(Countryhuman Vietnam Harem) Xuyên Vào Sách Biết Làm Sao?

Chương 11:




Việt Nam thở dài nhìn còng sắt trên tay mình, mò túi áo Nazi để lấy chìa khóa.

Lách cách vài tiếng, chiếc còng mở ra rồi rơi xuống đất. Việt Nam xoa xoa hai cổ tay, bực mình nhớ đến lọ thuốc mê mà cậu dùng.

Nhìn lọ thuốc vẫn còn khá mới, cậu mới dùng một lần cho việc khiến Nazi hôn mê. Cơ mà...

Made in China?

Việt Nam đen mặt nhìn lọ thuốc trên tay, kinh ngạc hơn nữa là hạn sử dụng của nó đã qua 1 tháng.

Hôm bữa qua Trung Quốc mua đại một lọ, thế mà là hết hạn?

Việt Nam ghét bỏ khinh ra mặt, cất lọ thuốc vào trong túi, chờ khi nào có cơ hội thì tiêu hủy. Chứ ném bừa ra ở đây, chỉ sợ thằng nào nhặt được rồi gây hiệu ứng khốn nạn nào đó.

Việt Nam đá đá còng sắt, nhìn Nazi nằm nhăn mày dưới đất, trên mặt còn toát mồ hôi.

Việt Nam lúc này hoang mang hơn, không lẽ thuốc hết hạn còn gây tác dụng phụ nữa hả?

"..." Không khó để có thể nghe được tiếng rên rỉ vì khó chịu của Nazi, Việt Nam nghe thấy liền tự hỏi.

Không biết trong này Nazi là công hay thụ nhỉ? Dù sao cũng hướng đam mỹ, ổng hẳn là thuộc 1 trong 2...

Việt Nam không biết, nội dung cuốn tiểu thuyết cậu xuyên vào khồng hề đề cập Nazi, USSR hay bất cứ countryhumans nào khác là công hay thụ. Đấy chỉ là do Việt Nam bị ảnh hưởng ở thế giới cũ nên không phân biệt rõ ràng thôi.

Mà quay lại thực tại, Việt Nam nhìn Nazi đang khó chịu nhíu chặt mày, cả cơ thể gã như nóng lên, sau đó lại hạ xuống.

Việt Nam à một tiếng, liếc nhìn chiếc giường êm ái trong góc phòng. Cậu im lặng, một lúc sau liền bế Nazi đến chiếc giường đó.

Đụ má nó nặng vãi lone!

Hất Nazi lên giường, Việt Nam xuýt xoa xoa vai.

Xong, giờ cậu đi tìm đường thoát thôi!

Nazi lúc này hôn mê rồi, cậu không cần sợ gã lại xuất hiện lôi đi nữa.

Việt Nam nhìn lại bộ quân phục Phát Xít giờ rách một mảng lớn, mắt lia đến chiếc tủ đồ gần đó.

Ô hô, mi đây rồi!

 -------------------------------------------------

Germany nhìn tờ giấy trước mặt, trên đó là hàng trăm số liệu nói về vấn đề kinh tế, tài chính,...

Hắn thở nhẹ một hơi, chán nản liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Và...

Germany mở lớn đôi mắt, đôi con ngươi màu vàng kim dán chặt vào thân ảnh nhỏ con nhanh nhẹn luồn lách qua đám lính Phát Xít to con.

Hắn đứng dậy, theo dõi hướng đi mà Việt Nam đang mò đến.

Hắn à một tiếng, sau đó bỏ dở công việc, đi đến căn phòng đang giam giữ Poland.

Nếu hắn không nhầm, tên đó hẳn muốn giải cứu Poland.

Nhưng Germany không ngờ được là, Việt Nam vô tình gặp lại I.E và bị Italy giữ chân lại ở phòng bếp.

Bởi họ thèm ăn Pizza Việt Nam làm nên đòi cậu làm thêm nữa, bị Italy dùng gương mặt đáng yêu làm nũng, Việt Nam yếu thế đồng ý.

Cuối cùng Việt Nam vì hạ cảnh giác mà thành công bị đánh ngất, I.E thành công đem người rời khỏi cùng Italy.

Còn Germany, đứng ngoài phòng giam chờ người cả tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy mục tiêu tới.

 ----------------------------------------------

Trong căn phòng đậm chất cổ điển Châu Âu, giữa chiếc giường sang trọng không nhỏ có một cậu trai trẻ nằm ngủ trên đó.

"Ưm..." Việt Nam khó chịu cựa mình, cậu vùi mình vào đống chăn mềm mại, hừ nhẹ vài tiếng như mèo con.

U.K ngồi đọc báo, tay cầm tách trà lên nhấp một ngụm, rồi liếc sang người đang nằm trên giường kia.

Hắn tìm được Việt Nam sau khi đánh I.E phải lui quân, bọn họ để quên một thùng gỗ lớn, ồ và trong đó là Việt Nam.

U.K nghi ngờ cậu hẳn có giá trị gì đó nên lên kế hoạch đối đãi tốt với cậu, nhằm lấy được chút thông tin có ích.

Và hiện tại hắn đang thực hiện điều đó đây.

Đặt tách trà xuống bàn, gấp tờ báo lại rồi đặt xuống. U.K đứng dậy, chỉnh chiếc nơ đen của mình rồi đi đến chiếc giường kia.

"Ta biết cậu đã tỉnh, không muốn dậy ăn chút gì sao?"

Việt Nam mở mắt, ánh mắt ngây ngô nhìn hắn, sau đó e ngại né tránh.

"Tôi...tôi đang ở đâu vậy?" Việt Nam run giọng hỏi, trông cậu lúc này thật yếu đuối làm sao.

"Nơi này Vương Quốc Anh." U.K giữ nụ cười lịch thiệp trên môi, hiền hòa nói.

"Sao tôi lại ở đây?" Việt Nam cố gắng diễn sao cho bản thân yếu đuối, trong lòng đang liên tục chửi thề vì cái số mệnh đen như cứt chó của cậu.

Việt Nam mò trong túi đồ của mình, nhíu mày khi phát hiện điện thoại và khẩu súng của cậu không còn.

"Đồ của tôi đâu?" Cậu nhắm mắt lại, hỏi.

"Ta sẽ trả cậu chiếc hộp kia, nhưng khẩu súng kia thì không. Ta không thể để một thứ vũ khí nguy hiểm vào tay cậu." U.K đưa lại chiếc điện thoại cho Việt Nam. Cậu tiếp nhận chiếc Smartphone của mình, lòng thầm nghĩ.

Cái thứ nguy hiểm nhất chính là cái này nè ngài U.K ạ.