Cào phím: Rùa màu lam
Hơi thở nóng rực phả xuống, lan sang hõm vai anh.
Eo sau Giản Minh Chu tì lên quầy bếp, một tay cũng chống bên cạnh, đầu óc trống rỗng, chỉ còn sót lại câu nói lúc ban ngày: Khi bạn cảm thấy đối phương đáng yêu, bạn đã chìm đắm rồi.
Trên mặt anh lập tức ửng đỏ.
Này tính là cái gì chứ...
Bầu không khí tĩnh lặng, không ai nói thêm câu nào.
Chỉ có tiếng tim đập thình thịch vang bên tai, trong không khí tràn ngập hương chanh chua ngọt.
Eo tì lên quầy của anh cử động một chút.
Một bàn tay đột nhiên đè eo anh lại, ấn nhẹ anh vào lòng. Đầu chôn ở hõm vai cọ lên, chuyển sang đầu vai của anh——
Tạ Cảnh như một con cún lớn, bao bọc lấy anh.
"Chú vẫn chưa trả lời em, chú nhỏ à."
Thân hình Giản Minh Chu đều bị cậu ôm trọn, hơi rướn lên, giơ tay bắt lấy cánh tay đối phương. Tia sáng lóe lên trong ánh mắt, nhịp tim và hơi thở anh dần trở nên hỗn loạn.
"...Câu hỏi gì cơ?"
"Nếu em chưa có người yêu thì có thể làm thế này đúng không?"
Bàn tay sau eo siết chặt hơn một chút.
Xuyên qua lớp áo thun mềm mại, truyền đến sự tê dại nóng bỏng.
Giản Minh Chu há miệng thở dốc, im lặng không trả lời được.
Sao cậu có thể nói những lời đó... Cứ như nếu anh đồng ý, Tạ Cảnh sẽ thật sự làm như vậy.
Có thể ôm anh, sờ anh.
Nói những câu mập mờ trêu chọc với anh.
Hơn nữa, Tạ Cảnh nói anh đáng yêu——
Lồng ngực Giản Minh Chu nóng lên, thậm chí muốn giấu mặt vào lòng Tạ Cảnh như con đà điểu. Đầu ngón tay khẽ siết lại, cố trấn tĩnh mở miệng: "...Không phải ý này."
Tạ Cảnh dụi dụi, buồn rầu nói: "Không được sao ạ?"
Giản Minh Chu khựng lại, vẫn không thể nói ra hai từ 'không được'. Dòng suy nghĩ anh rối loạn, cố gắng bình tĩnh, đánh trống lảng: "Cậu nói không có người yêu là ý gì?"
Người đang vùi đầu trước mặt ngẩng lên.
Ánh mắt lần nữa chạm nhau, một tay Tạ Cảnh còn đang siết lấy eo anh không buông. Cậu nhìn anh một lúc mới mở miệng: "Lần trước về nhà tham gia bữa tiệc, nhà vốn dĩ muốn giới thiệu người yêu cho em..."
Lông mi Giản Minh Chu khẽ run.
Tạ Cảnh tiếp tục nói: "Viện cớ từ chối rồi."
"Ồ."
Giản Minh Chu chớp chớp mắt, không biết xuất phát từ lòng nghi ngờ hay mơ hồ muốn xác nhận gì đó. Lên tiếng hỏi: "Vậy cậu nói lần sau dẫn người ta về, là định tìm người ở đâu..."
Tạ Cảnh bật cười, nhìn anh không nói chuyện.
Chỉ là lòng bàn tay sau lưng anh ám chỉ hạ xuống. Mập mờ đến kỳ lạ.
Sau đó rút tay lại: "Chú nhỏ à, đã bảo chú đừng đáng yêu như vậy nữa rồi."
"......"
------
Tạ Cảnh nói xong liền đi chuẩn bị cơm tối.
Bộ não chết máy của Giản Minh Chu chậm rãi vận hành trở lại.
Lúc này anh mà về phòng thì có vẻ như đang cố tình lảng tránh, ở phòng khách thì lại ngượng ngùng.
Nghĩ nghĩ, dứt khoát ngồi ở ghế lười ngoài ban công.
Ghế lười đối diện quầy bếp.
Cách một khoảng, có thể nhìn thấy Tạ Cảnh thuần thục chuẩn bị bữa tối. Ngoại hình xuất sắc, mang theo sự ổn trọng vượt tuổi tác, có vẻ đặc biệt cuốn hút.
Nơi bị bàn tay siết lấy sau eo trở nên nóng rực.
Giản Minh Chu nuốt khan, nghiêng đầu nghĩ:
Tạ Cảnh như vậy, rốt cuộc là đang tính toán cái gì...
Có một đáp án miêu tả sinh động. Nhưng lời đến miệng lại không dám xác định...
Tạ Cảnh đối với anh... có khả năng sao?
Suy cho cùng đã ở trại tâm thần Hoàn Giác lâu rồi, bản thân lại là mắt hủ thấy người gay, trong khoảnh khắc không phân được thật giả.
Suy nghĩ mơ hồ hỗn loạn. Giản Minh Chu dứt khoát lật quyển truyện, phân tán một chút sự chú ý, thuận tiện tham khảo truyện tranh để điều chỉnh lại suy nghĩ.
Tình huống giống như bọn họ ban nãy, trong truyện tranh rốt cuộc——
[Thình thịch. Hắn đè cậu lên bàn, cúi người cưỡng hôn]
Trang giấy loạt xoạt lật qua.
[...Đè lên thân cây, cưỡng hôn]
[...Trói chặt hai tay, cưỡng hôn]
[...Cưỡng hôn. Cưỡng hôn. Vồ lấy nhau!]
Đầu ngón tay Giản Minh Chu run rẩy, rốt cuộc là khứa nào vẽ cái này vậy...
Bộp! Trang bìa hiện ra: Kiêu Linh.
"......"
Anh hít một hơi sâu, ném truyện tranh sang một bên, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Truyện tranh không đáng tin, chỉ có thể hỏi những người xung quanh: Hạ Diệp, không được... Trừ nụ cười quái dị ra thì chẳng làm ăn được gì. Tạ Trì, hình như lại càng không ổn... Anh phải nói như thế nào?
Chẳng lẽ lại nói: Cháu trai lớn nhà cậu nói tớ đáng yêu, cậu cảm thấy nó đang có ý gì?
Giản Minh Chu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng click mở khung chat của Tuyết Doanh.
【Minh Chu】: Cô Tuyết Doanh, một người nói rằng người kia đáng yêu, trừ kiểu đáng yêu trong tình yêu thuần túy như cô nói hôm nay, còn có kiểu tình huống nào khác không? ^▽^
Đối phương trả lời rất nhanh.
【xue Doanh】: Không phải tình yêu thuần túy vậy là 18+ ^u^? Lúc công mạnh mẽ yêu thương thụ ấy...
Màn hình di động lập tức bị tắt đi!
Đáy mắt Giản Minh Chu yên tĩnh: Xung quanh anh rốt cuộc có ai bình thường không vậy...
...
Có vẻ là suy nghĩ nhiều bị chết não.
Giản Minh Chu dựa vào ghế lười nhắm mắt trầm tư, vô thức ngủ quên mất.
Lúc mở mắt lần nữa, sắc trời đã tối sầm.
Bóng đèn vàng được bật lên ngoài ban công.
Anh nghiêng người dựa vào ghế lười, không biết Tạ Cảnh đã ngồi ở ghế bên cạnh từ lúc nào, một tay đỡ truyện tranh, một tay gác bên cạnh ghế.
Mà anh đang tựa vào cánh tay Tạ Cảnh.
Lòng Giản Minh Chu nhảy dựng! Lập tức ngồi thẳng dậy.
...Tạ Cảnh, lại không gọi anh dậy.
"Tỉnh rồi ạ?" Tạ Cảnh buông truyện, quay sang nhìn anh: "Chú ngủ như thế này có mỏi cổ không?"
Giản Minh Chu sờ sờ gáy: "Vẫn ổn."
Tạ Cảnh nhìn anh vài giây, bỗng cong môi cười nói: "Chú nhỏ, lần sau chú có thể ngủ ở đây."
Dựa vào nơi đó, vai rộng ngực rộng.
Trong chớp mắt Giản Minh Chu cho rằng nơi cậu đang nói là lồng ngực của chính cậu, tim hẫng đi nửa nhịp! Miệng vừa hé ra, đã thấy Tạ Cảnh vỗ vỗ ghế lười nói: "Ghế này to hơn một chút, chú có thể ngủ ở bên đây."
Tạ Cảnh nói xong lại cầm truyện tranh lên, hài lòng nhìn vào tên biên tập in trên bìa: omz
Giản Minh Chu: "......"
Anh bình tĩnh: "Có tâm quá, tiểu Cảnh."
Nhìn dáng vẻ người ta vẫn tự nhiên như thường, Giản Minh Chu thả lỏng. Lúc này cơm đã dọn lên bàn, anh liền đứng dậy kêu Tạ Cảnh: "Ăn cơm thôi."
Tạ Cảnh ừm một tiếng đứng dậy.
Giản Minh Chu quay người, vừa đi được hai bước, lại nghe người ta ngoan ngoãn nói: "Hoặc có thể dựa vào em ngủ cũng được."
Bước chân anh lập tức khựng lại!
Tạ Cảnh đi đằng sau suýt nữa va vào anh.
Thân thể khó khăn đứng vững, đầu vai anh chạm vào ngực Tạ Cảnh, Giản Minh Chu ngẩng phắt lên——
...Tạ Cảnh lại dùng vẻ mặt tự nhiên nói mấy lời này nữa rồi!
Đối mặt vài giây, trước mặt truyền đến tiếng cười.
Tạ Cảnh nhìn anh, nhẹ giọng: "Cũng không phải chưa ôm bao giờ."
Giản Minh Chu nghe cậu nói đến mức lỗ tai nóng lên, cố giữ bình tĩnh, tìm ra điểm sai trong lời nói hôm qua của cậu: "...Không phải cậu bảo sẽ không nói mấy lời mạo phạm à."
"Như vậy cũng tính là mạo phạm sao..."
Cánh tay bỗng duỗi tới, chỉnh lại cổ áo ngủ của anh. Ngón tay cọ nhẹ qua xương quai xanh, Tạ Cảnh cụp mắt: "Vậy tại sao lúc chiều chú không đẩy em ra."
Giản Minh Chu khẽ mở to mắt.
Tạ Cảnh lại cười một cái, rụt tay lại: "Nếu thật sự cảm thấy bị mạo phạm, lần sau hãy đẩy em ra đi."
Cậu nói xong liền đi về bàn ăn phía bên kia.
Giản Minh Chu nhất thời ngơ ngẩn.
Đây là cảm giác gì...
Anh hoàn hồn, mặt nóng bừng đi qua kéo ghế ngồi xuống.
Lồng ngực tê dại.
------
Lại là một đêm trằn trọc.
Ngày hôm sau, Giản Minh Chu đến công ty.
Khoảng thời gian này lượng công việc cũng nhiều hơn.
Trừ việc liên hệ thương lượng chuyển thể hoạt hình của Tiểu Lộc, tác phẩm tiếp theo của Tuyết Doanh, còn vài tác giả nữa cần dẫn dắt.
Chống đỡ cơn buồn ngủ bận rộn cả buổi sáng.
Giữa trưa, Giản Minh Chu xuống nhà ăn lấy cơm ngồi xuống, nhịn không được híp mắt ngáp một cái.
Hạ Diệp một lần nữa được ngắm nhìn cổ họng người ta: ......
"Sao lại buồn ngủ nữa, bố mẹ cậu ta tới nữa à?"
"......"
Cái mồm khứa Hạ Diệp...!
Giản Minh Chu đánh giá ngữ khí thiếu đấm của Hạ Diệp, rồi liếc ba miếng gà xếp trên đĩa của cậu ta. Trong lòng khẽ động, ra vẻ mơ màng sắp ngủ giơ tay ra——
Đôi đũa 'không cẩn thận' cắm vào một miếng gà lôi ra ngoài.
Giản Minh Chu chầm chậm tỉnh lại: "Ơ, sao tôi lại ngủ quên mất nhỉ?"
Hạ Diệp: "......"
Cạch! Chiếc đũa sắc bén từ không trung cắm xuống miếng gà, cậu ta cười lạnh: "Kịch bản càng ngày càng đa dạng."
Giản Minh Chu đang định vờ mê man cắm thêm một cái nữa, đã nghe Hạ Diệp cảnh giác nói: "Người có gia đình rồi, có thể có ý tứ một chút không?"
Anh khựng lại, theo bản năng rụt đũa về.
Ngay sau đó tiếng cười quái dị vang lên: "À há~!"
Mắt kính Hạ Diệp phản quang: "Cậu thừa nhận rồi à?"
Đệt mợ! Cơn buồn ngủ của Giản Minh Chu nháy mắt tan biến, da đầu căng lên, đáp trả: "Tôi tưởng người có gia đình là chỉ bản thân cậu."
"Haha."
"Hahaha."
......
Màn đối đầu nảy lửa như thường lệ kết thúc.
Hạ Diệp nghiêm túc lại nói: "Việc thương lượng chuyển thể của Tiểu Lộc đang trong giai đoạn ký kết hợp đồng, căn bản không có vấn đề gì."
Giản Minh Chu vui vẻ: "Vậy là tốt rồi."
Hạ Diệp hơi dừng lại: "Thật ra năng lực của Tuyết Doanh cũng rất tốt, chỉ là phong cách vẽ cá nhân quá mạnh mẽ, không phổ biến với độc giả đại chúng. Nếu không, hẳn là cũng có cơ hội chuyển thể."
Tác giả ký được hợp đồng chuyển thể, biên tập cũng được chia hoa hồng.
Giản Minh Chu tùy ý khuấy chén canh nóng, nhẹ nhàng nói: "Như vậy cũng khá tốt."
"Dù sao đó cũng là thế giới sáng tạo của Tuyết Doanh, có thể giữ được phong cách cá nhân của cô ấy."
Hạ Diệp im lặng một lúc, hạ mắt kính: "Đôi khi cảm thấy, cậu đúng là giống như nam chính truyện tranh."
Giản Minh Chu được khen mà sợ: "Truyện tranh thiếu niên theo đuổi ước mơ?"
Hạ Diệp cười nhạt: "Truyện tranh BL theo đuổi ước mơ."
"......" Biết ngay là không đơn giản như vậy mà.
...
Một ngày làm việc kết thúc, 5 giờ rưỡi tan tầm.
Ban ngày bị một đống công việc làm bù đầu, không có thời gian nghĩ sâu hơn về chuyện tối hôm qua. Lúc này đứng trước cửa nhà, trong đầu Giản Minh Chu lại hiện lên hình bóng của Tạ Cảnh.
Chìa khóa trong ổ "lạch cạch" chuyển động.
Trong lòng anh hơi căng thẳng.
Một cảm giác rất kỳ lạ, muốn bỏ chạy, nhưng cũng muốn nhanh gặp nhau một chút.
Trong lúc suy nghĩ bay lung tung, cửa đã mở ra.
Giản Minh Chu lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa bước vào, cố gắng tự nhiên cất tiếng: "Tôi về rồi, tiểu Cảnh."
Giọng nói đầu bên kia truyền đến: "Về rồi à, chú nhỏ."
Tim Giản Minh Chu đập nhanh hơn một chút.
Cách vài giây, anh sực tỉnh: "Cậu ở trong phòng sách hả?"
"Vâng, em tìm một quyển truyện tranh."
Giản Minh Chu đáp một câu rồi đi đến phòng ăn.
Phòng ăn đối diện chéo với phòng sách, anh vừa thả balo xuống đã nghe động tĩnh trong đó vang lên, sau đó là giọng nói của Tạ Cảnh:
"Chú nhỏ, có gì gửi tới từ máy fax của chú này."
Mấy ngày nay các tác giả đều gấp rút lên bản thảo mới.
Những thứ fax đến đa số là bản phác họa và thiết lập nhân vật, không có gì không thể xem cả.
Giản Minh Chu bèn nói: "Bản thảo à? Lấy ra hết giúp tôi với."
"Hình như chỉ có một trang."
Chỉ có một trang?
Giản Minh Chu còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại chợt rung lên. Anh mở ra liền nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Lộc:
【cc Tiểu Lộc】: Biên tập ơi~ Bản vẽ để luyện tập lần trước tôi vẽ xong rồi nè, mới gửi cho anh đó!" [Chim nhỏ nhanh nhẹn]
Khung chat dừng ở bản nháp: Giữa đàn cá tung tăng, phản chiếu hình ảnh tay Tạ Cảnh đặt ở bên eo anh.
Giản Minh Chu đứng hình——
Vậy cái thứ trong phòng sách...
Chuông cảnh báo trong đầu anh reo vang! Anh quay đầu vọt thẳng vào phòng sách, một tay Tạ Cảnh đang cầm tranh.
Không chờ anh mở miệng, đã nghe Tạ Cảnh tự ship cp:
"Dễ thương ghê, size gap."
"......"