Cào phím: Rùa màu lam
Giản Minh Chu khí huyết không thông, tức đến run lẩy bẩy.
—— Tại sao anh lại là O!
Sao không phải là A? Dù là B cũng được mà!
......Không đúng, B gì mà B!
Anh sợ mình tức đến ngất.
Tạ Trì còn đang bô lô ba la hỏi: "Cậu biết vòng tròn có nghĩa gì không? Ấy, hay là tớ trực tiếp viết bình luận hỏi..."
Đệt! Giản Minh Chu vô thức giơ tay.
Mũi dao nhọn sượt qua ngón tay anh: "...Shhh!"
Anh chỉ đành bỏ qua Tạ Trì, 'xoảng' vứt con dao đi. Lưỡi dao tiếp xúc với ớt xanh khiến vết thương nóng rát.
Ngay giây sau, bàn tay bị nắm lại——
Tạ Cảnh một tay vặn vòi nước: "Rửa vết thương trước đã, hòm thuốc ở đâu?"
Giản Minh Chu hít khí: "Dưới bàn trà ngoài phòng khách."
"Alo? Sao thế Minh Chu... đợi đã" Tạ Trì chợt phát giác: "Tạ Cảnh? Con ở đó à! Không phải bảo là con không về sao!?"
"......" Toang, lòi đuôi rồi.
Giản Minh Chu nhìn Tạ Cảnh, dường như cậu không quan tâm, cầm tay anh rửa dưới vòi vài giây, lại nói: "Tôi đi lấy hòm thuốc."
"Alo? Tạ Cảnh——"
"Cậu à." Tạ Cảnh đi vòng qua kệ bếp, dừng một chút, nói với Tạ Trì đang la hét trong điện thoại: "Cậu nói lớn quá, dọa chú nhỏ cắt vào tay rồi."
Éc! Giọng nói im bặt.
Tạ Trì bị dọa yếu ớt: "...Minh Chu, cậu cắt phải tay rồi hả? Là bị tớ dọa sao?"
Giản Minh Chu rửa vết thương nghe róc rách, ậm ờ: "Ừm."
Trên một phương diện nào đó, hoàn toàn đúng là bị dọa.
Tạ Trì: "Xin lỗi xin lỗi nha, cậu xử lý vết thương trước đi..."
Điện thoại cúp, chủ đề ban nãy kết thúc. Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm——
Suýt nữa lại bị đâm sau lưng.
"Chú nhỏ, lại đây tôi băng vết thương cho chú."
Bên kia, Tạ Cảnh tìm được hòm thuốc, gọi anh một tiếng. Anh thở dài, bước tới: "Được."
Hai người ngồi trên sofa, Tạ Cảnh kéo tay anh lại, cúi đầu bôi thuốc. Bông gòn thấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau vết thương, giảm bớt đau rát.
"Chú nhỏ, sao lại không cẩn thận như vậy."
Giản Minh Chu váng cả đầu: "Còn không phải do Tạ Trì..." Nói một nửa bỗng phanh lại: "Lớn tiếng quá sao."
Tạ Cảnh rũ mắt cười: "Ồ."
Trước sofa im lặng một lúc.
Động tác bôi thuốc cho anh rất tỉ mỉ, Giản Minh Chu nhìn chằm chằm vài giây, lại nhìn sang Tạ Cảnh đằng trước. Ánh đèn trên cao tỏa xuống mi mắt để lại bóng mờ, càng khiến cho dung mạo thêm sâu sắc.
Đang quan sát, nghe thấy Tạ Cảnh tán gẫu: "Vậy vòng tròn là gì vậy, chú nhỏ."
"...... !"
Bàn tay nằm trong tay người khác, ngay cả những cử động nhỏ nhất cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Đầu ngón tay Giản Minh Chu khẽ nhích, tim nóng lên: "Không biết."
"Vậy sao." Giọng nói Tạ Cảnh mang ý cười: "Tôi cũng hơi tò mò, hay là search thử xem."
Giản Minh Chu xoát một cái nhìn qua: Search cái quần gì... !
ABO, thể loại đó trong đam mỹ là sự tồn tại bùng nổ đó! Chỉ cần search sẽ hiện ra: pheromone, kì phát tình, đánh dấu tạm thời vĩnh viễn...
"Đừng."
Giản Minh Chu ổn định cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Ngẫm lại thì, có lẽ là một kiểu dấu chấm hết thôi.
"......" Động tác Tạ Cảnh dừng lại, ngẩng đầu nhẹ giọng: "Đặt dấu chấm hết sau tên của chú, hình như không được lịch sự lắm."
Giản Minh Chu vững vàng: "Không sao."
Dù sao bây giờ cũng đủ bất lịch sự rồi.
------
Xử lý vết thương xong, Tạ Cảnh tiếp tục nấu cơm.
Giản Minh Chu cầm điện thoại, mở video Tạ Trì đã gửi, kéo xuống bình luận đó ấn báo cáo.
Lí do: Tuyên truyền sai sự thật.
Anh vừa thoát ra liền nhìn thấy tin nhắn của Tạ Trì. Đối phương hình như cũng không xoắn xuýt chuyện "O cốt cách thần tiên" nữa, hỏi vết thương của anh.
【Tạ Trì】: Vết thương có nghiêm trọng không, ngón tay chưa phế chứ?
【Minh Chu】: ...Tôi cầm dao thái rau, không phải rìu. ^_^ Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ.
Bên kia Tạ Trì thở phào, chuyển chủ đề——
【Tạ Trì】: Đúng rồi! Tạ Cảnh đâu? Hay quá ha, có phải Tạ Cảnh bảo cậu nói nó không về đúng không?"
Giản Minh Chu che chở tới cùng: Là tôi tưởng cậu ấy không về.
"......"
Tạ Trì cạn lời một lúc, rất lâu mới trả lời.
【Tạ Trì】: Minh Chu à, bữa tiệc đó quan trọng lắm, ít nhất cũng phải có mặt. Haizz, tớ cũng biết chị gái và anh rể tớ không quan tâm nhiều đến cuộc sống của Tạ Cảnh, nên Tạ Cảnh mới bài xích sự sắp đặt.
【Tạ Trì】: Nhưng nếu nhất quyết không đi, chẳng phải mâu thuẫn càng thêm sâu sắc sao? [Mèo con thở dài]
【Tạ Trì】: Hơn nữa chị và anh rể tớ cũng đi, cứ xem như là gia đình gặp mặt thôi.
【Tạ Trì】: Cậu giúp tớ khuyên nó đi.
Tạ Trì thành tâm khuyên bảo xong, không thấy người ta đáp lại: ......Cậu đâu rồi? Có nghe tớ nói không đó?
Giản Minh Chu thoát video: Ừm ừm ừm.
Anh vừa đi đánh trả, mấy bình luận không kiềm chế đó cứ như nấm mọc sau mưa.
"Chú nhỏ, ăn cơm thôi." Bên kia Tạ Cảnh gọi anh.
"Ừm, tới liền."
Giản Minh Chu liếc nhìn đoạn chat, tắt điện thoại ngồi xuống trước bàn, suy nghĩ rồi mở lời: "Vừa nãy cậu ta bảo tôi khuyên cậu."
Tạ Cảnh khựng lại, nhìn qua: "Thế nào, chú nhỏ cũng muốn khuyên tôi à?"
Giản Minh Chu gắp ớt xanh và khoai tây sợi, chầm chậm nhai: "Không có... Nếu không thích thì đừng đi."
Giản Minh Chu nhai nuốt khoai tây sợi, nhìn trên bàn: Đều là những món ăn thường ngày. Tạ Cảnh nấu rất thơm, nóng hổi, mang lại cảm giác ấm cúng.
Anh nhớ lại lời của Tạ Trì nói về mối quan hệ giữa Tạ Cảnh và người nhà.
Ngừng một lúc, anh mỉm cười dịu dàng: "Nhưng nếu không phải rất ghét, thì về thử xem."
------
Hôm sau, Giản Minh Chu đến bộ biên tập làm việc.
Vết thương hơi lớn lập tức thu hút sự chú ý của một đám nhân viên——
Đám đông lười biếng dưới danh nghĩa quan tâm anh, ân cần hỏi han:
"Sao lại bị thương thành thế này rồi?"
"Thân thể không phải dùng để làm tổn thương vậy đâu!"
Giản Minh Chu nói ngắn gọn: "Tai nạn lao động."
Thương tích do công việc gây ra, cũng tính là tai nạn lao động.
Tạ Diệp đang chỉnh sửa bản thảo bên kia, liếc một cái: "Mau báo cáo cấp trên nhanh đi, không là vết thương khỏi mất."
Giản Minh Chu: "......"
"Đừng có vây quanh đây nữa, cũng không phải hiện trường vụ án."
Hạ Diệp giải tán nhóm biên tập đang thầm lười biếng, bước tới đặt tài liệu lên bàn Giản Minh Chu: "Địa điểm ban đầu dự định tổ chức hội chợ doujinshi không thể mượn được nên đổi sang địa điểm khác rồi. Tuần sau phải đi bàn bạc với người phụ trách địa điểm, công việc có hơi nhiều, cậu đi chung với tôi."
Giản Minh Chu nhìn anh, ánh mắt sáng suốt.
Đi chung cái gì chứ, đây không phải là công việc của cậu sao?
Hạ Diệp: "Thoải mái lên, cậu đang cống hiến cho sự nghiệp cậu yêu thích đấy."
Giản Minh Chu: "Đừng có đem chuyện giúp cậu hoàn thành công việc nói kiểu hùng hồn như thế."
"......" Hạ Diệp bị vạch trần, ra vẻ bình tĩnh, đẩy kính: "Tóm lại, cậu phải đi với tôi."
Thêm một kế hoạch trên trời rơi xuống, công việc ban đầu phải chuyển lên ngày hôm nay.
Lúc Giản Minh Chu kết thúc công việc đã là sáu giờ.
Anh nhắn tin cho Tạ Cảnh, bảo rằng sẽ ăn tối ở cửa hàng tiện lợi.
Trên quầy có cơm hộp và bánh ngọt.
Giản Minh Chu chọn một hộp cơm đến quầy nhờ nhân viên hâm nóng. Đang ở phía trước chờ, bỗng nghe giọng nói gọi anh: "Ơ, anh Minh Chu."
Ngoảnh đầu, Châu Hứa Dương đang cầm hai nắm cơm, xếp hàng ở phía sau.
Giản Minh Chu chào cậu ta: "Cậu đi một mình à?"
"Dạ, hôm nay Hà Tập phải về nhà bên kia."
Châu Hứa Dương đưa cơm nắm cho nhân viên.
Trong lúc hai người chờ đợi, cậu ta mở miệng: "Anh Minh Chu, tiệc ngày mai Tạ Cảnh có đi không?"
Giản Minh Chu bất ngờ: "Em cũng biết bữa tiệc đó à?"
Châu Hứa Dương nói: "Hà Tập cũng phải đi."
"Ra là vậy." Giản Minh Chu lại hỏi: "Đó là tiệc gì thế? Nghe nói rất quan trọng."
"Có lẽ vì quy mô lớn, các thế hệ trong giới thượng lưu đều có mặt. Dù sao cũng là nơi xã giao, tới nịnh hót thôi."
Châu Hứa Dương lại ồ một tiếng: "Nhiều người trẻ tuổi, chắc mục đích cũng bao gồm đi xem mắt."
Giản Minh Chu chớp mắt: Còn có tầng ý nghĩa này nữa à.
Vậy Tạ Cảnh ở đó chắc rất được yêu thích, vừa đẹp vừa cao, tính cách cũng tốt."
Nhưng mà tính cách rạng rỡ như Hà Tập chắc cũng vậy.
Anh không nhịn nổi liếc nhìn Châu Hứa Dương, mím môi: "Vậy Hà Tập đi rồi, cậu..."
Sắc mặt Châu Hứa Dương đau khổ: "Ừm, mất một chiến hữu chơi game rồi!"
Giản Minh Chu: "......"
------
Hôm sau, Tạ Cảnh xin nghỉ tập huấn.
Lúc cậu thức dậy Giản Minh Chu đã ra ngoài, trên bàn để lại mảnh giấy note: Tôi để cơm nắm cho cậu, đói thì lấy ăn nhé -^O^-
Trên điện thoại còn có tin nhắn wechat của Tạ Tích Vân.
【Mẹ】: Nếu con muốn về, mẹ ở nhà đợi con.
Tạ Cảnh cầm cơm nắm lên, lại nhớ đến lời Giản Minh Chu từng nói: Nếu không phải rất ghét, thì về thử xem.
Anh dừng lại, cắn hai miếng cơm nắm, để lại lời nhắn trên tờ giấy note rồi xách balo ra khỏi nhà.
......
Lúc đến nhà là buổi chiều.
Khi Tạ Cảnh đi vào biệt thự, người giúp việc kinh ngạc kêu lên: "A, Tiểu Cảnh thiếu gia đã về!"
Tạ Tích Vân ngồi trong phòng khách ngẩng đầu, hơi ngơ ngác: "Mẹ tưởng con sẽ không đến."
Tạ Cảnh nhìn bà một cái: "Bố đâu?"
"Máy bay trễ, bố cũng đến muộn." Tạ Tích Vân nói: "Lên lầu thay quần áo, thu dọn trước đi."
Tạ Cảnh gật đầu bước lên lầu.
Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ tối.
Tạ Cảnh vóc dáng cao ráo, thân hình xuất chúng, cùng Tạ Tích Vân cao gầy hiên ngang bước vào hội trường bữa tiệc.
Hội trường được trang trí nguy nga lộng lẫy, kính pha lê lấp lánh.
Hoa, rượu, đá quý, ánh đèn.
Nền nhà sáng bóng phản chiếu bóng dáng người đi qua lại, vừa vào hội trường lập tức có người đi đến chào hỏi.
Tạ Cảnh cầm ly rượu, bình tĩnh đối mặt với đám đông đang lấy lòng, sắc mặt giống nhau, lời nói cũng y hệt.
Chỉ có Hà Tập giữa chừng vui vẻ chạy tới: "Oa! Tạ Cảnh, cậu mặc như thế này nhìn chững chạc ghê! Eo—— cậu đừng nhìn tớ, nhìn mà hãi hùng khiếp vía luôn."
"......" Tạ Cảnh hỏi: "Bố mẹ cậu đâu?"
"Cậu định chào hỏi họ à?"
"Không, bảo bọn họ quản cậu."
Hà Tập nặng nề hừ hai tiếng bỏ đi, giống như cơn lốc nhỏ bay vào hội trường, dường như rất thích thú.
Tạ Cảnh quay người đi lấy đồ ăn, né tránh đám người muốn kết giao, tẻ nhạt đi đến một góc hội trường.
Chán thật, chẳng có gì...
Bruzz, điện thoại chợt rung lên.
Tạ Cảnh cầm lên xem, là tin nhắn của Giản Minh Chu.
【Minh Chu】: Tiểu Cảnh à, cậu tới bữa tiệc chưa?
Trái tim đang phiền muộn nổi lên chút lăn tăn. Khóe miệng Tạ Cảnh cong nhẹ, một tay gõ phím trả lời.
【Cảnh】: Ừm.
【Minh Chu】: Vậy có thể nhờ cậu chụp vài tấm cho tôi được không? Vừa lúc tôi cần ít tư liệu thực tế về các bữa tiệc.
【Minh Chu】: Nếu không tiện thì thôi [mặt cười]
Màn hình điện thoại lóe lên chút ánh sáng phản chiếu con ngươi sâu thẳm, Tạ Cảnh cụp mi, cong môi đáp lại.
【Cảnh】: Truyện tranh thiếu niên cũng cần tư liệu về bữa tiệc à?
Nửa phút sau, điện thoại rung lên.
【Minh Chu】: ...Chiến tranh thương mại máu lửa ^▽^
Tạ Cảnh cười ra tiếng, cầm điện thoại chụp vài tấm hội trường, thuận tiện chụp đồ ăn trong tay gửi qua.
【Cảnh】: [Hình ảnh] [Hình ảnh] Còn có cả đồ ăn này.
"......"
Cách đó vài bước, vài vị tiểu thư khuê tú định lại bắt chuyện thì chùn bước, nhìn nhau thì thầm: "Ăn mà cũng chụp hình gửi wechat, chắc là có người yêu rồi?"
"Bỏ đi bỏ đi, chúng ta đi thôi."
Tạ Cảnh gửi hình cho người ta xong, Giản Minh Chu vui vẻ gửi cho cậu vài cái meme, sau đó phấn khích nói phải đi chỉnh sửa hình ảnh rồi.
Cậu lướt lịch sử trò chuyện lần nữa, mỉm cười cất điện thoại.
Trong lúc chụp hình, đồ ăn vừa lấy đã nguội rồi.
Tạ Cảnh xoay người định đến quầy lấy thêm một ít.
Vừa đi qua đã thấy Hà Tập cầm điện thoại đứng đó chụp chụp, phơi phới gửi wechat.
"......"
Cậu khựng lại một chút: "Cậu đang chụp gì thế?"
Hà Tập nhìn thấy Tạ Cảnh, lập tức kể: "Ồ! Anh Minh Chu tìm tớ nhờ chụp tư liệu. Anh ấy đúng là lúc nào cũng nghĩ tới công việc mà, còn nói cái gì mà chiến tranh thương mại máu lửa——"
Hà Tập cười lớn: "Chiến tranh thương mại là cái quỷ gì chứ ahahahaha..."
Cậu ta cười haha quay đầu, nhìn thấy Tạ Cảnh vô cảm nhìn mình, lập tức im bặt, e dè hỏi: "...Sao cậu không cười?"
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Cảnh (vô cảm): Ồ, còn tìm người khác cơ đấy.
Rùa màu xanh: Tôi thấy có nhà thầu truyện rồi mà dịch hơi tối nghĩa, mấy chỗ chơi chữ cũng chưa giải thích rõ nhưng cũng tạm ổn, không biết có nên dịch tiếp không...