Cào phím: Rùa màu lam
Nhìn nhau ở khoảng cách gần, Giản Minh Chu cảm thấy mặt mình phát sốt——
Xem cái gì! Mấy cái cấm kị, 18x hả?
Anh âm thầm ảo não: Bản thân luôn vấp phải những lý do bản thân thuận miệng bịa ra!
Túi mang về từ hội chợ doujinshi nằm bên cạnh.
Giản Minh Chu nhìn chằm chằm, lôi từ đống goods một số thứ có vẻ bình thường nhất.
"Mấy cái này, cho cậu."
"Không cần đâu, không thể cướp cơm của chú..." Tạ Cảnh nhớ lại từ "cơm" hôm nay vừa học được. Sau đó giơ tay đẩy về, dáng vẻ rất hiểu chuyện: "Tôi mượn vài quyển truyện tranh xem vậy."
Nói cái gì cơ, mượn á!
Giản Minh Chu chấn kinh nhìn qua: Điệu bộ tự nhiên khách sáo này, không biết còn tưởng cậu định mượn sách "Ngũ Tam" đấy. [1]
[1] Sách tổng hợp, dự đoán đề thi đại học. Tên đầy đủ là "đề thi đại học 5 năm và đề mô phỏng của các trường top đầu 3 năm gần đây."
Còn nữa, Tạ Cảnh học được từ "cơm" này lúc nào thế?
Một bên là cuốn truyện tranh ban nãy lục túi tiện tay cầm lên. Tạ Cảnh vui vẻ hỏi: "Quyển này chọn cho tôi à?"
Giản Minh Chu hoàn hồn: !
"Không phải." Anh nhét quyển truyện tranh lại, chậm rãi kiên định nói: "Nghe tôi, tiểu Cảnh, đừng đọc cuốn này."
"Tại sao?"
"Tạ Trì... Cậu của cậu sẽ giết tôi mất.
"......"
Tạ Cảnh rũ mắt nhìn anh một lát, nhỏ nhẹ nói: "Chú nhỏ, đọc BL là do tôi tự muốn đọc, không ai ép buộc tôi đọc hết. Tôi trưởng thành rồi, tự biết bản thân muốn gì."
Đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn anh.
Giản Minh Chu cạn lời:
...Thứ cậu muốn là BL à?
Mặc dù nghe có vẻ có lý, nhưng anh cũng không thể chia sẻ truyện tranh BL với người ta được. Giản Minh Chu quay người thu dọn đống truyện tranh, chọn một cái móc khóa đưa qua:
"Được rồi, cái này tặng cậu."
Đốt ngón tay cân đối móc lấy móc khóa, phía dưới là một bé chibi: sơ mi trắng, mái tóc đen mềm mại, trên mặt có hai cục má hồng đáng yêu.
Tạ Cảnh vô thức cong môi, không trêu đùa anh nữa, đưa tay nhận lấy: "Chú nhỏ, đây là nhân vật trong truyện nào thế?"
Giản Minh Chu nói ngắn gọn: "Người thầy trong bộ 'Thầy giáo'."
Tạ Cảnh ngắm nghía: "Trông xinh đấy, nhìn hơi giống chú nhỏ."
...Giống chỗ nào, đây là thụ tóc đen đó!
Giản Minh Chu khẽ cau mày, chưa kịp phản bác đã nghe Tạ Cảnh yêu thích nói: "Tôi nghĩ xem, nên treo trên balo hay chìa khóa nhỉ?"
"......" Giản Minh Chu hít một hơi.
Tạ Cảnh đến để thử thách huyết áp của anh hả?
Anh đè tay cậu: "Tiểu Cảnh, đây là goods truyện tranh BL, cậu treo ở đâu cũng không ổn hết."
Tạ Cảnh không thèm quan tâm, mỉm cười đáp: "Ồ, nhưng đây là món quà đầu tiên chú nhỏ tặng tôi, tôi muốn treo lên."
Cậu nói rồi đứng dậy: "Vậy tôi nhận cái này nhé, cảm ơn chú nhỏ."
Giản Minh Chu há hốc nhìn cậu rời đi.
Lúc lâu sau, anh định thần lại. Không biết do xấu hổ hay lý do khác, sờ sờ mặt, đỏ đến phát nóng.
------
Đến thứ hai, cuộc họp định kết thúc.
Nhóm người từng đợt trở về bộ biên tập.
Đã qua ngày deadline cuối tháng, văn phòng khôi phục dáng vẻ bình yên, chim hót hoa thơm, gió xuân ấm áp.
Giản Minh Chu vừa ngồi xuống, một cây bút máy chọc tới——
"Sao cậu lại block wechat của tôi!"
Hạ Diệp đứng trước bàn làm việc liếc anh, trông như làn gió độc duy nhất trong phòng toàn gió xuân.
"......" Cậu còn có mặt mũi hỏi à.
Giản Minh Chu nghe xong mềm mại cười: "Haha."
Trong văn phòng một đám người nhàn rỗi sốt hết cả ruột, nghe tin lập tức hóng hớt. Tiểu Ngư ló ra sau màn hình máy tính: "BE rồi hả?"
Thiến Thiến sốc lại tinh thần: "Sau đó gương vỡ lại lành!"
Giản Minh Chu không quan tâm đám biên tập đầu óc phong phú, nộp báo cáo qua: "Xem cái này trước đi."
Chặn thì chặn, công việc vẫn phải làm.
Hạ Diệp cầm lên xem: "Các hạng mục công việc đã xác nhận hết chưa? Tháng này có một chuyến công tác, còn có một đợt teambuilding. Không vấn đề gì thì tôi báo cáo cấp trên xin kinh phí."
Cậu ta nói xong không chịu yếu thế, bổ sung: "Haha."
Giản Minh Chu rộng lượng bỏ qua: "Xác nhận rồi."
Bàn bạc công việc xong, lại nói đến bản thảo. Sau khi bắt tay vào làm việc, tâm trạng hai người cũng bình tĩnh hơn.
......
"Được rồi, xong chuyện công việc rồi."
Hạ Diệp nhắc lại chuyện cũ: "Cho nên, tại sao lại block tôi?"
Giản Minh Chu trầm mặc một lúc.
Hạ Diệp đánh giá vẻ mặt anh, lát sau khóe miệng cong lên, đẩy kính, giữa "bị block mãi mãi" và "niềm vui nhất thời" chọn vế sau: "Không phải là bị tôi nguyền trúng rồi chứ?"
"Đứa nhóc cùng phòng cậu——"
Giản Minh Chu hít sâu, cầm bút bi chọc qua: Quả nhiên cậu đang nguyền rủa tôi!
Anh chết cũng không thừa nhận, thờ ơ đáp: "Không có."
Hạ Diệp cười khẽ: "Mặt cậu đỏ rồi kìa."
Giản Minh Chu mím môi: "Đừng lừa tôi."
Trong lúc hai người đều không chịu khuất phục đối mặt nhau, Tiểu Ngư đi ngang qua, lại bắt đầu tiểu phẩm: "Dô dô dô chủ biên, phó biên đang nói cái gì đó! Mặt phó biên đỏ hết lên rồi kìa~ ~"
Giản Minh Chu: "....."
Hạ Diệp bình thản: "Nói về một người đàn ông khác."
Tiếng dô dô kẹt lại! Tiểu Ngư lùi ra sau vài bước, lộ ra nét mặt kinh hoàng máu chó, ôm ngực chạy đi: "Tôi phải đi uống tí nước bình tĩnh lại!"
Tiểu Ngư ăn được chút cơm chó bị dọa mất mật.
Giản Minh Chu cạn lời nhìn Hạ Diệp: "Cậu nói lung tung cái gì đấy?"
Cái gì mà người đàn ông khác chứ, tiểu Cảnh vẫn còn là...
Anh đột nhiên khựng lại, nhớ tới hôm đó Tạ Cảnh trong phòng sách, một cục lớn ngồi xổm bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh bảo mình trưởng thành rồi.
Trong lúc thất thần, giọng nói Hạ Diệp lại chầm chậm truyền đến: "Lén đu truyện tranh BL bị bạn cùng phòng phát hiện, tôi..."
Giản Minh Chu lập tức hoàn hồn.
Giản Minh Chu bình thản, trả đũa: "Sau khi phát hiện phòng đối thủ truyền kiếp của tôi có truyện tranh BL, tôi..."
Hạ Diệp: " ? "
Hạ Diệp: "Hà Lộ Thần có đọc truyện tranh BL à?"
Giản Minh Chu không nói gì, ánh mắt bí hiểm nhìn cậu ta.
Trong lúc hai người mặt đối mặt, Tiểu Ngư uống nước xong bay trở về: "Vẫn đang nói về người đàn ông ban nãy hả?"
Giản Minh Chu quay sang: "Không, đổi đàn ông khác rồi."
Tiểu Ngư bỗng chốc như bị sét đánh trúng! Hồn bay phách lạc rời đi, để lại một câu trong không khí: "Bọn họ đều điên hết rồi..."
...
Tiểu phẩm nhạt nhẽo cuối cùng cũng kết thúc vì công việc.
Công việc của tháng mới đưa bộ biên tập trở về nề nếp, vài người trở lại vị trí. Mãi đến 5 giờ chiều tan làm, Hạ Diệp mới xua tay từ bi nói: "Được rồi, tan làm——"
"Hôm nay có buổi liên hoan, chưa quên chứ?"
Văn phòng hò reo: Hú hú hú! ! !
Giản Minh Chu vẫn nhớ buổi tiệc, chỉ là quên nói với Tạ Cảnh rồi. Anh vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhắn tin——
【Minh Chu】: Tiểu Cảnh, tối nay liên hoan công ty, tôi không về ăn tối đâu nhé. \(*^^*)/
Tin nhắn rất nhanh trả lời: Vâng, liên hoan vui vẻ. ^^
------
Sân tập đại học F, buổi tập huấn vừa kết thúc.
Tạ Cảnh cúi đầu trả lời tin nhắn, cười tủm tỉm.
Hà Tập quay đầu bắt được: "...Cậu đang cười gì đó? Sến quá đi."
Tạ Cảnh quay sang cậu ta, nụ cười lạnh đi.
Cậu ta lập tức bay nửa phần hồn: "Bây giờ bình thường rồi."
Tạ Cảnh cất điện thoại, vẻ mặt tùy ý giải thích: "Chú nhỏ nhắn, bảo rằng tối nay không về ăn tối."
"Anh ấy không về, cậu vui lắm hả?"
"......"
Châu Hứa Dương kế bên nghe hết nổi, đá cậu ta một cái. Sau đó hiểm ngầm quay sang: "Ồ, anh Minh Chu thân thiết với cậu ghê, tối không về nhà ăn cơm cũng phải nói với cậu một tiếng, không nhắn cho Hà Tập!"
Cậu ta tự cảm thấy mình vừa hòa giải khá tốt.
Dứt lời, Tạ Cảnh và Hà Tập đồng loạt nhìn qua: "Chú nhỏ/ anh Minh Chu không về, nói với Hà Tập/ tớ làm gì?"
Châu Hứa Dương: ......
Chủ đề không thể hòa giải kết thúc.
Hà Tập nói: "Vậy tối anh Minh Chu không về, chúng ta cũng liên hoan đi, cuối tuần có cuộc thi rồi, phải ăn gì ngon một chút!"
Cậu ta quay lại gọi thêm vài người nữa: "Thế nào?"
Tạ Cảnh tùy ý: "Sao cũng được, các cậu quyết định đi."
...
Địa điểm liên hoan của bộ biên tập là do Thiến Thiến chọn lựa.
Là một nhà hàng mới mở khá nổi tiếng.
Giản Minh Chu cùng bọn họ bước vào, nhìn thấy không gian rộng rãi sạch sẽ bày bàn ăn dài, khá thích hợp cho các nhóm đông tụ tập.
Họ chọn bàn ngay gần cửa, ngồi xuống.
Đều là người quen, vừa ngồi xuống mồm miệng liền tía lia. Người chọn món, người tán gẫu.
Biên tập Tiểu Phù ngồi cạnh Giản Minh Chu lôi ra một tấm biển xốp to cỡ lòng bàn tay, cắm lên hộp giấy ăn! Trên đó còn in dòng chữ màu đen:
【Buổi liên hoan của bộ biên tập đam mỹ】
Mí mắt Giản Minh Chu giật giật: "Cái gì đây?"
Tiểu Phù giải thích: "Cho buổi liên hoan thêm trang trọng, nâng cao niềm tự hào tập thể."
Giản Minh Chu nhắm mắt: "...Đừng như vậy mà."
"Anh xấu hổ à, phó biên?" Tiểu Phù kích động vỗ bàn: "Đam mê! Không đáng hổ thẹn!"
"Nhưng đáng xấu hổ."
"......"
Nhưng xét thấy tấm biển cũng không to lắm, không đến gần thì sẽ không chú ý tới, Giản Minh Chu liền mặc kệ cô.
Đồ ăn được gọi lần lượt mang lên.
Một nhóm người bộ biên tập ríu ra ríu rít, nốc hết mấy cốc bia, bầu không khí trở nên sôi nổi——
"Còn có kế hoạch cho Thất Tịch này!"
Thiến Thiến gõ cốc bia vang lên tiếng cạch cạch: "Tình yêu bản thân tôi còn chưa lên kế hoạch! Vậy mà phải lên kế hoạch cho tình yêu của người khác!"
"Gì cơ!" "Cậu có người yêu rồi á——?"
Chủ đề hóng hớt nhanh chóng lan rộng ra.
Giản Minh Chu bên này đang yên bình bóc vỏ tôm, chủ đề trên bàn đột nhiên lan đến anh: "Phó biên và chủ biên thì sao?"
Thiến Thiến quay đầu: "Mặc dù bọn tôi ship cp mù quáng, nhưng vẫn chưa hỏi, hai người có chính cung chưa?"
Tay Giản Minh Chu khựng lại: Cái gì chính 'công' cơ? [2]
[2] Cung trong chính cung là 宫/gōng/, đồng âm với 'công' 攻/gōng/.
Tiểu Ngư lớn giọng: "Hôm nay tôi nghe thấy rồi! Giữa bọn họ còn có người đàn ông khác, mà không chỉ một người!"
Tập thể trên bàn hít sâu: "Hai người có nhiều đàn ông vậy sao!"
Chủ đề càng ngày càng vô lý, Giản Minh Chu nghe không nổi, mở miệng: "Làm gì nhiều đến vậy? Chỉ có hai người."
Anh nói xong liền im lặng nín thở vài giây.
Trên bàn im phăng phắc. Sau đó bùng nổ!
Giản Minh Chu âm thầm gào thét: ...Không! Không có mà! ! !
Hạ Diệp ngồi xa ra, dáng vẻ không liên quan: "Tôi không thu dọn tàn cuộc cho cậu đâu."
Bọn họ hỏi dồn dập: "Là ai vậy! Người đàn ông đó là ai——"
Đột nhiên có động tĩnh từ trước cửa nhà hàng truyền đến.
Âm thanh quen thuộc vang lên: "Công tử Tạ nói rồi, hôm nay công tử Tạ bao hết!"
Sau đó đồng loại là tiếng reo hò.
Giản Minh Chu giật mình, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một nhúm tóc vàng bước vào, ngoài cửa một nhóm người đi đến. Tạ Cảnh một vai đeo balo, lười biếng đi đằng sau.
Anh chầm chậm trừng mắt: Đệt mợ, sao bọn Tạ Cảnh cũng đến đây!
Ánh mắt nhìn đến, Tạ Cảnh cũng cảm nhận được quay lại.
Lúc chạm mắt với Giản Minh Chu, dường như hơi ngơ ngác. Lập tức dời mắt xuống tấm bảng chình ình trước mặt anh:
【Buổi liên hoan của bộ biên tập đam mỹ】
Hà Tập: "Tạ Cảnh, cậu nhìn gì đó..."
Giản Minh Chu tỉnh lại, một tay bổ củi! Bẻ hai chữ 【đam mỹ】xuống——
Cùng lúc, Hà Tập cũng quay lại nhìn thấy anh, lập tức hưng phấn chạy đến: "Hey! Anh Minh Chu ơi!"
Giản Minh Chu tự nhiên đặt hai từ "đam mỹ" xuống ghế, bình tĩnh đáp: "Hey."
Tạ Cảnh: "......"