Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 42: Bắt đầu chìm đắm




Cào phím: Rùa màu lam

Giản Minh Chu khựng lại, liếc nhìn nói: "...Sao thế?"

Vừa nãy còn ấm áp lắm mà.

Dưới ánh đèn đường yên tĩnh mờ nhạt, Tạ Cảnh im lặng vài giây, lông mi khẽ chớp: "Không có gì."

Cậu nói xong liền bước tới.

Ánh sáng bóng tối xen kẽ nhau, rơi vào đáy mắt vốn bình tĩnh của Tạ Cảnh, phảng phất như trận gió lốc kia chỉ là ảo giác.

"Về thôi?"

Giản Minh Chu thu lại ánh mắt: "Ồ... được."

...

Về đến nhà đã gần 9 giờ.

Trong phòng vẫn duy trì khung cảnh như lúc bọn họ rời đi, hai hộp đồ bổ đặt trên bàn ăn.

Giản Minh Chu đi tới thu dọn: "Tiểu Cảnh, tôi bỏ vào tủ bếp cho cậu rồi đấy."

"Sau đó mở cấm địa ra, chúng ta xếp lại đống sách."

Tạ Cảnh bên cạnh cởi áo khoác: "Vâng."

Đèn phòng sách lách tách mở lên——

Ban ngày vội vã thu dọn, lúc này đống truyện tranh vứt lộn xộn trên giá sách lẫn dưới mặt đất.

Giản Minh Chu nhìn một cái.

Truyện tranh của hai người căn bản đều đã lẫn vào nhau.

Anh dứt khoát đặt mấy quyển đã đọc lên kệ sách, chưa đọc thì dọn hết ra tủ kế tivi để tiện lấy.

Anh vặn cổ tay, nhặt từng quyển sách lên.

Tạ Cảnh bên cạnh, duỗi cánh tay dài xếp sách lên kệ. Giản Minh Chu đang nhìn mấy quyển sách mới mua trong tay, bỗng nghe Tạ Cảnh bên cạnh thờ ơ lên tiếng: "Chú nhỏ, chú thật sự muốn làm chú ruột của tôi à?"

Động tác của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua.

Tạ Cảnh khẽ nâng sườn mặt góc cạnh, nét mặt nhàn nhạt, như đang nói chuyện phiếm.

...Sao còn nhớ thương cái chủ đề này vậy?

Giản Minh Chu ngẫm nghĩ, hơi buồn cười đáp: "Đây không phải là chuyện chủ quan."

(Chủ quan là sự thay đổi sự vật, sự việc bản thân có thể kiểm soát được)

Tạ Cảnh ừm một tiếng, nghiêng mắt, cong cong khóe miệng nhìn anh: "Vậy về mặt chủ quan chú có muốn không?"

Ánh mắt cậu sâu thẳm trầm lặng, ngữ khí nhẹ nhàng.

Tức khắc Giản Minh Chu không đáp lại.

Trong sự rung động khó hiểu, lại hơi có cảm giác nguy cơ. Anh cúi đầu chuyển đề tài: "Cậu không muốn trong nhà sinh thêm con trai sao?"

Vừa dứt lời, ánh mắt dời xuống quyển truyện tranh trong lồng ngực: [Bí mật của anh trai]

"......"

Ánh mắt Giản Minh Chu ngưng đọng.

Nhưng ngay sau đó liền có hai quyển sách che lại.

Có vẻ Tạ Cảnh tiện tay đặt lên, nhìn đống sách trong lòng anh: "Chú nhỏ, sinh thêm cũng không sinh được một anh trai nữa đâu."

Giản Minh Chu: "......"

Anh chầm chậm rời mắt đi: "Ò."

Đề tài dường như đã kết thúc.

Phòng sách yên lặng trở lại, lẫn với mùi giấy nhàn nhạt, hai người ngẫu nhiên tán gẫu hai câu, bầu không khí tĩnh mịch.

Giản Minh Chu một tay ôm sách, một tay với lấy truyện tranh hàng trên cùng kệ sách.

Ngửa mặt lên, ánh sáng trên đỉnh đầu lay động.

Anh chợt muộn màng nhận ra: Hình như nãy giờ anh chưa trả lời câu hỏi nào của Tạ Cảnh hết...

Ngón tay vừa chạm vào trang bìa liền khựng lại.

Giật mình vài giây, một cái bóng in lên trước mặt.

Tiếp sau đó, một cánh tay lướt nhẹ qua đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng đụng đến ngăn sách cao nhất. Giọng nói từ trên đầu truyền đến: "Lấy quyển này sao?"

Giản Minh Chu hoàn hồn, tim đập thình thịch!

Tạ Cảnh đứng đằng sau duỗi cánh tay dài, gần như đang vây lấy anh giữa kệ sách.

Nhiệt độ truyền tới, hô hấp anh bỗng rối loạn.

Rõ ràng không chạm đến anh nhưng dường như lại làm cả người anh đều nóng lên.

Tay Giản Minh Chu rụt lại, xoay người. Đầu vai chạm nhẹ vào kệ sách. Tầm mắt vừa chuyển đến liền nhìn thấy yết hầu đối phương hơi chuyển động, cảm nhận càng trực quan hơn: Tư thế này, giống như...

"Như vậy giống cảnh kinh điển trong truyện tranh nhỉ." Tạ Cảnh đột nhiên cười nói.

Tim Giản Minh Chu nhảy lên! Ngẩng đầu nhìn đôi mắt chứa đựng ánh sáng của Tạ Cảnh dừng ở trên người anh.

Trong lúc đối mặt nhau, tâm trí anh không khỏi thuận theo câu nói này, những hình ảnh bị ép vào giá sách lướt qua... Hơn nữa Tạ Cảnh lại cao lớn, thân hình che khuất một nửa ánh sáng.

Sao nhìn kiểu gì cũng giống anh đang bị đè...

Không đúng, anh đang nghĩ cái gì vậy?

Giản Minh Chu lập tức dừng nghĩ ngợi! Nén lại nhiệt độ trong lòng bình tĩnh đáp: "...Cảnh gì cơ?"

Tạ Cảnh liền nói: "Trong thư viện, không với tới, là cảnh giúp người ta lấy sách."

Giản Minh Chu: "......"

Lúng túng ghê, không hiểu sao anh có thể nghĩ đến cái đó được...

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nghe Tạ Cảnh bật cười, nghiêng đầu nhìn anh: "Đương nhiên cũng có cảnh khác."

"Nhưng tôi không nói đâu."

Ánh mắt chạm nhau, Tạ Cảnh tràn đầy ý cười, khẽ nói: "Cảm giác, như vậy sẽ mạo phạm đến chú mất."

Cậu nói xong liền lùi lại, ôm sách đi ra ngoài.

Thân hình trước mặt rời đi.

Giản Minh Chu đứng sững sờ trước kệ sách.

Thật lâu sau, anh giơ tay vùi mặt vào, lòng bàn tay nóng rực: ...Tạ Cảnh, đừng dùng giọng điệu tôn trọng nói mấy lời khiến người ta suy nghĩ viển vông vậy chứ...

------

Ngày hôm sau đi làm.

Bộ biên tập vẫn yên bình mà bận rộn như cũ.

Hạ Diệp đến tìm Giản Minh Chu nói chuyện, Giản Minh Chu ngáp một cái, cổ họng phơi ra trước mặt cậu ta.

Lời của Hạ Diệp kẹt lại, kéo kính xuống: "...Buồn ngủ như vậy, tối qua cậu làm gì rồi?"

"......"

Giản Minh Chu khép miệng lại.

Tối qua anh không làm gì cả, chỉ là vừa nhắm mắt trong đầu liền hiện lên hình ảnh trước kệ sách, lại hiện lên những cảnh trong truyện tranh, những hình ảnh chồng lên nhau.

Lòng anh nóng lên, trằn trọc thật lâu.

Nhìn thấy ánh mắt trước mặt dần trở nên sắc bén dơ bẩn, Giản Minh Chu lập tức lảng sang chuyện khác: "Hôm qua bố mẹ tiểu Cảnh tới."

"...Gì cơ?" Hạ Diệp khựng lại một chút. Sau đó hít một hơi, làm bộ kinh ngạc thất thanh cất cao giọng: "Cậu gặp phụ huynh rồi á——?"

"......" Giản Minh Chu.

Vừa nói xong, văn phòng yên bình mà bận rộn ngưng đọng lại.

Ngay sau đó liền sôi nổi ngoi đầu! Như măng mọc sau mưa, hiện lên trước mắt:

"Phó biên! Anh gặp phụ huynh của ai rồi!"

"Sinh viên thể thao niên hạ nhà anh hả! ?"

Giản Minh Chu hít sâu, ổn định tâm trạng mở miệng: "Là bố mẹ Tạ Cảnh tới thăm cậu ấy, tiện thể cùng nhau ăn bữa cơm."

Đám người trước mặt tự động lọc từ:

"Bố mẹ, cùng ăn cơm...!"

Dáng vẻ Tiểu Ngư đu cp đến nỗi thần trí mơ hồ, cả người hăng hái: "Thế nào, ở chung với nhau có tốt không? Phó biên gọi người ta là gì, chú dì? Bác trai bác gái? Hay trực tiếp gọi b——"

"Bro."

Từ "a" của Tiểu Ngư kẹt trong cổ họng. Một lúc lâu sau mới thoát ra một chữ "A?". [1]

[1] Tiểu Ngư định nói 爸/bà/: bố, nhưng mới nói được chữ b thì nó thành bro :)))

Giản Minh Chu nhàn nhạt nhìn sang.

Cả văn phòng yên tĩnh đầu đầy chấm hỏi: ? ? ? ?

...

Một từ "bro" thành công khiến một đám người câm miệng.

Giản Minh Chu ngồi lại bàn, bắt đầu làm việc.

Bản thảo của tác giả Tuyết Doanh gửi tới.

Tình tiết và phân cảnh tỉ mỉ khiến anh tạm thời buông xuống chuyện tối qua, tập trung duyệt bản thảo.

Khoanh lại vài vấn đề, chú thích từng cái một.

Giản Minh Chu gửi lại bản thảo đã phản hồi.

Qua 10 phút.

Tuyết Doanh trả lời tin nhắn, đa số các chi tiết đều đã được sửa lại, chỉ còn một chỗ duy nhất:

Biên tập à, tôi thấy chỗ này không có vấn đề gì hết á [Hình ảnh]

Giản Minh Chu click vào xem.

Anh suy tư một lát rồi thảo luận với cô: Thiết lập thụ của cô là đẹp trai lạnh nhạt. Chỗ này phải dùng từ đáng yêu để diễn tả sao?

【xue Doanh】: A, chỗ này. Thật ra bạn công đã động lòng rồi, cho nên mới dùng đáng yêu. Chẳng phải có câu, khi cảm thấy đối phương đáng yêu thì bạn đã chìm đắm rồi sao.

Trong lòng Giản Minh Chu hơi rung động, ngơ ngác một chút.

【xue Doanh】: Biên tập chưa từng có cảm giác này sao? ^u^

Trong đầu Giản Minh Chu bỗng hiện lên đống meme [Cún lớn cuộn tròn] [Cún lớn nằm sấp].

Tim Giản Minh Chu bỗng đập nhanh vài nhịp.

Anh cố bình tĩnh lại, trả lời: Có cảm giác meme đáng yêu.

【xue Doanh】: ...^u^?

【Minh Chu】: Vậy chỗ này cứ làm theo ý tưởng của cô nhé.

------

Công việc bàn bạc với tác giả đã xong.

5 giờ, Giản Minh Chu như thường lệ tan làm.

Gần đây thời tiết nóng nực, anh đến siêu thị mua một ít chanh, chuẩn bị buổi tối làm trà chanh cho hai người uống.

Anh mua đồ xong liền trở về nhà.

Đẩy cửa ra, vừa định chào hỏi, đã nghe giọng nói của Tạ Cảnh truyền đến, có vẻ đang nghe điện thoại:

"Không phải lần trước đã từ chối rồi sao."

Giản Minh Chu bèn thu lại lời chào, nhẹ tay đóng cửa lại.

Anh thay giày, đi đến phòng khách.

Giọng nói Tạ Cảnh tiếp tục vang lên: "Biết con có người yêu rồi còn hỏi thăm cái gì..."

Bước chân Giản Minh Chu khựng lại.

Tạ Cảnh, có người yêu rồi à?

Nhưng mỗi ngày cậu đều ở cùng anh. Ngày thường ở cùng nhau, cuối tuần ở cùng nhau, nghỉ hè cũng ở cùng nhau.

Trước giờ chưa từng nghe cậu nói.

...Chắc là đang viện cớ.

Đầu ngón tay Giản Minh Chu cong cong, túi nilon vang lên tiếng vang nhỏ. Âm thanh gọi điện thoại bên kia dường như cũng dừng một lát.

Anh ổn định tâm tình, cố gắng tự nhiên bước vào.

Đi đến hành lang, nhìn thấy Tạ Cảnh đang đứng trước quầy bếp.

Áo thun trắng khiến cậu sạch sẽ lại điển trai, cánh tay cong lên tạo thành đường cong săn chắc.

Thấy anh trở về, ánh mắt Tạ Cảnh dời qua.

Giản Minh Chu đối mặt với cậu, quay đầu đi đến quầy bếp, lấy chanh trong túi ra.

"Alo, tiểu Cảnh?" Giọng nói của Tạ Tích Vân vang lên trong điện thoại.

Tạ Cảnh hoàn hồn: "...Vâng."

"Mẹ nói là, nếu có người yêu rồi thì lần sau có thể giới thiệu cho bố mẹ biết."

"Chuyện này..."

Giọng nói tùy ý chợt dừng lại.

Tầm mắt Tạ Cảnh dừng trên người Giản Minh Chu, sườn mặt sáng lên dưới ánh đèn, lông mi buông xuống, vành tai nhiễm một màu hồng nhạt. Khớp tay cậu cong lên, yết hầu khẽ cử động:

"Nếu có cơ hội... lần sau đi."

Cạch! Quả chanh bị cắt làm đôi.

Giản Minh Chu hạ dao mạnh quá, nước chanh bắn tung tóe lên mặt anh.

Anh theo bản năng né đi, nhíu mày "ưm!" một tiếng.

Bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười trầm thấp, như nhịn không nổi nữa, sau đó một bàn tay to duỗi đến.

Lòng bàn tay cọ lên má anh——

Giản Minh Chu ngơ ngác trong nháy mắt, nhìn Tạ Cảnh vừa gõ điện thoại vừa mỉm cười vươn tay lau mặt cho anh.

Ánh mắt như đang nói: Sao lại không cẩn thận thế này...

Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay cọ qua gương mặt anh, nhịp tim tăng lên. Nhưng rất nhanh lại nghĩ đến cuộc điện thoại vào giây trước. Lồng ngực như bị đâm một cái, anh lập tức đẩy tay Tạ Cảnh ra.

Tạ Cảnh nói lần sau gặp mặt.

Vậy có lẽ không phải là viện cớ.

Giản Minh Chu mím môi: Nếu đã có người yêu rồi, có dù mình là nam đi chăng nữa cũng không thể...

Cánh tay bị đẩy ra dừng ở không trung.

Tạ Cảnh nói một tiếng: "Cúp trước đây, mẹ."

Sau đó tắt điện thoại nhìn qua: "Chú nhỏ?"

Giản Minh Chu không nhìn vẻ mặt Tạ Cảnh, tự giơ tay lau mặt, cố gắng nói chuyện như bình thường: "Tiểu Cảnh, nếu cậu đã có người yêu thì đừng làm mấy chuyện như thế này nữa..."

"Mấy chuyện như thế này?"

"Ví dụ như lau mặt. Còn có chuyện trong phòng sách tối hôm qua."

Người trước mặt im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng: "Vậy không có là được rồi."

"......" Hả?

Giản Minh Chu ngơ ngác, giương mắt nhìn sang.

Vừa nhìn đã thấy cảm xúc trong đáy mắt Tạ Cảnh tựa như không thể khống chế được, dịu dàng sáng ngời, mang theo ý cười nhẹ.

Trước quầy bếp ánh đèn sáng rực, hương chanh thơm chua ngọt quyện thêm chút hương vị thanh xuân, phảng phất sẽ nổ tung trong chớp mắt——

Lan tràn ra khắp không khí.

Anh khẽ mở to mắt, gương mặt nóng lên.

Ánh mắt chạm nhau, phía trước chợt thoáng qua một cơn gió.

"Em sắp chịu không nổi nữa rồi..."

Tạ Cảnh nói xong liền dựa tới, vùi mặt vào đầu vai anh. Một tay lướt qua sườn eo, chống lên quầy bếp bên cạnh.

Trong tiếng tim đập rộn ràng, nghe thấy người bên tai thấp giọng nói: "Chú nhỏ, đừng dễ thương như vậy mà."