Cào phím: Rùa màu lam
Tạ Cảnh nhìn cậu ta, khóe miệng nhếch lên.
Hà Tập run rẩy: "Thôi cậu đừng cười nữa." Cậu ta sờ tim: "Ở đây của tớ hoảng loạn bất an luôn rồi."
Tạ Cảnh cười sâu hơn: "Vậy sao?"
"......"
Hà Tập đang suy nghĩ ban nãy nói chuyện có âm tiết nào hay thậm chí là dấu câu nào giẫm vào điểm mấu chốt của người ta không, thì bên cạnh âm thanh trong trẻo sắc bén truyền đến, cứu vớt cậu ta: "Tạ Cảnh, qua đây một chút."
Xoay người, chỉ thấy Hạ Tích Vân đứng đằng xa cùng với một ông cụ, bên cạnh còn có vị tiểu thư dịu dàng.
Tạ Cảnh hơi nhướng mày, không để ý Hà Tập nữa, bước vài bước tới.
Đến trước mặt đã nghe Tạ Tích Vân nói: "Vị này là cụ Lục, còn đây là tiểu thư Lục."
Tạ Cảnh gật đầu chào hỏi.
Bất kể là diện mạo, gia cảnh đều xuất chúng, thái độ ung dung điềm tĩnh biểu hiện ra vượt xa so với tuổi tác.
Trong mắt ông cụ Lục hiện lên vẻ hài lòng, tiểu thư Lục bên cạnh cũng kinh diễm, có chút ngượng ngùng.
Tạ Cảnh nhàn nhạt liếc một cái.
Phía trước đã bắt đầu thảo luận về việc lần sau cùng ăn cơm, tiện thể cho mấy đứa nhỏ tiếp xúc nhiều hơn...
Cậu mím môi không lên tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
"Xin lỗi." Tạ Cảnh chợt cắt ngang, trước mặt mọi người lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Sau đó khuôn mặt hiện lên ý cười, trả lời lại.
Nụ cười nở trên khuôn mặt lạnh nhạt càng thêm dịu dàng.
Người đối diện chấn động, im lặng nhìn qua.
Tạ Tích Vân cũng ngơ ngác, tầm mắt rơi xuống——
Vài giây sau, Tạ Cảnh tắt điện thoại cười cười: "Trả lời tin nhắn người yêu."
Ánh mắt tiểu thư Lục tối đi, sắc mặt ông cụ Lục thay đổi, nhưng lập tức điều chỉnh lại: "Ồ, thanh niên trẻ tuổi, cũng nên có người yêu rồi."
Đối phương cũng không nhắc lại chuyện ăn cơm nữa, nói hai câu rồi rời đi.
Đợi hai người đi khỏi, Tạ Tích Vân thở dài, thấp giọng hỏi Tạ Cảnh: "Người yêu nào, ban nãy chẳng phải là tin nhắn tổng đài à?"
Tạ Cảnh bất cần: "Có sao?"
Tạ Tích Vân chắc chắn: "Mẹ thấy con trả lời TD." [1]
[1] TD: tin nhắn hủy đăng ký dịch vụ SMS.
Tạ Cảnh cười thản nhiên: "Không phải khá tốt sao, từ chối đối phương lại cho người ta mặt mũi, hai bên đều có bậc thang đi xuống."
Cậu nói xong, cất điện thoại, quay đầu: "Con phải về rồi, sớm mai còn có buổi tập huấn."
Tạ Tích Vân gọi giật lại: "Bố con còn chưa tới."
Tạ Cảnh khựng lại: "...Ông ấy đâu?"
Tạ Tích Vân giơ tay vuốt mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ, quen thuộc điềm tĩnh nói: "Lốp xe xịt rồi, đang từ sườn núi leo lên."
Hội trường nằm trên đỉnh núi.
Tạ Cảnh im lặng hồi lâu: "Thôi vẫn là để lần sau gặp vậy."
------
Ở chung cư, sau khi Giản Minh Chu chỉnh sửa tư liệu xong gửi cho Tiểu Lộc, đối phương đáp lễ gửi lại một bộ truyện tranh.
【cc Tiểu Lộc】: Là niên hạ công đó, XP của anh [nháy mắt][2]
[2] XP: ngôn ngữ mạng, chỉ sở thích/ gu đặc biệt. (đa phần chỉ sở thích tềnh d*c đặc biệt)
Giản Minh Chu: ......
XP cái quần gì chứ! Anh chỉ thích tsundere thôi!
Nhưng dạo này bận quá không thể đọc truyện tranh. Giản Minh Chu rung động, đem laptop ra làm ổ trên sofa.
Tạ Cảnh vắng nhà!
Sofa, coca, truyện tranh! !
Màn hình laptop tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh.
Anh ấn mở truyện, trên đó tác giả dùng những nét bút tỉ mỉ phác họa đường nét tứ chi đan xen nhau và sức ép mạnh mẽ.
[Rầm, cánh tay mạnh mẽ đẩy người vào trong hẻm tối, khắp người nồng nặc mùi rượu: Giám đốc à...]
[Cậu uống say rồi, buông tôi ra.]
[Tôi chưa say, tôi nhận ra khuôn mặt lúc nào cũng vênh váo của anh.]
[Cậu nói gì vậy... ưm!]
Ưm! Ngón tay Giản Minh Chu đè môi, mặt nóng lên.
Say rượu, ngõ hẹp, niên hạ công!
Anh chăm chú nhìn màn hình, lăn chuột, vừa nhìn thấy thắt lưng da rơi xuống đất, đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Anh tắt máy tính, đi ra: "Ai đấy?"
"Chú nhỏ à, tôi quên mang chìa rồi."
Giọng nói Tạ Cảnh cách một cánh cửa truyền đến, Giản Minh Chu ngơ ngác: Anh còn tưởng đêm nay Tạ Cảnh sẽ ở nhà bên kia chứ.
Anh duỗi tay mở cửa.
Cửa mở ra, ánh sáng trong phòng xuyên qua kẽ hở khe cửa chiếu vào màn đêm bên ngoài. Bóng hình đằng trước lọt vào mắt, Giản Minh Chu vô thức thở nhẹ lại.
Tây trang trên người Tạ Cảnh vẫn chưa thay ra.
Bộ trang phục trên thân hình cao lớn khiến cậu càng thêm chín chắn kiêu ngạo, mái tóc vuốt cao giảm đi cảm giác thanh xuân, đôi mắt nhiễm chút hơi say, sâu thẳm mê hoặc lòng người.
Ngược lại, Giản Minh Chu ăn mặc giản dị, tóc xõa xuống giữa hai lông mày.
Lúc chạm mắt nhau ngoài cửa, trong khoảnh khắc, cảm giác vị trí bọn họ như đảo ngược.
Anh cầm tay nắm cửa một lúc lâu.
Tạ Cảnh bước vào: "Sao thế chú nhỏ, giống như không nhận ra tôi vậy."
Giản Minh Chu giật mình bừng tỉnh: "Cậu cũng đến Metersbonwe à?" [3]
[3] Metersbonwe là thương hiệu thời trang của Trung Quốc, nổi lên nhờ meme trong phim 'Cùng ngắm mưa sao băng', trong phim Sở Vũ Đàm đến Metersbonwe thử quần áo , ngắm mình trong gương rồi nói: "Không thể tin được người trong gương là tôi".
"......" Tạ Cảnh hạ mắt: " ? "
Cạch, tiếng cửa đóng kéo suy nghĩ anh về.
Giản Minh Chu lấy lại bình tĩnh, đứng bên cạnh nhìn Tạ Cảnh thay giày. Mùi rượu hòa với mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn, lối đi hẹp, trong đầu anh vụt qua hình ảnh trong bộ truyện tranh vừa nãy: Say rượu, ngõ hẹp, niên hạ công!
Anh vô thức lùi về sau nửa bước.
Tạ Cảnh nhận thấy: "Xin lỗi, chú nhỏ, mùi rượu nồng quá à?"
Giản Minh Chu kiềm chế suy nghĩ lung tung: "Không có."
Tạ Cảnh gật đầu, một tay kéo cà vạt, đi vào phòng khách: "Vậy tôi đi tắm."
"......" Đã bảo không có rồi mà.
Một mạch đi tới phòng khách, Giản Minh Chu đi sau Tạ Cảnh. Mùi rượu tản ra trong không khí, anh mới phát hiện trong đó còn lẫn mới mùi nước hoa phụ nữ.
Anh liền nghĩ tới lời của Châu Hứa Dương: Cũng tính là đi xem mắt.
"Bữa tiệc thế nào, nói chuyện với các cô gái vui không?"
Động tác cởi cà vạt của Tạ Cảnh khựng lại, sau đó kéo ra: "Chú nhỏ, tôi không nói chuyện với con gái."
Giản Minh Chu: ?
Hả... Tại sao? Không phải là tiệc xã giao quan trọng à?
Tạ Cảnh nói xong đã đi vào phòng tắm, anh thu hồi tầm mắt.
...
Đợi cậu tắm xong bước ra.
Giản Minh Chu thấy Tạ Cảnh rũ tóc xuống, thay áo thun, trở về dáng vẻ thường ngày.
Cảm giác áp lực như săn mồi biến mất, giống như từ một con sói biến thành chó.
Tạ Cảnh mở tủ lạnh: "Chú nhỏ, tôi có thể uống một chai trà ô long không?"
Giản Minh Chu: "Cứ lấy là được."
Anh nhìn người ta uống nước, nghe Tạ Cảnh mở miệng: "Ảnh chụp có được không?"
"Đẹp lắm, cảm ơn nhé."
"Ồ, có phải hình tôi chụp hơi ít, không đủ."
Giản Minh Chu: "Không ít, khá đủ rồi."
Tạ Cảnh nhẹ nhàng nhìn anh: "Thật không."
Giản Minh Chu cứ cảm giác ánh mắt cậu có ý gì đó.
Tạ Cảnh nói xong, qua loa vặn nắp chai, ung dung đi đến phòng khách.
"Tôi cũng nghĩ đủ rồi, Hà Tập chụp cũng không ít."
"......"
Giản Minh Chu: ! ! !
Hóa ra là chuyện này hả!
Anh kinh ngạc nhìn qua: Nhưng mà, Tạ Cảnh là người sẽ để bụng chuyện này sao? Chỉ là nhờ hai người chụp tư liệu thôi, có đáng để bụng không?
Não anh rối rắm, từng ly từng tí tìm lý do.
Lẽ nào thật sự chụp ảnh rất bất tiện?
Tạ Cảnh vượt ngàn khó khăn nguy hiểm để chụp ảnh cho anh, kết quả phát hiện anh không trân trọng nó.
Trí tưởng tượng Giản Minh Chu bay xa: Tâm lạnh như tro
Mắt thấy đối phương sắp về phòng ngủ, anh liền đứng dậy: "Tiểu Cảnh à——"
Tạ Cảnh dừng lại, nhìn qua.
Giản Minh Chu: "Tôi chỉ tùy tiện nhờ Hà Tập chụp thôi, nhờ cậu mới là nghiêm túc."
Anh nói xong, đến bản thân cũng đơ ra: ...Sao nghe cặn bã vậy!
Phòng khách an tĩnh hồi lâu.
Lúc sau, Tạ Cảnh chu đáo bổ sung: "Chú chỉ muốn cho mỗi phần tư liệu một mái ấm thôi đúng không?"
"......" Giản Minh Chu cụp mắt: "À ừm."
------
Hôm sau là cuối tuần, Tạ Cảnh vẫn phải đi tập huấn.
Giản Minh Chu làm ổ ở nhà, tiếp tục hưởng thụ truyện tranh Tiểu Lộc gửi.
Đọc một mạch đến chiều, nhóm chat đột nhiên trở nên náo nhiệt. Anh tạm dừng đọc, mở lên xem:
【Hà Tập】: Tập huấn xong rồi!
【Tiểu Ngọc vui vẻ】: Mở tiệc không? Cuối tuần em không có tiết bổ túc, đến biệt thự của anh mở tiệc? [Chim nhỏ quay đầu]
【Hà Tập】: Tuần này đến nhà anh họ đi! Đồng ý xin phím 1!
Bên dưới là một chuỗi không mặc sống chết: 1111......
【Lusen】: ?
【Lusen】: Bó tay, không có biện pháp với các cậu mà. [Chia sẻ định vị]
Giản Minh Chu: "......"
Hà Lộ Thần đổi tên tiếng Anh lúc nào thế? Lusen là cái quần gì, chẳng phải chỉ là phiên âm sao? [4]
[4] Hà Lộ Thần 何路宸 phiên âm là /Hélùchén/, ổng đổi thành Lusen làm tên tiếng Anh.
Anh đang không chấp nhận nổi cái tên mới của Hà Lộ Thần, thì trong nhóm có người tag anh:
"Anh Minh Chu, anh cũng đến đi!"
"Tạ Cảnh cũng cùng bọn em qua đó, anh đến thẳng nhà anh họ chơi với bọn em!"
Giản Minh Chu biết Tạ Cảnh cũng đi, dù sao cũng không có việc bận, liền nhận lời: Được.
Anh dọn dẹp một chút, xách theo trái cây đến đó.
Sau khi ra khỏi nhà, anh bắt taxi, tiện tay nhắn cho Hạ Diệp.
【Minh Chu】: Lát nữa tôi đến nhà Hà Lộ Thần, có cần thuận tiện mang cậu theo không?
Cách vài giây, điện thoại rung lên dữ dội!
【Chủ biên】: Haha, cậu đừng nghĩ tôi không biết cậu đang nghĩ gì. Thu lại mấy tâm tư đáng xấu hổ của cậu đi.
【Chủ biên】: Còn nữa, sao quan hệ giữa cậu với anh ta ngày càng tốt vậy? Đừng quên cậu là biên tập bộ đam mỹ đấy! [bút máy cảnh cáo]
"......" Cậu ta làm meme mới rồi à.
【Minh Chu】: Mặc dù thân thể tôi trà trộn vào bộ văn học, nhưng trái tim tôi vẫn thuộc về bộ đam mỹ.
【Chủ biên】: Vậy còn nghe được. [Lau ngòi bút]
Mỹ nam đứng hình Giản Minh Chu:
...Lau ngòi bút là meme thay thế biểu tượng thu hồi hả? ? ?
Dùng meme đánh nhau một lúc cũng tới điểm đến.
Nhà Hà Lộ Thần nằm ở khu Thu Uyển phía Tây thành phố, trông rất giàu có, cũng là một căn chung cư cao cấp.
Bao quanh khu chung cư là con đường sỏi rợp bóng râm, sang trọng trang nhã.
Giản Minh Chu xuống xe, theo địa chỉ, vào thang máy, thang dừng ở tầng 12. Người ra mở cửa là Hà Ngọc.
Anh chào hỏi: "Làm phiền rồi."
"Oa!" Hà Ngọc hai mắt sáng lên, quay người vào trong hô to: "Anh Minh Chu tới rồi nè!"
Phía trước lập tức vang lên những tiếng ồn ào:
"Anh Minh Chu tới đây nhanh lên!" "Chỉ đợi mỗi anh thôi đó!"
Giản Minh Chu bước vào, nhìn thấy một chiếc bàn trà ở giữa phòng khách rộng rãi, một đám người đang ngồi chơi game.
Từ phòng khách hướng ra là cửa sổ tất cả đều bằng kính.
Phía trước có chiếc sofa nhỏ, một chiếc bàn tròn phủ khăn trải bàn và một máy hát đĩa than.
Hà Lộ Thần bưng tách trà Earl Grey [5] ngồi trên sofa nhỏ đung đưa, ánh trời chiều bao phủ bóng hình ưu nhã.
[5] Trà Earl Grey, còn gọi là trà Bá Tước, là loại trà kết hợp giữa hương vị của trà đen và tinh dầu vỏ cam Bergamot.
"Chào cậu, ngồi đi."
Giản Minh Chu: ......
Không được, hình ảnh đẹp quá, như bức tranh biết đi vậy.
Anh quay đầu không dám nhìn nữa, đi đến phòng khách.
Tạ Cảnh và Hà Tập đều ngồi trước bàn trà, Hà Tập vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Anh Minh Chu, ngồi đây nè!"
Dứt lời liền bị Châu Hứa Dương đá một cái: "Aiya."
Châu Hứa Dương ẩn ý nhìn cậu ta: Tinh tế chút đi.
Giản Minh Chu để ý động tác nhỏ đó, trong lòng nhộn nhạo, hiểu ý: Không sao, người bên cạnh Hà Tập chỉ có cậu thôi, Hứa Dương.
Anh ngồi bên cạnh Tạ Cảnh: "Tôi ngồi kế tiểu Cảnh là được."
Vừa nói xong, Hà Ngọc phía sau hiểu ý: Người bên cạnh Tạ Cảnh chỉ có anh thôi, Minh Chu.
Giản Minh Chu không chú ý tới ánh mắt y hệt mình sau lưng.
Anh ngồi bên Tạ Cảnh, Tạ Cảnh duỗi tay cầm một chai nước hoa quả: "Chú uống cái này đi?"
"Ừm, cảm ơn."
Giản Minh Chu cầm lấy, trên bàn còn để một ấm trà tinh xảo và cốc cafe, hình ảnh kì quái giữa đống gà rán và đồ ăn vặt, nhưng có vẻ chẳng ai đụng tới.
Anh nhấp ngụm nước hoa quả: "Không ai uống mấy thứ kia à?"
Tạ Cảnh quét mắt qua: "Ừm, cảm giác uống xong sẽ biến thành bức tranh sơn dầu." [6]
[6] Tranh sơn dầu là 油画 /yóuhuà/, 油 /yóu/ còn có nghĩa là dầu mỡ, làm màu.
Giản Minh Chu liếc mắt: ......
Thì ra cậu cũng cảm thấy Hà Lộ Thần giống một bức tranh!
Còn một lúc nữa mới tới bữa tối, Nghê Nhiên nói muốn chơi board game, Châu Hứa Dương đập tan ý định của cô: "Cái thứ thô tục đó sẽ không xuất hiện trong nhà anh họ Hà đâu."
"......"
"Vậy chơi cái gì đây?"
Trong phòng khách tranh luận ríu ra ríu rít. Hà Tập quay đầu gọi: "Anh họ, mở DVD xem đi!"
"Đợi một chút."
Hà Lộ Thần đứng lên, đi đến trước bàn trà.
Anh ta tao nhã rút dưới bàn trà ra một chiếc đĩa DVD, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Hey, small yi~"
"Coffee, tea, or DVD?"
Dứt lời, giữa hai đĩa DVD trượt ra một quyển truyện tranh đam mỹ.
Cả phòng im lặng như tờ: ......
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Minh Chu: Cuối cùng điều đáng sợ nhất đã xảy ra với Hà Lộ Thần rồi. (chắp tay)