Cào phím: Rùa màu lam
Tiệc trà thường lệ ngày thứ hai kết thúc.
Một đám người quay về văn phòng, Giản Minh Chu và Hạ Diệp lại đi cuối cùng.
"Hôm nay là ngày tác giả Tiểu Lộc phát hành truyện mới, nhớ đi xem tình hình tiêu thụ, nhắn tin cổ vũ người ta vài câu."
Giản Minh Chu: "Ừm, biết rồi."
"Thành tích công việc lần này của cô ấy không tồi, cấp trên đang tiếp xúc bàn bạc. Có khả năng được chuyển thể thành phim hoạt hình."
Anh lập tức nghiêng mắt: "Thật sao!?"
Hạ Diệp cười lạnh: "Vui đến vậy à?"
"Đương nhiên, dù sao cũng là tác phẩm do bản thân phụ trách."
Giản Minh Chu vui vẻ, quay lên trước: "Cho dù là bản phát hành, bản phái sinh, hay chuyển thể đều mang lại cảm giác thành tựu." [1]
[1] Tác phẩm phái sinh có thể là bản dịch, hoặc là bản cải biên.
Hạ Diệp nhìn anh vài giây, hạ mắt kính: "Aizz, đam mê."
...
Hai người trò chuyện đến lúc trở về văn phòng.
Giản Minh Chu đang định trở lại chỗ ngồi đã nghe Hạ Diệp gọi anh: "Lại đây ký tên trước đã."
"Ký cái gì cơ?"
"Báo cáo phản hồi của hội chợ doujinshi lần trước." Hạ Diệp lấy văn kiện ra đặt lên bàn.
Giản Minh Chu đi đến nhìn một cái.
Giấy trắng mực đen lọt vào mắt, bỗng lóe lên ký ức: Chính là tại hội chợ này, anh mất đi áo giáp của bản thân, mà Tạ Cảnh lại đẩy ra cánh cửa thế giới mới.
Từ lúc đó, dường như cả hai rơi vào chốn vi diệu...
"Đang hồi tưởng cái gì đó?"
Đệt! Giản Minh Chu sực tỉnh.
Quay đầu liền thấy mắt kính của Hạ Diệp phản chiếu: "Hồi tưởng tác giả Kiêu Linh mà cậu thích nhất? À không đúng, mới vừa gặp nhau hôm qua mà..."
"Vậy chính là lão bá đạo tổng tài?"
"......" Hạ Diệp đang bổ não cái gì vậy.
Anh bình tĩnh nhìn qua: "Đang thương nhớ bộ quần áo mới của hoàng đế."
Hạ Diệp: "?"
Giản Minh Chu không muốn nhiều lời, đang định ký tên, lại phát hiện bút hết mực: "Đổi cây khác đi."
Bên cạnh vang lên tiếng ngăn kéo lục cục——
Ngăn kéo mở ra, lập tức nhìn thấy một hộp quà tinh xảo nằm bên trong, ánh mắt Giản Minh Chu rơi xuống: "......"
Đây chẳng phải là quà đáp lễ của Hà Lộ Thần à?
Anh im lặng một lúc: "Sao cậu chưa mở quà nữa?"
Hạ Diệp: "...Quên mất."
Giản Minh Chu nhìn hộp quà vài giây lại nhìn về phía Hạ Diệp.
Bỗng nhiên chu đáo cười, học cậu ta làm bộ làm tịch nhắm mắt lại: "Cậu mở đi, tôi tránh đi một lát. Miễn cậu mở thấy cái gì đó khó nói..."
Anh vừa xoay người đi đã bị tóm lại!
Ánh mắt Hạ Diệp lộ ra sự hung ác, mu bàn tay nổi gân xanh: "Quay lại cho tôi, xem tôi mở!"
"......"
Lần đầu tiên Giản Minh Chu bị ấn đầu ép ăn 'cơm'.
Vừa lúc anh cũng đang tò mò Hà Lộ Thần tặng cái gì, nghe lời ngồi xuống bên cạnh.
Hộp quà nhanh chóng được mở ra.
Dải ruy băng bị vứt sang một bên, trong hộp là một cây bút máy.
Giản Minh Chu chớp mắt: Thế mà trông bình thường phết.
Trong bình thường lại có gì đó trang trọng quá mức, khiến anh không có cách nào thô tục được nữa.
Đang nghĩ ngợi, âm điệu bên cạnh đột nhiên cao hơn: "Hắn ta đang khiêu khích tôi?"
"...Hả?" Giản Minh Chu kéo suy nghĩ về.
Quay sang nhìn thấy Hạ Diệp túm đáy hộp quà, gắt gao nhìn chằm chằm: "Chỗ này có ghi: Loser."
"......" Giản Minh Chu.
"Bớt thành kiến lại đi, đó là tên tiếng Anh của người ta, Lusen."
"......" Hạ Diệp: "Vậy à."
Hai người đồng thời trầm mặc vài giây.
Nhìn giấy gói quà sáng bóng dưới mí mắt, Giản Minh Chu bỗng nảy lên một tia vi diệu.
Tờ giấy này, thiết kế này. Cứ có cảm giác...
"Có cảm giác làm màu quen thuộc." Cùng lúc Hạ Diệp mở miệng, nhìn về phía anh.
Đã bắt được sóng điện não——
Giản Minh Chu nhìn cậu ta, không nhịn nổi nói: "Hình như anh ta cho cậu chữ ký."
"......" Hạ Diệp: "Chắc chắn hắn ta có bệnh."
------
Hôm nay là ngày sách của Tiểu Lộc phát hành.
Giản Minh Chu tan làm sớm, đi đến hiệu sách xung quanh quan sát.
Hiệu sách người ra vào tấp nập, không ít người dừng ở trước quầy đam mỹ, sách mới của Tiểu Lộc được bày trên kệ quảng cáo.
Có người mua một lúc ba bốn quyển.
Giản Minh Chu từ phía xa nhìn thấy: Có gu.
Nhớ tới lần trước đến nhà người ta đuổi sống đuổi chết đòi bản thảo, hiện tại nhìn doanh số tốt như này, lòng anh cũng được an ủi, nhắn tin chúc mừng——
【Minh Chu】: Cô Tiểu Lộc, bội thu rồi, chúc mừng nhé! ^0^
Lập tức có hồi âm.
【cc Tiểu Lộc】: Cảm ơn Chu biên nha~
【cc Tiểu Lộc】: Vừa lúc trống deadline, tôi dùng mấy tấm ảnh tư liệu anh gửi để tập vẽ đó [Chim nhỏ phấn đấu!]
Khoảnh khắc đó Giản Minh Chu chợt thấy yên lòng: Chẳng trách thành tích của cô Tiểu Lộc càng ngày càng tốt, cần cù đáng khen...
Giây tiếp theo, tin nhắn hiện ra: [Hình ảnh]
Ấn mở ra, là ảnh của anh và Tạ Cảnh lúc đi ăn ở nhà hàng hải sản. Đối diện mặt kính, cố ý phóng to hình ảnh ra: Giữa đàn cá tung tăng, phản chiếu hình ảnh tay Tạ Cảnh đặt ở bên eo anh.
Giản Minh Chu: "......"
Thì ra anh chính là tư liệu sống!
【cc Tiểu Lộc】: Đừng gấp, đợi lên màu xong sẽ gửi cho anh~ [Chim nhỏ sung sướng chớp mắt] [2]
[2] Lên màu xong là 上完色/Shàng wán sè/, còn có nghĩa khác là làm tềnh xong đó mọi người :))
Anh ấn tắt màn hình: Vẫn đang rảnh quá rồi, Tiểu Lộc.
...
Làm lơ đối phương gửi đến một đống meme chim nhỏ.
Giản Minh Chu bình tĩnh quay về nhà.
Bước vào cửa liền thấy Tạ Cảnh ngồi trên ghế sofa, cầm quyển truyện tranh đọc say sưa.
Anh tập mãi thành thói quen, lờ đi: "Tôi về rồi, tiểu..."
Đảo mắt qua, đột nhiên khựng lại.
Giản Minh Chu nhìn truyện của Tiểu Lộc trong tay cậu: ...Đỉnh thật, cái này không phải hôm nay mới phát hành sao?
——Người có gu nhất thì ra chính là Tạ Cảnh.
Nhưng nội dung truyện này rất trong sáng. Giản Minh Chu không để ý nhiều, chuẩn bị về phòng, đột nhiên nghe sau lưng cất giọng: "Tiểu Lộc là tác giả do chú phụ trách đúng không, chú nhỏ?"
"Ừm."
Giản Minh Chu theo bản năng trả lời xong, phản ứng lại: "...Sao cậu biết?"
Tên biên tập ghi trên truyện là omz, có từ viết tắt của tên anh trong đó, giống như mấy cái kaomoji của Lãn bát bát. [3]
[3] Lãn bát bát là một app truyện tranh và anime, đa số là truyện tranh đam mỹ.
Kaomoji là biểu cảm tạo nên bởi các kí tự chữ cái.
Người bình thường hẳn sẽ không đoán ra.
Tạ Cảnh cụp mắt lật một trang truyện, bật cười: "À... Hình như tôi thấy được tình tiết quen thuộc."
Giản Minh Chu ngơ ngác: "Hả?"
Tạ Cảnh lười biếng tựa vào sofa, lật ra đưa anh xem. Ngón tay thon dài đặt trên trang truyện, ánh mắt Giản Minh Chu dời xuống, trông thấy trên trang sách vẽ:
Công thụ nửa đêm về nhà.
Chìa khóa gãy, kẹt trong ổ khóa, cạch.
"......"
Đầu anh 'oanh' lên một tiếng: Quên mất tiêu vụ này mất! !
Ngón tay trên trang truyện chỉ chỉ, âm thanh Tạ Cảnh truyền đến: "Tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta liên hoan, cùng nhau về nhà..."
Giản Minh Chu đè nén nhiệt độ trên mặt, trấn định nói: "Còn suýt bị cảnh sát giao thông tóm."
Tạ Cảnh trầm mặc, liếc qua.
Giản Minh Chu hơi nghiêng đầu, lỗ tai nóng lên.
Thẹn nhất không phải là làm tư liệu sống, mà là bị bế vào làm công thụ trong truyện tranh.
Hơn nữa, anh còn nhớ rõ kết cục...
Đang nghĩ ngợi, trước mặt lại nói tiếp: "Hơn nữa, tôi cũng rất thích kết cục."
Tim Giản Minh Chu nhảy lên! Thấy Tạ Cảnh phảng phất như không biết gì lật đến trang cuối cùng.
"Cùng nhau ngắm trời sao, cảm giác rất lãng mạn."
"......"
Tạ Cảnh...! Có biết bản thân đang phát ngôn gì không vậy?
Ngực Giản Minh Chu đánh trống ầm ĩ, nhất lời không nói được câu nào. Không biết là do khẩn trương, thẹn thùng hay cái gì khác, hô hấp cũng hơi rối loạn.
Anh không nói chuyện, Tạ Cảnh giương mắt nhìn qua.
Dưới ánh đèn, đôi mắt có vẻ phá lệ sáng ngời.
Giản Minh Chu bị cậu nhìn, chịu không nổi quay đi.
Đang cố gắng bình tĩnh, tìm kiếm từ ngữ để đánh trống lảng, chợt có âm thanh điện thoại vang lên——
Reng reng... hai tiếng. Phá vỡ sự im lặng.
Anh nhanh chóng bắt lấy cơ hội: "...Điện thoại của cậu kìa."
Tạ Cảnh yên tĩnh một lúc, bắt máy: "...Alo?"
Không khí trì trệ tiếp tục lưu động.
Giản Minh Chu nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh lại.
Vừa điều chỉnh lại tâm lý, đã nhìn thấy Tạ Cảnh sững sốt, cúp điện thoại đứng dậy.
"Chú nhỏ, bố mẹ tôi tới rồi."
"......?"
"Nói đến thăm tôi và chú."
Đệt mợ! Giản Minh Chu lập tức không rảnh lo cái gì mà truyện tranh, tư liệu sống nữa... Tim đập so với lúc nãy còn nhanh hơn.
Bố mẹ Tạ Cảnh đến rồi?
Anh thuận thế cầm truyện tranh, bộp! Gấp lại: "Mở cấm địa."
Hai người nhanh chóng dọn truyện tranh vào phòng sách.
Giản Minh Chu nhớ tới lời Tạ Trì nói lúc trước: Bố mẹ Tạ Cảnh không thân thiết, ít quan tâm nó.
Anh thăm dò nghiêng mắt: "Tiểu Cảnh à, bố mẹ cậu là người như thế nào?"
Tạ Cảnh: "Mẹ tôi, tổng giám đốc."
Anh hoài nghi bản thân nghe nhầm rồi: "Hả?"
Tạ Cảnh lại nói: "Mẹ tôi, tổng giám đốc. Bố tôi, không cần quan tâm làm gì, một thê nô bình thường."
Giản Minh Chu nghe mà lú lẩn.
Nhưng không đợi anh nghĩ sâu hơn, chuông cửa đã vang lên.
Đúng lúc vừa dọn truyện tranh xong, anh lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi đi ra mở cửa——
Cửa mở ra, chỉ thấy một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp đứng đó, gương mặt tươi sáng, tóc uốn xoăn xõa sau vai, khí chất lão luyện mà khéo léo.
Giản Minh Chu nín thở: ...Quả nhiên rất là tổng giám đốc!
Tạ Cảnh dựa vào cửa mở miệng: "Mẹ."
"Ừm." Tạ Tích Vân nhìn cậu một cái, rồi dời mắt về phía Giản Minh Chu, duỗi tay: "Cậu Giản, hân hạnh được gặp."
Giản Minh Chu bắt tay lại, trong đầu thoáng qua: Anh xưng hô kiểu gì bây giờ, thân phận loạn quá đi, xưng hô này trang trọng quá! Đầu ngón tay siết lại, anh há miệng có hơi thở dốc: "...Phụ huynh, xin chào."
Bên cạnh lập tức vang lên tiếng cười.
Tạ Cảnh cụp mắt: "Chỗ này của chú là nhà trẻ sao, chú nhỏ?"
Giản Minh Chu: "......"
Cậu cười, Tạ Tích Vân liền nghiêng mắt.
Tiếp theo lại suy tư gì đó mà nhìn về phía Giản Minh Chu, khựng lại vài giây, không để ý nói: "Còn một vị phụ huynh phía sau nữa, xin chờ một lát."
Bà nói xong, quay đầu, mười phần khí phách: "Lâm Tiến Thời! Nhanh lên, xách mấy thứ đồ đó nặng vậy sao?"
Cùng với một tràng bịch bịch, giọng nói hơi rụt rè quen thuộc vang lên từ phía cầu thang.
"Sắp tới rồi bà xã... nó đang rơi nè..."
Bịch bịch? Nó?
Ngay sau đó, một thân hình xuất hiện ở cửa.
Tuổi tác ước chừng bốn lăm năm mươi, ngũ quan tuấn tú già dặn, một thân tây trang đắt tiền, giày da bóng loáng——
Chỉ là bên hông buộc một nhánh cây.
Có lẽ vì túi quá nặng, không chịu nổi, bịch bịch rớt xuống đất. Rơi xuống trước cửa nhà anh.
"......"
Lâm Tiến Thời ngẩng đầu nhìn.
Giản Minh Chu không kịp đề phòng đối mặt với người ta.
Ký ức ở hội trường Xuân Minh đồng thời hiện lên trong não.
Trong lúc nhìn nhau, đáy lòng hai người cùng lúc phát ra âm thanh thanh thúy: Đệt.
——————
Khúc anh Chu nói bộ quần áo của hoàng đế, xuất phát từ câu truyện ngụ ngôn, ông vua bị lừa trần truồng, không mặc gì đi khắp nơi. Nghĩa là anh Chu nói mình đang không nghĩ gì trong đầu hết á.
Không có nhân vật phụ nào là không có thân phận đặc biệt :))