Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 25: Giám sát hiện trường




Cào phím: Rùa màu lam

Tất cả diễn ra trong tích tắc.

Đợi mọi người định thần lại, trên bàn chỉ còn trơ trọi dòng chữ:

【Buổi liên hoan của bộ biên tập truyện tranh】

Hà Tập cũng nhìn thấy nửa tấm biển còn lại: "Ui, anh Minh Chu, bộ biên tập truyện tranh mọi người liên hoan ạ?"

Giản Minh Chu rướn người lên phía trước, dịu dàng đáp: "Ừm."

Bên cạnh có ánh mắt nhìn tới.

Vài người khác quen biết anh cũng lần lượt đến chào hỏi, Giản Minh Chu mạnh mẽ tiễn mấy ông thần này đi.

Đám đông từng người rời đi, chỉ có Tạ Cảnh vẫn đứng tại chỗ.

Tầm mắt Tạ Cảnh rơi xuống tay anh, mang theo ý cười nhẹ: "Chú nhỏ à..."

Bàn tay cầm tấm biển của Giản Minh Chu hơi siết chặt, chỉ sợ người trước mặt nói gì đó. Tim đập nhanh hơn, Tạ Cảnh lại cười một tiếng: "Tôi qua đó trước nhé."

Anh thở phào nhẹ nhõm: "Ừm."

Tạ Cảnh quay người sang bàn bên cạnh, giữa đường còn lấy điện thoại ra gõ gì đó.

Giản Minh Chu vừa thu hồi tầm mắt, điện thoại trên bàn đã rung lên.

【Cảnh】: Chú nhỏ à, thân thủ cũng khá linh hoạt đó. ^0^

"......" Anh biết ngay mà!

Giản Minh Chu ấn tắt điện thoại, tê liệt nghĩ: Nhưng cũng may đó là Tạ Cảnh.

Ở trước mặt Tạ Cảnh anh đã không còn gì để mất nữa rồi.

Tạ Cảnh ngồi ở bàn bên cạnh. Cách vài bước chân, phía nghiêng đối diện với Giản Minh Chu. Người ta vừa ngồi xuống, Thiến Thiến đã đè xuống hưng phấn quay đầu hỏi: "Đệt... anh chàng đẹp trai cao to đó! Còn có nhóm sinh viên đại học, là người quen của phó biên à?"

Giản Minh Chu gật đầu, sau đó ra hiệu nhìn qua: "Nhỏ giọng một chút."

Thiến Thiến hiểu ý che miệng: Ừm ừm ừm.

Tiểu Phù bi thương nhìn nửa tấm biển mang lí tưởng nhiệt huyết của bản thân.

"Lí tưởng của tôi..."

Giản Minh Chu vội vàng xướng theo: "Cầm chắc trong tay..."

Nỗi bi thương của Tiểu Phù bỗng chốc chảy ngược vào trong.

Khó khăn lắm mới yên ổn được bàn bên kia, đối diện lại đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc: "Đệt!"

Giản Minh Chu chớp mắt liếc qua, thấy Hà Tập ngạc nhiên nhìn Tạ Cảnh——

Tạ Cảnh đang vui vẻ kéo khóa balo, vốn dĩ móc khóa ban đầu được nhét vào túi, giờ lại trượt ra đằng trước.

Tim anh thót lên, lòng cũng nghĩ: Đệt mợ!

Tạ Cảnh treo lên balo thật hả!

Thiến Thiến cách đó gần nhất, nhìn thấy móc khóa nhân vật quen thuộc, vô thức buột miệng: "Ấy, đó không phải là..."

Giản Minh Chu đột ngột nâng ly: "Mọi người——"

Dứt lời, cả bàn đồng loại quay sang nhìn anh.

Giản Minh Chu hiếm khi chủ động. Dưới ánh mắt âm thầm mong đợi của quần chúng nhân dân, trầm tư vài giây: "Mời chủ biên, thay chúng tôi nâng ly."

Hạ Diệp ngơ ngác ngẩng đầu: !

Ánh mắt khó hiểu dưới cặp kính nhìn qua: Cậu làm trò gì thế? ? ?

Giản Minh Chu đá mắt: Xin cậu một lần đó, chuyện cũ bỏ qua, cho cậu ra khỏi danh sách đen.

Hạ Diệp: Haha, vốn dĩ chẳng có chuyện cũ gì, nhưng tôi từ bi, xem như cậu nợ tôi.

Bốn mắt âm thầm trao đổi phối hợp xong, cậu ta hắng giọng đứng dậy: "Nhân dịp hè về tặng ánh nắng..."

Động tĩnh bên đây hình như không ảnh hưởng gì đến bàn kế bên.

Bên kia, Hà Tập nhìn chằm chằm cái móc khóa quen mắt, thấp giọng hỏi Tạ Cảnh: "Đó không phải là đồ mua ở hội chợ doujinshi sao! ? Đệt mợ, cậu lấy đâu ra thế?"

Tạ Cảnh nghiêng mắt nhìn, kéo khóa lại: "Tôi tự mua."

"...Nhưng đây là goods truyện tranh BL đó!"

"Thì sao, không phải khá xinh à?"

Hà Tập há hốc mồm nhìn khuôn mặt tự nhiên của Tạ Cảnh, không hiểu mạch não của vị thiên chi kiêu tử này.

......

Bài văn dài dòng lê thê nói bậy nói bạ cuối cùng cũng kết thúc.

Hạ Diệp ngồi xuống, ra hiệu: "Danh sách đen."

Giản Minh Chu giữ lời, mở điện thoại, gỡ block: "Được rồi, cậu đã được thả sau khi chấp hành án tù."

Hai người vừa hòa giải xong, Tiểu Ngư thấy biến nhịn không được bệnh cũ tái phát, uốn éo: "Dô dô dô! Chủ biên và phó biên gương vỡ..."

Thiến Thiến đá cô một cái, Tiểu Ngư lúc này mới chợt nhớ bàn bên cạnh là người quen của phó biên! Lập tức phanh xe, len lén liếc qua đó.

Thấy bên kia mạnh ai nấy nói, chỉ có nam sinh đẹp trai ban nãy hình như nhìn qua đây một cái.

Cô lập tức sửa miệng: "...Giếng vỡ nhìn trời." [1]

[1] Gương vỡ lại lành là 破镜重圆/pò jìng chóng yuán/, Tiểu Ngư sửa miệng thành giếng vỡ nhìn trời 破井观天/pò jǐng guān tiān/, câu gốc là 坐井观天/zuò jǐng guān tiān/: Ếch ngồi đáy giếng.

Hạ Diệp lạnh nhạt: "Cô có ý kiến với cấp trên à?"

Tiểu Ngư: "......"

Ngón tay Giản Minh Chu run rẩy, nhốt Hạ Diệp về danh sách đen, rồi lại thả ra: Khó sống quá mà.

------

Toàn bộ buổi liên hoan diễn ra dưới sự giám sát chặt chẽ của anh.

Giản Minh Chu từ đầu đến giờ vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi, lại uống hơi nhiều nước, lúc này muốn đến phòng vệ sinh.

Nhưng anh sợ anh vừa đi, đám người này lại như ngựa đứt dây cương.

Anh đang yên tĩnh nín thở ngồi tại chỗ, Hạ Diệp nhìn qua: "Sao cậu không ăn gì?"

"...Đừng nói gì hết, tôi đang dịch chuyển tức thời."

" ? "

Lúc Giản Minh Chu hít sâu đến lần thứ ba, điện thoại chợt rung, anh mở lên——

【Cảnh】: Muốn đến phòng vệ sinh?

Giản Minh Chu: Sao cái này cũng biết vậy?

Anh nhìn về phía đối diện, qua đám đông đang ngồi bắt gặp ánh mắt của Tạ Cảnh. Tạ Cảnh cong môi, lại cúi đầu gõ phím:

【Cảnh】: Đi đi, để tôi kiểm soát hiện trường.

【Minh Chu】: Cậu kiểm soát kiểu gì? 0.0

【Cảnh】: Tôi cũng bảo Hà Tập nâng ly.

"......"

Được rồi, quả nhiên cậu nghe được.

Giản Minh Chu khẽ mím môi, thu hồi tầm mắt đứng lên.

Lúc này, trong nhà hàng có vài bàn khách, xếp hàng trước phòng vệ sinh.

Giản Minh Chu đợi một lúc lâu.

Khi anh từ phòng vệ sinh trở ra, đúng lúc nhìn thấy Hà Tập mù tịt đứng dậy: "Ờm, vậy tớ nâng ly lần nữa."

"......"

Bước chân anh khựng lại: Hiện trường mất kiểm soát rồi!

Trên đường về đi ngang qua bàn bên, anh quay sang nhìn một cái. Tạ Cảnh nâng cằm chớp mắt nhìn anh, tựa như đang hỏi: Tôi làm tốt lắm đúng không?

Giản Minh Chu cũng nhìn lại ánh mắt khẳng định: Hà Tập làm tốt lắm.

Tạ Cảnh: ......

Về chỗ ngồi, điện thoại lại rung lên.

【Cảnh】: [cún lớn nhìn chăm chú]

Giản Minh Chu nhìn loạt meme cậu gửi, không nhịn được gửi lại [xoa xoa đầu chó]

"Đang ăn còn nhắn tin với ai đấy?"

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Diệp truyền tới bên tai: "Mặt đỏ hết rồi kìa."

Giản Minh Chu suýt ném đũa đi! Quay đầu ấn tắt màn hình: "Đỏ từ lâu rồi, cồn lên mặt."

"Màu đỏ bây giờ, đỏ không thuần khiết lắm."

"Do suy nghĩ cậu quá dơ bẩn."

Bọn họ đang battle, đám biên tập không kiềm được bản năng ship cp. Ỷ vào đám đàn ông bàn bên nghe không hiểu, xoa xoa tay làm trò: "Ai da~ có phải phó biên uống say rồi không?"

"Chi bằng để chủ biên đưa về nhà..."

"Hả, anh Minh Chu lại say rồi à! ?"

Tiếng Hà Tập bên kia vang lên, chợt quay sang: "Ấy, Tạ Cảnh..."

Giản Minh Chu nghe thấy, vô thức ngẩng đầu nhìn qua.

Cùng lúc một bóng hình xuất hiện. Một bàn tay to lớn vươn tới, che miệng ly của anh.

Tạ Cảnh đã đến trước mặt anh, rũ mắt hỏi: "Uống say rồi à? Muốn về nhà không."

Trên bàn im ắng, tầm mắt tập trung về đây.

Giản Minh Chu cho cậu xem vỏ tôm anh ghép: "Chưa say mà, đợi bên kia ăn uống xong rồi về nhà."

Tạ Cảnh trầm mặc quan sát.

Bên bàn này đến sớm hơn một chút, thực ra đã ăn uống no say rồi, chuẩn bị giải tán.

"Không sao, tôi đi thanh toán bàn bên kia là được."

Cậu nói xong quay về bàn bên nói một tiếng.

Giản Minh Chu không từ chối nữa, dọn dẹp đồ đạc.

Cả bàn từ từ khôi phục bộ não chết máy.

Thiến Thiến lắp bắp: "Phó, phó biên? Cùng về nhà là ý gì?"

"Ừm, tiểu Cảnh trước mắt đang ở nhà tôi."

"......" ! ?

Tạ Cảnh thanh toán xong rất nhanh quay lại, Giản Minh Chu cũng thu dọn đồ đạc xong xuôi đứng lên, chào tạm biệt mọi người. Hai người cùng bước về phía cửa——

Thiến Thiến đối diện cửa ra vào, chỉ thấy nam sinh cao lớn đẹp trai đó nhẹ nhàng cúi đầu, nghiêng về phía phó biên của bọn họ: "Chúng ta đi bộ, bắt taxi hay say rượu lái xe về?"

Giản Minh Chu dịu dàng: "Uống rượu lái xe về, ngày mai chúng ta không cần nấu cơm nữa."

"Tại sao?"

"Ăn cơm tù."

......

Cửa nhà hàng đóng lại, bóng người dần biến mất bên ngoài.

Trên bàn ăn tĩnh mịch, mọi người liếc nhìn nhau, đột nhiên giác ngộ——

Đệt! Chính là người đàn ông 'đó'! ! !

------

Rời khỏi nhà hàng, hai người quyết định đi bộ về nhà.

Trên đường về đúng lúc hoàng hôn nghiêng ngã, ánh hoàng hôn đỏ cam trải dài trên đoạn đường phía trước. Khiến ánh mắt cả hai nhiễm chút ấm áp.

Tạ Cảnh nhìn ánh hoàng hôn, nhẹ giọng: "Chú thật vất vả."

Giản Minh Chu cũng nhẹ giọng: "Không vất vả, tự làm tự chịu."

"......"

Hai người im lặng đi về phía trước.

Giản Minh Chu ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Chuyện móc khóa, cậu nói với Hà Tập thế nào?"

Tạ Cảnh tùy tiện giấu diếm: "Trông thấy đẹp, tự mình mua."

Giản Minh Chu nhìn qua cậu.

Anh còn nhớ Tạ Cảnh nói đây là món quà đầu tiên anh tặng cậu, cậu rất thích.

Trân trọng treo lên, nhưng lại không được nói là anh tặng...

Giản Minh Chu tim mềm đi: "Tiểu Cảnh, cậu thích cái gì, tôi tặng cậu."

Tạ Cảnh nghe thấy quay sang, cặp mắt chạm nhau. Ánh mắt sâu thẳm ổn trọng như ánh chiều tà, dịu dàng sáng lên: "Truyện tranh BL."

"......"

Buổi tối về đến nhà, đã là tám giờ.

Giản Minh Chu để Tạ Cảnh tắm trước.

Tiếng nước tí tách trong nhà tắm vang lên, anh nghiêm túc suy nghĩ:

Tạ Cảnh hình như thật sự muốn đọc.

Giống anh vài năm trước, càng không cho đọc lại càng tò mò.

Thay vì cứ che che đậy đậy, để Tạ Cảnh tìm thấy bộ nào 'bùng nổ' quá, chi bằng tự mình chọn vài bộ trong sáng cho cậu, khiến cậu nghĩ 'cũng chỉ có vậy thôi sao'.

Giản Minh Chu ngẫm nghĩ một lúc, bèn đến phòng sách tìm một bộ 'trong sáng'.

...

Nửa tiếng sau, Tạ Cảnh tắm xong đi ra.

Trên tóc còn đọng nước. Giản Minh Chu đi đến trước mặt cậu, mím môi thản nhiên nói: "Tiểu Cảnh, mấy cuốn tay có thể cho cậu mượn đọc."

Tay Tạ Cảnh kéo khăn khựng lại.

Cậu nhìn anh một lúc, sau đó khóe miệng nhếch lên, nhận lấy: "Cảm ơn chú nhỏ, tôi sẽ đọc thật kĩ."

"......" Giản Minh Chu ổn định tinh thần: "Đọc qua loa cũng được."

Tạ Cảnh cười một tiếng: "Ừm."

Sau khi cho Tạ Cảnh mượn truyện tranh, Giản Minh Chu cũng đi tắm.

Không biết có phải do cồn còn đọng lại hay không. Anh vừa tắm, trên mặt còn chút hơi nóng: Dù trong sáng thế nào, đó cũng là BL mà...

Tắm trong sự thấp thỏm xong. Giản Minh Chu mở cửa phòng tắm bước ra, nhìn thấy Tạ Cảnh đang ngồi ngoài phòng khách nghiêm túc đọc.

Ngón tay thon dài cầm sách, lật từng trang một.

Anh: "......"

Anh bình tĩnh lại, đi qua, thuận miệng hỏi: "Đọc thế nào?"

Tạ Cảnh cau mày: "Không tốt lắm."

Lòng Giản Minh Chu thả lỏng: Cảm thấy không tốt là đúng rồi. Quả nhiên vẫn không thể chấp nhận được...

Tạ Cảnh chỉ chỉ: "Bầu không khí này, không phải là nên hôn nhau sao. Giơ ngón cái về phía đối phương làm gì?"

"......" Thì là là cái này không tốt hả!

"Chú nhỏ, còn truyện khác không?"

Giản Minh Chu mím môi, tìm cớ qua mắt: "Truyện khác cũng đều như thế này thôi."

Tạ Cảnh "ừm" một tiếng tiếp tục đọc.

Giản Minh Chu thấy cậu không hỏi nữa, bèn xoay người trở về phòng.

------

Hôm sau đến công ty từ sớm.

Giản Minh Chu vừa vào bộ biên tập, lập tức nhận lấy những ánh mắt dò xét! Đám người lần lượt hóng hớt:

"Người đàn ông 'còn lại' sao rồi?"

"Phó biên! Sao anh không nói anh sống cùng sinh viên thể thao trẻ tuổi đẹp trai! ! !"

Giản Minh Chu ngoảnh mặt làm ngơ trở về vị trí của mình.

Hạ Diệp cười lạnh một tiếng, còn tặng anh một buff: "Sau khi uống rượu tôi lén đọc truyện tranh BL, bị bạn cùng phòng..."

Giản Minh Chu cảnh cáo: "Kẻ địch chung chăn, haha."

Đối phương quả nhiên câm nín.

Cách vài giây, Hạ Diệp lại treo người lên vách ngăn hỏi: "Hỏi thật, cậu ta biết cậu đọc BL cũng không nói gì sao?"

Cậu ta nói tiếp: "Không tò mò, cũng không mượn đọc thử à..."

Ngón tay Giản Minh Chu run rẩy: "Không có."

Cái miệng Hạ Diệp bị làm sao thế này! ! ! !

Hạ Diệp đẩy kính quan sát anh vài giây, sau đó thâm thúy để lại một câu "tốt nhất là vậy.", rồi về bàn làm việc của mình.

Giản Minh Chu bình tĩnh lấy ảnh Hà Lộ Thần, để trước mặt làm bùa hộ mệnh.

Hạ Diệp, biến đi——

Một ngày làm việc nhanh chóng trôi qua.

Chiều trở về nhà, Tạ Cảnh vẫn chưa quay lại.

Giản Minh Chu nhìn truyện tranh hôm qua đưa cậu mượn đặt trên bàn trà phòng khách, bên trên còn dán một tờ giấy note:

Vẽ một con cún to, viết "cảm ơn" và "trả lại".

Anh không kiềm được bật cười, dễ thương ghê.

Mà Tạ Cảnh dường như rất có chừng mực, lần trước anh đã mở phong ấn cấm địa rồi, nhưng trả lại sách cũng không có tự ý tiến vào.

Giản Minh Chu yên tâm: Như vậy cũng tốt.

Suy cho cùng, một số truyện tranh trong cấm địa không cùng đẳng cấp với truyện trên tay anh.

......

Gần 7 giờ, Tạ Cảnh cuối cùng cũng trở về.

Giản Minh Chu từ phòng khách nhìn ra: "Tiểu Cảnh, về rồi à? Hôm nay về muộn hơn bình thường vậy?"

Tạ Cảnh đeo balo thay giày: "Xin lỗi, đến tiệm sách một chuyến."

"......" Giản Minh Chu hơi đứng hình: " ? "

Tạ Cảnh đi đến bỏ balo xuống, nói: "Tình tiết quyển truyện tranh hôm qua không hay lắm, cũng không hợp gu tôi, tôi đến tiệm sách tự mình chọn."

Giản Minh Chu kinh ngạc ngẩng đầu: Cậu còn có gu nữa hả!

Tạ Cảnh đứng trước mặt anh, dáng vẻ anh tuấn, ngoại hình nổi trội. Anh không dám tưởng tượng Tạ Cảnh cao lớn thế này bước vào tiệm sách, sẽ thu hút ánh nhìn cỡ nào.

Đừng nói đến trắng trợn lựa BL——

Mấy người khách đi qua đi lại...

Còn có nhân viên giới thiệu sách...

Giản Minh Chu thần hồn kinh hãi: "Cậu... Vậy cậu mua rồi, nhân viên dùng ánh mắt gì nhìn cậu?"

"Hửm? Không biết."

Tạ Cảnh thản nhiên đáp.

Cậu nói xong liền mở balo, đổ ra một đống trước mặt, bày ra khắp ghế sofa:

"Nhưng tôi mua nhiều như vậy, cô ấy chắc sẽ dùng ánh mắt vui vẻ nhìn tôi."

"......"

———— ——

Rùa màu lam: Nhiều lúc muốn drop ngang tự đọc trên Tấn Giang khỏi dịch cho khỏe, mà có vài cô ngày nào cũng hóng truyện đành lết cái thân già đi gõ phím.