nằm sát bên nhà hàng.
Tiễn nhóm người về nhà xong, còn lại phân nửa, Giản Minh Chu đi theo bọn họ đến KTV.
Vừa vào đến phòng KTV.
Dãy ghế da lớn, ánh đèn lay động.
Dường như thực sự gợi lại ký ức thời sinh viên.
Giản Minh Chu ngồi phía sau cùng, chụp vài tấm. Trâu Văn Tùng trông thấy: "Ấy, cậu chụp gì thế?"
Anh nói: "Tư liệu sống."
Trâu Văn Tùng kinh ngạc cảm thán: "Ồ..."
Nhóm người lần lượt ngồi xuống.
Các cô gái tích cực chạy tới chọn bài hát, Giản Minh Chu làm ổ một góc, chia sẻ tư liệu sống cho Tiểu Lộc.
Phong cách của Tiểu Lộc truyện tranh đô thị hiện đại, mấy bức ảnh mới chụp vừa lúc thích hợp làm tư liệu tham khảo.
Hình ảnh gửi qua, đối phương lập tức phấn khích.
【cc Tiểu Lộc】: Oaaaaa....! Biên tập đi ăn chơi ở đâu đó!? [Lén lút nhìn trộm]
【cc Tiểu Lộc】: Ánh đèn mập mờ, sàn nhảy lắc lư~ Thích hợp...
Giản Minh Chu trả lời: Họp lớp.
Có vẻ do không kiếm được cơm, Tiểu Lộc lập tức héo queo. Quay lại dấn thân tác nghiệp.
【cc Tiểu Lộc】: Giúp tôi chụp thêm vài tấm hiện trường vụ án kinh điển nữa đi. Như mấy chỗ ghé sofa, bàn trà, lối rẽ ngoài hành lang, nhà vệ sinh...
"......"
Giản Minh Chu dịu dàng: Hiện trường tôi bị tóm à?
【cc Tiểu Lộc】: Ý da. [Chim nhỏ thẹn thùng]
Anh đang trả lời tin nhắn, một bạn học bên cạnh tới chào hỏi: "Minh Chu, tối lửa tắt đèn còn nhắn gì đó? Thế mà bảo chưa yêu đương à."
Giản Minh Chu cười cười: "Là công việc thôi."
Vừa dứt lời, di động lại rung lên.
Anh không hề phòng bị ấn mở khung chat, nhìn thấy tin nhắn Tạ Cảnh đột nhiên xuất hiện. Còn mang theo một meme mới ra lò: Một con cún lớn trên đỉnh đầu có trái tim đang chạy tới.
Trong không gian tối tăm, di động nằm sõng soài trước mặt, cục tình yêu trên màn hình rực rỡ chói mắt!
Tất cả những con mắt trước mặt nhất trí nhìn sang——
"......" Giản Minh Chu bình tĩnh nói: "Đối tác khá là đáng yêu."
Anh nói xong xem nhẹ ánh mắt quần chúng, đi đến một góc. Sau đó nhìn thấy lại gửi tin nhắn đến:
【Cảnh】: Chú nhỏ ơi, đang làm gì đó? ^^
【Minh Chu】: Còn đang ở KTV.
【Cảnh】: Bao lâu nữa kết thúc, em đến đón chú.
Giản Minh Chu cũng không rõ bao lâu nữa mới kết thúc nhưng anh định 10 giờ sẽ về nhà: Tầm khoảng 10 giờ đi.
【Cảnh】: Đã rõ. [Cún lớn án binh bất động chờ thời cơ]
Anh buồn cười: Án binh bất động chờ thời cơ là cái gì chứ?
Anh cúi đầu gửi tin nhắn.
Ánh đèn lập lòe mơ hồ thoảng qua, chiếu sáng sườn mặt trong sáng của anh, khóe miệng còn hơi cong cong.
Không biết do ánh đèn hay do cồn, khóe mắt vành tai anh tựa như nhiễm một màu đỏ thẫm vô cùng đáng chú ý.
Hứa Gia Đồng ở bên kia lấy đồ uống nhìn thấy được liền sững sốt.
Sau đó cô ôm ngực, quay đầu nói với người bạn bên cạnh: "Tuy lúc trước gọi 'hoa khôi lớp' chỉ để trêu cậu ấy, nhưng Minh Chu đúng là thực sự rất xinh đẹp đó."
Mấy người bạn bên cạnh đồng loạt nhìn sang.
Là xinh đẹp, một lực hấp dẫn không phân biệt giới tính.
Một lát, các cô thu hồi ánh mắt nhỏ giọng cảm thán: "Aizz, vậy mà vẫn ế..."
"Hoa khôi hoa khôi, chẳng lẽ anh là đóa hoa lạnh nhạt trên núi sao?"
------
Trong KTV khung cảnh mờ tối.
Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh.
Giản Minh Chu ngồi một lát lại bị lôi kéo trò chuyện:
"Đúng rồi, Minh Chu, cậu nói cậu làm biên tập, là biên tập gì thế? Tạp chí, sách? Bọn tớ đến ủng hộ cậu~"
Anh khựng lại, Trâu Văn Tùng bên cạnh cũng nhìn sang.
Vẫn chưa nghĩ nên trả lời thế nào, một bạn học bên cạnh lại nói: "Chắc là văn học nhỉ? Tớ nhớ hồi cấp ba, thành tích môn ngữ văn của Minh Chu là tốt nhất, lúc nào cũng nằm trong top 3."
Giản Minh Chu tự nhiên đổi đề tài: "Nhưng tớ học lệch, xét thành tích tổng cậu mới là người luôn xếp trong top đúng không?"
"Hahahaha, cũng không có đâu! Chỉ có một lần..."
Một đề tài mới lại được khơi ra.
Anh thở phào, đúng lúc di động vang lên.
Cúi đầu, là cuộc gọi của Tạ Cảnh.
Tim Giản Minh Chu bỗng đập nhanh hơn, chậm rãi nhấc máy: "Alo?"
Giọng nói trầm thấp của Tạ Cảnh xuyên qua ống nghe, giống như đang dán bên tai: "Em tới rồi, chú nhỏ. Chú ở phòng nào?"
Anh sửng sốt, Tạ Cảnh đã tới rồi sao?
"Đợi một chút, tôi ra tìm cậu."
Giản Minh Chu nói xong lập tức cúp điện thoại, bất chấp rời đi tìm người trước.
Anh đứng dậy bước ra ngoài, cửa phòng đóng lại.
Vài bạn học bên kia liếc một cái, bỗng sực nhớ ra: "Ấy? Vậy rốt cuộc Minh Chu là biên tập gì? Văn học? Tạp chí?"
"Tớ nghĩ chắc là mấy kiểu học thuật ha?"
Một bên, Trâu Văn Tùng siết chặt tay.
......
Ra khỏi gian phòng, rẽ qua hành lang.
Giản Minh Chu vừa ra ngoài liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở đại sảnh. Tạ Cảnh đứng đó, bên trong mặc một chiếc áo thun đen ôm sát cơ thể, khoác thêm áo khoác bên ngoài.
Dưới ánh đèn đại sảnh, thế mà lại mang đến hương vị gợi cảm nhàn nhạt.
Bước vài bước đến trước mặt. Tầm mắt Tạ Cảnh dừng trên vành tai và sườn má anh một lúc: "Uống rượu rồi sao, chú nhỏ?"
"Một chút." Anh bổ sung: "Không ghép vỏ.
"Em cũng đoán được." Tạ Cảnh nhẹ giọng: "KTV không bán hải sản."
"......"
Chủ đề không thể thảo luận tiếp âm thầm chấm dứt.
Giản Minh Chu quay đầu lại: "Đợi tôi một lát, tôi đi chào tạm biệt một tiếng, phải lấy túi nữa."
Tạ Cảnh đi theo anh: "Vâng."
Hai người một đường trò chuyện trở về.
Tới trước cửa phòng.
Giản Minh Chu đẩy cửa, loáng thoáng nghe thấy bên trong có động tĩnh gì đó. Cửa mở ra, bên trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ánh đèn sáng sủa, tầm mắt mọi người đổ dồn về phía anh.
Thấy Tạ Cảnh sau lưng anh thì sửng sốt một lúc, nhưng lại bị chuyện khác đè xuống.
Cô gái bên kia muốn nói lại thôi, đàn ông càng trầm mặc hơn, trong đó có một hai người vẻ mặt cổ quái. Chỉ có Trâu Văn Tùng không nhìn anh, ngồi ở một bên cúi đầu mặt đỏ lên, sắc mặt ảo não rối rắm.
Lòng Giản Minh Chu nhảy lên, như cảm giác được có gì đó: "Sao vậy?"
Hứa Gia Đồng: "Không..."
Một người đàn ông khác đã mở miệng, thần sắc vi diệu: "Nghe nói cậu là biên tập truyện tranh nam nam, có thật không?"
Tạ Cảnh lập tức giương mắt, trong đầu Giản Minh Chu trống rỗng.
Dưới ánh đèn sáng, toàn bộ ánh mắt dừng trên người anh.
Phỏng đoán, ngờ vực, quái dị.
Lúc anh lựa chọn giấu giếm cũng đã dự liệu trước, đa số mọi người đều sẽ phản ứng như nhau.
Đầu ngón tay bên người Giản Minh Chu siết lại, vẫn gật đầu: "Ừ."
"Đệt mợ! Cái loại nam với nam... cậu thích nam à? Đồng tính?
"Này!" Hứa Gia Đồng nhíu mày: "Cái này chỉ là nghề nghiệp thôi mà."
Lồng ngực Giản Minh Chu như bị đè nặng.
Âm thanh trước mặt càng thêm kịch liệt: "Không phải, thật sự có thẳng nam nào làm mấy cái truyện tranh nam nam này? Rõ ràng bằng cấp của Giản Minh Chu cao như vậy, làm gì đến mức không nơi nào tuyển."
Người đàn ông đó càng nói càng buồn nôn: "Đệt, hồi cấp ba mọi người đều ở cùng nhau, lúc đó cậu ta dùng suy nghĩ gì mà nhìn chúng ta nhỉ?"
Mấy người khác nghe hắn ta nói, sắc mặt cũng trở nên quái dị.
Tầm mắt hạ xuống, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Giản Minh Chu mấp máy môi, muốn nói gì đó, đột nhiên nghe giọng nói mang ý cười thản nhiên từ đằng sau truyền đến: "Tôi cũng thích đọc BL, anh cảm thấy bây giờ tôi đang dùng cái suy nghĩ gì nhìn anh?"
Giản Minh Chu sửng sốt quay đầu.
Tạ Cảnh dựa vào cửa, vẫn luôn không cất tiếng, mọi người trong phòng suýt nữa đã quên mất cậu. Lúc này, cậu rũ mi liếc tới, thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lẽo khiến người khiếp đảm.
Rõ ràng là suy nghĩ muốn đánh gần chết người mới thôi.
Người đối diện rùng mình, ngậm miệng lại.
Trong phòng khung cảnh tĩnh lặng.
Tạ Cảnh lại nhướn mi, nhàn nhạt nói: "Biên tập truyện tranh BL thì sao. Có thể làm ra những quyển sách xuất sắc như vậy là chuyện gì đáng xấu hổ sao?"
Giọng điệu của cậu bình thường mà thản nhiên.
Chợt như có gì đó chạm vào trái tim Giản Minh Chu, một loại cảm giác vô cớ chực trào nước mắt. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó ở hội chợ, lời anh từng nói với Miêu Vĩ: "Cô rất xuất sắc, không chỉ là vì BL mới thích cô."
Thời điểm đó, Miêu Vĩ hình như cũng nghẹn ngào một lúc.
Thì ra chính là cảm giác này.
Cảm giác kích động ập đến trong tim.
Thứ gì đó đè nặng trong lòng bị cuốn trôi. Rõ ràng hốc mắt nóng lên, nhưng lòng lại nhẹ nhõm.
Anh hít một hơi, bình tĩnh thoải mái cất tiếng: "Cũng không phải chỉ một mình tôi làm, tác giả cũng rất vất vả. Sắp tới còn có một bộ hoạt hình sẽ được công bố."
Giản Minh Chu cười nói: "Mọi người có hứng thú cũng có thể đi xem."
Trâu Văn Tùng ở một bên ngẩng phắt dậy——
"Đệt! Hoạt hình à!"
Trong phòng lập tức kinh ngạc: "Giỏi quá đi, vậy đó chắc chắn là một tác phẩm nổi tiếng nhỉ?"
Hứa Gia Đồng đứng dậy: "Tớ cũng có thể đọc B, BL, ủng hộ hoa khôi!"
Giản Minh Chu cảm động, dịu dàng đáp: "Thật tốt."
Đám đàn ông phía bên kia cũng có người mở miệng: "Chúc mừng cậu nhé."
Trong bầu không khí thảo luận náo nhiệt, người đàn ông nói chuyện ban nãy sắc mặt dần nghẹn đỏ. Xung quanh có vài ánh mắt dừng trên người hắn ta, giống như thúc giục hắn xin lỗi.
Giản Minh Chu không quan tâm, lấy túi rồi rời đi cùng Tạ Cảnh, lại chợt nghe hắn ta vì muốn níu lại mặt mũi mà mở miệng: "Nhưng tôi nói cũng không sai..."
Tầm mắt đối phương dừng trên người anh và Tạ Cảnh: "Bọn họ không phải là cái quan hệ đó sao? Nên mới nói chưa từng yêu ai..."
Bước chân Giản Minh Chu khựng lại.
Tạ Cảnh cũng ngưng lại. Cậu mấp máy môi, muốn nói gì đó rồi lại nhịn xuống.
Giản Minh Chu sực tỉnh: Vì anh chưa đáp lại cậu, nên bây giờ cậu nói gì cũng không đúng...
Cảm xúc xa lạ đốt cháy tim anh.
Im lặng vài giây, anh quay đầu nói: "Cậu cũng biết tiêu chuẩn của tôi thế nào rồi, còn lo lắng cho bản thân làm quái gì?"
Anh nói xong, tạm biệt mọi người, đi đến nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Tạ Cảnh.
"Chúng tôi đi trước."
Tạ Cảnh sửng sốt, sau đó để mặc anh dắt đi.
Cửa phòng đóng lại sau lưng, thấp thoáng có âm thanh la hét——
Giản Minh Chu không quan tâm phản ứng bên trong phòng, lôi cậu đi ra ngoài đường.
Hơn 10 giờ, đường phố thấp thoáng trong màn đêm.
Xung quanh đèn đường biển báo mơ hồ, những ánh đèn từ đuôi xe ô tô xẹt ngang qua để lại một vệt sáng, đầu đường người qua lại tấp nập.
Gió đêm lạnh lẽo khiến đầu óc tỉnh táo.
Trong lòng anh vẫn nóng bừng như cũ, như có gì đó đốt lấy tim anh.
Cảm xúc dao động mãnh liệt.
Chuyện trước đây luôn lo lắng cũng tan biến. Được thay thế bằng một cảm xúc tươi sáng hơn.
"Xin lỗi, chú nhỏ." Người phía sau nhẹ giọng.
Giản Minh Chu quay đầu, thấy tầm mắt Tạ Cảnh dừng trên tay anh: "Hôm nay em nhiều lời rồi, như vậy bọn họ sẽ nghĩ..."
Cảm xúc nóng rực chợt dâng lên.
Anh nắm chặt tay cậu, rồi lại thả ra.
Lông mi Tạ Cảnh cụp xuống. Giây tiếp theo, một thân hình lao vào lồng ngực, Giản Minh Chu ôm chặt lấy cậu.
"Chuyện này có làm sao đâu."
Đôi mắt Tạ Cảnh trong phút chốc trừng to——
Giản Minh Chu vùi trước ngực cậu, lần đầu tiên không thèm để ý những ánh mắt kì quái có thể sẽ xuất hiện xung quanh. Lồng ngực phập phồng, nấp ở trong lòng người ta nói rõ ràng từng chữ:
"Thích BL không phải chuyện đáng xấu hổ, thích em cũng vậy."