Cào phím: Rùa màu lam
Bế, công, chúa!
Não bộ Giản Minh Chu chết máy——
Khoan nói đến từ 'công chúa', riêng cái từ 'ôm' nó đã...
Nghĩ đến phản ứng của mọi người buổi sáng, hẳn là anh ở trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp...
Vậy chẳng phải là tất cả đều nhìn thấy Tạ Cảnh bế anh sao...!
Cả người Giản Minh Chu sắp bốc cháy rồi.
Thiến Thiến tựa như không phát hiện ra tâm trạng bất thường của anh, vẫn đang dùng lời nói để tấn công, dùng tay chân để biểu đạt, dùng cả linh hồn để giao tiếp: "Là cái kiểu~ ...Anh hiểu mà đúng không! ?"
Thâm tâm Giản Minh Chu gào thét: Không, tôi không hiểu! ! !
"Được rồi, sói lớn nhà cậu ở bên trong múc cơm cho cậu kìa, mau đi tìm bé nó đi."
Thiến Thiến nói rồi vỗ vỗ vai anh, tràn đầy sức sống bay đi.
"......"
Chờ người rời khỏi, Giản Minh Chu cuối cùng cũng nhịn hết nổi, đứng trên hành lang vùi mặt vào tay, lòng bàn tay nóng rực:
Đừng để ý nữa.
Tối hôm qua anh ngủ sâu quá, lúc trước cũng có tình huống tương tự, Tạ Cảnh cũng không đánh thức anh.
Hơn nữa, cũng không thể nào vác hay kéo lê anh về được...
Giản Minh Chu đứng tại chỗ trấn định nửa phút, cuối cùng thở hắt ra đi đến nhà ăn.
Vừa bước vào, còn chưa nhìn thấy Tạ Cảnh đã đụng phải Hạ Diệp đang ngồi ở bàn ăn sát cửa.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Diệp lộ ra nụ cười đểu cáng: "Dô, tỉnh rồi à? Còn tưởng cậu không dậy nổi chứ."
Giản Minh Chu haha: "Dơ bẩn."
Đúng lúc này, Tiểu Ngư lấy đồ ăn quay lại.
Đối phương nhìn thấy anh lập tức bay đến gần! Sắc mặt phấn khích, trợn to đôi mắt còn ẩn ẩn tơ máu: "Phó biên...!"
"Anh ngủ đủ chưa? Chúng tôi đều ngủ không được!"
"......" Giản Minh Chu.
Anh mím môi, ánh mắt bình tĩnh: Đúng rồi, một cục hint lớn như vậy. Nửa đêm đều sướng đến hoảng rồi chứ gì?
Nghĩ đến đám người tinh thần phấn chấn, anh nhịn không được hỏi: "Mấy người gào thét cỡ đó tại sao tôi không bị đánh thức?"
Khuôn mặt Tiểu Ngư liền vặn vẹo một chút.
Hạ Diệp thâm thúy nhìn qua: "Bởi vì Tạ Cảnh nói, suỵt."
Anh còn chưa kịp nghĩ kĩ, đã nghe Tiểu Ngư phát ra tiếng "Woaa!" Có vẻ đang hồi tưởng lại cảnh tượng đó, suýt hất cả sữa đậu nành trong tay ra ngoài.
"Cậu ấy ôm anh, dặn chúng tôi nhỏ tiếng một chút——"
Còi cảnh báo trong lòng Giản Minh Chu reo lên!
...Aaaa mau ngậm miệng lại đi! ! !
Anh cảm giác không thể ở đây lâu hơn được nữa, đang định rời đi thì có âm thanh sau lưng truyền đến: "Chú nhỏ, dậy rồi à? Ngủ ngon không?"
Giản Minh Chu quay đầu, trông thấy Tạ Cảnh đi tới, trong tay còn bưng đồ ăn sáng, một bát mì, sắc mặt lười biếng tùy ý như cũ.
Suy nghĩ của anh khựng lại, hơi há miệng: "Ừm."
Tạ Cảnh nói: "Vậy vừa khéo. Lấy đồ ăn cho chú không cần phải mang về nữa, chúng ta ngồi đây ăn đi."
Giản Minh Chu bất chấp ánh mắt nóng rực của mấy người bên cạnh: "Được."
Hai người ngồi xuống bàn ăn.
Tạ Cảnh duỗi tay lấy dụng cụ ăn uống cho anh.
Anh liếc thấy thái độ thản nhiên của người ta, đè nén tiếng tim đập, cũng cố gắng thản nhiên nói: "Tiểu Cảnh, hôm qua vất vả cho cậu rồi."
Tạ Cảnh cong môi: "Hửm? Gì cơ?"
...Còn gì nữa? Một hai bắt anh phải nói ra sao?
Yết hầu Giản Minh Chu khẽ nuốt, đổi cách nói: "Thì là chuyện... cậu chuyển tôi về."
Tạ Cảnh chợt nhìn qua.
Ánh bình minh chiếu vào mắt cậu, đặc biệt sáng ngời: "Không có gì, chú nhỏ không nặng, bế lên rất nhẹ nhàng."
Nĩa loảng xoảng đụng vào mép đĩa!
Tạ Cảnh...! Sao có thể tự nhiên mà nói ra mấy lời đó, bởi vì trai thẳng nên không sợ gì hết sao?
Mặt Giản Minh Chu nóng bừng, cúi đầu ăn cơm, ừm một tiếng.
Vị trí bọn họ ngồi sát bên cửa sổ, nơi cửa kính đón ánh nắng ban mai. Giản Minh Chu rũ mắt, tối hôm qua vừa ngâm nước nóng, sắc mặt hơi trắng sáng lên.
Vì thế màu đỏ thẫm ở môi và tai càng hiện rõ hơn.
Tạ Cảnh ngồi đối diện nhìn anh, yết hầu khẽ cử động.
Trong chốc lát, tựa hồ có một tia cảm xúc không không chế được thoát ra, khiến hô hấp cậu rối loạn. Cậu nhẹ nhàng mở miệng: "Chú nhỏ, chú không ghét chứ?"
Đũa Giản Minh Chu khựng lại, giương mắt.
Nhìn nhau vài giây: "Ừm."
Anh nói xong, đảo đảo mì, suy đoán: "Mì cay Thành Đô à, không ghét, chỉ hơi cay một tí thôi."
Anh duỗi tay: "Có giấm không, tiểu Cảnh?"
"......" Tạ Cảnh.
(Mì cay Thành Đô)
Cậu hít một hơi thật sâu. Cầm lấy giấm trong tầm với, tri kỷ đổ cho người ta vài giọt: "Có nhiều lắm, đủ chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi."
------
Cơm nước xong còn có hoạt động.
Giản Minh Chu cùng Tạ Cảnh ra khỏi nhà ăn, hai bên biên tập tập trung ở sân khách sạn.
Hai người xuất hiện cùng nhau, cả đám đồng loạt nhìn qua.
Hiện tại Giản Minh Chu hoàn toàn hiểu được tại sao bọn họ lại có cái biểu cảm đó. Anh lấy lại bình tĩnh, chủ động mở miệng: "Xin lỗi, tối qua tôi ngủ quên mất."
"Ồ... không sao đâu."
Kiêu Linh rất có hứng thú liếc nhìn Tạ Cảnh: "Dù sao chúng tôi cũng chẳng giúp gì, là đứa nhóc nhà cậu đưa cậu về."
Anh ta hắng giọng, bổ sung: "Còn đưa về phòng của chính mình..."
Thì ra Kiêu Linh cũng là loại hóng hớt không sợ lớn chuyện!
Tim Giản Minh Chu nhảy lên, phản ứng lại: ...Đúng rồi, tại sao lại đưa anh về phòng cậu?
Anh liếc mắt nhìn Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh đứng bên cạnh, không nhìn anh. Ánh mắt đối diện với Kiêu Linh, ung dung đáp: "Mọi người quay về tắm rửa nói chuyện ầm ĩ, sẽ đánh thức chú nhỏ."
Kiêu Linh: "Ồ, cũng đúng."
Giản Minh Chu: ...Ồ, cũng đúng ha.
Tim đập dồn dập của Giản Minh Chu dần chậm lại.
Tất cả đều do bọn họ, mấy họa sĩ truyện tranh, ngày thường sống chết gặm hint cp, hại anh cũng suy nghĩ lung tung. Rõ ràng chuyện bình thường như vậy, lại bị nói thành...
Tạ Cảnh: "Hơn nữa, tối qua đã hỏi chú nhỏ, chú cũng đồng ý ngủ cùng tôi."
Giản Minh Chu: !
Anh quay phắt sang Tạ Cảnh: Chẳng trách cả đám sống chết đu cp, thì ra Tạ Cảnh tự đút cơm cho bọn họ! ?
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Tạ Cảnh nghiêng qua: "Đúng không, chú nhỏ?"
Tầm mắt cháy bỏng xung quanh lại dồn đến——
Hạ Diệp đẩy kính: Đã hỏi chú...
Tiểu Ngư bình tĩnh: Chú đồng ý...
Thiến Thiến cuồng bạo: Chú đồng ý! ! !
"......" Giản Minh Chu hoàn toàn cạn lời, một lúc sau bất chấp nói: "Ừ, đúng."
Đám người vui vẻ mang theo phần cơm chó rời đi.
Giản Minh Chu mặc kệ bọn họ lên cơn, xuất phát đến điểm tham quan.
Anh và Tạ Cảnh chậm rãi đi cuối cùng.
Anh thật sự nhịn không nổi, nghiêng người về hướng Tạ Cảnh, nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Cảnh, cậu phát cơm cho bọn họ à?"
Phong cảnh bên đường rực rỡ trong ánh nắng.
Sườn mặt Tạ Cảnh cũng đặc biệt sinh động tươi sáng, khóe môi khẽ cong lên: "Mấy chuyện này, tôi cũng không để bụng."
Giản Minh Chu dịu dàng khen ngợi: "Vậy cậu đúng là người tốt."
Lúc nói chuyện, quẹo qua một ngã rẽ, dòng suối trong vắt "rào rào" từ khe đá chảy xuống.
Tạ Cảnh bật cười, nghiêng mắt nhìn anh, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng lẫn với tiếng suối mơ hồ: "Tôi cũng chẳng phải người tốt đâu..."
...
Ban ngày hoạt động phong phú, hơn nữa hai trại tâm thần gặp nhau, khung cảnh hỗn loạn mất trật tự.
Không ai nhắc lại bản nhạc đệm nhỏ tối qua.
Vui chơi cả ngày, chạng vạng lại ngâm nước nóng. Ăn tối xong, sắc trời cũng đen, bọn họ chuẩn bị lên đường trở về.
Nhà xuất bản Tảo Giang lên xe buýt rời đi trước, cũng trao đổi phương thức liên lạc với bộ biên tập bọn họ.
Đoạn Đình Phương từ ô cửa sổ ló ra: "Bạn học này! Gặp lại ở phòng y tế nhé——"
Tạ Cảnh lạnh lùng tàn nhẫn: "Không cần thiết."
Sau đó Đoạn Đình Phương bị tài xế tuân thủ quy định an toàn giao thông mắng rụt đầu về.
Giản Minh Chu: "......"
Biên tập Hoàn Giác bọn họ cũng chuẩn bị lên xe.
Tạ Cảnh tự đi đến, lúc trở về tiện đường ngồi cùng xe bọn họ.
Lên xe buýt, Giản Minh Chu hỏi: "Tiểu Cảnh, cậu ngồi đâu?"
Tạ Cảnh một tay xách túi: "Tôi muốn ngồi hàng cuối."
Giản Minh Chu gật đầu, cùng cậu đi xuống dưới.
Hạ Diệp quay đầu bắt được, cười lạnh một tiếng: "Khung cảnh kinh điển ha."
Giản Minh Chu chớp mắt đã hiểu: Đúng là một trái tim dơ bẩn!
Lúc đang trừng mắt với nhau, Tạ Cảnh đặt túi xuống, quay đầu hỏi: "Chú nhỏ, khung cảnh kinh điển gì vậy?"
...Hạ Diệp! Cứ ỷ vào việc Tạ Cảnh không hiểu.
Giản Minh Chu hít sâu. Đứng ở hàng cuối, ngay chính giữa, ngạo nghễ nhìn cả khoang xe, chỉ Tạ Cảnh: "Tân vương lên ngôi."
Cả khoang xe: "......"
Tất cả đều ổn định chỗ ngồi, xe buýt khởi hành chạy xuống dưới chân núi.
Màn đêm u tối, đường núi có hơi xóc nảy.
Vị trí của Giản Minh Chu ngay cạnh cửa sổ, ngồi một lát, người bên cạnh thấp giọng nói: "Chú nhỏ, tôi say xe, có thể dựa vào chú một lát không?"
Vị trí ngồi hơi tối, tim anh đập nhanh một chút: "Ừm."
Tiếp theo, đầu vai chùng xuống, Tạ Cảnh dựa lên.
Một 'con' to lớn, dựa lên lại rất yên tĩnh. Cậu ngoan ngoãn dựa đầu lên vai anh, hô hấp rất nhẹ. Giản Minh Chu để anh dựa một lát, đầu óc cũng dần thả lỏng.
Hai người ngồi hàng ghế cuối cùng.
Khi sắp sửa rời khỏi chân núi, Giản Minh Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đột nhiên trông thấy bầu trời dãy núi từ đằng xa, màn đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh tô điểm đầy trời.
"Tiểu Cảnh, nhìn kìa."
Tạ Cảnh từ đầu vai anh ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn lại.
Vòm trời rộng lớn bao trùm khắp dãy núi, những vì tinh tú sáng tối nối liền với nhau. Những ngôi sao rải rác, như những vụn kim cương rắc lên bầu trời.
Toàn bộ đều rơi vào tầm mắt hai người.
Giản Minh Chu chợt nhớ tới lời của Tiểu Lộc lúc đến nhà lấy bản thảo:
Khung cảnh ngồi dưới bầu trời đầy sao lãng mạn biết bao nhiêu.
Trong lòng anh có gì đó khẽ dao động.
Bên tai chợt vang lên giọng nói khẽ: "Đẹp quá."
Giản Minh Chu quay đầu, vừa lúc Tạ Cảnh dựa gần. Sợi tóc phất qua sườn má anh, âm thanh dừng trên hõm vai: "Chú nhỏ à, đi du lịch với chú thật sự rất vui đó."
------
Chuyến teambuilding hai ngày hai đêm kết thúc.
Một đêm trôi qua, hôm sau mặt trời ngoi lên, lại quay về với cuộc sống thường nhật.
Ánh nắng sáng rực rỡ chiếu vào ban công chung cư.
Hai bộ đồ ngủ được giặt sạch treo trên mắc áo, Giản Minh Chu sắp xếp túi rồi đi đến công ty, Tạ Cảnh cũng thay giày ra ngoài.
Cùng lúc đó ở một nơi khác——
Một chiếc máy bay đáp xuống ở sân bay phía đông thành phố.
Giày cao gót sáng bóng đến mức có thể soi gương giẫm lên mặt đất, mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ xõa sau vai.
【Em trai】: Em chịu đòn nhận tội, đã được Tạ Cảnh tha thứ. [Hình ảnh]
【Em trai】: Hết lòng đề cử noi theo!
【Em trai】: [le lưỡi][le lưỡi][le lưỡi]
"Tạ tổng, quản lý công ty H hai ngày trước đã hẹn. Ngoài ra, chiều nay Lâm tổng sẽ đáp máy bay trở về, có cần phải gặp không, hay là có sắp xếp khác ạ?"
Nhìn thoáng qua lịch sử trò chuyện nửa tháng trước【Cảnh】, mở miệng: "Tạm thời đừng sắp xếp gì cả, Lâm tổng bên kia để tôi liên lạc."
Bà nói xong tìm trong danh sách tên【Lão trâu ngựa】
【Vân】: Bỏ chút thời gian, hôm nay đến chỗ tiểu Cảnh. Cùng nó ăn một bữa, chịu đòn nhận tội.
Di động rung lên dữ dội!
【Lão trâu ngựa】: Vợ à! Làm gì có chuyện để mẹ chịu đòn nhận tội với con trai được! [trâu ngựa giật mình, không giữ được bình tĩnh]
【Vân】: Nói đúng lắm.
【Vân】: Cho nên em phụ trách ăn cơm, anh phụ trách nhận tội.
"......"