(Countryhuman Vietnam Harem) Xuyên Vào Sách Biết Làm Sao?

Chương 10:




"Trời ạ." Việt Nam sờ vết sẹo trên bụng mình, một loạt ký ức đau thương lại ùa về.

Về việc Bắc-Nam bị chia cắt.

Lắc lắc đầu, Việt Nam bình tĩnh trở lại. Cậu lùi về sau, đóng rầm cánh cửa, nhốt Nazi lại ở bên trong.

"Ngoan chút." Nói rồi chạy đi, Việt Nam cố gắng nhớ lại đường đi trong đầu để về phòng giam của Poland.

Đến căn phòng giam giống như bao phòng khác, Việt Nam bình ổn lại nhịp thở, đôi mắt trở lại màu hoàng kim rực rỡ, cậu vươn tay, đẩy cửa bước vào.

"Ai!?" Mở cửa ra, Việt Nam giật mình khi có tiếng bực bội vang lên, nhưng nó không phải của Poland.

Bên trong căn phòng, thực ra là phòng bếp, chỉ có một mình I.E đang nằm ườn lên chiếc bàn trong phòng. Lúc cậu bước vào, hắn bật dậy, nghi hoặc nhìn cậu.

ĐJT MẸ! Sao I.E lại ở đây!!!

"Tôi...tôi là lính mới thưa ngài!" Nhanh chóng che đi sự rối bời, Việt Nam kính cẩn đáp lại.

"...Haizzz!!!" Hắn nghe xong cũng chẳng tra hỏi, tiếp tục thở dài và nằm ườn ra bàn.

Ọc Ọc Ọc...

Việt Nam: "..."

"I.E, anh đang đói sao?" Việt Nam đi đến bên cạnh I.E, nhẹ hỏi.

"Tôi đói, đã một ngày không được ăn gì rồi. Nhưng ở đây không có Pizza!" I.E bực bội nhìn đồ ăn trong nhà bếp, hắn biết làm Pizza nhưng hiện tại hắn đói tới mức lười động chân động tay đây này.

"Hửm..." Việt Nam liếc mắt quan sát phòng bếp, trùng hợp cậu cũng đang đói.

"Vậy để tôi làm cho anh nhé." Việt Nam sắn tay áo lên, đi lấy nguyên liệu làm Pizza trước con mắt kinh ngạc của I.E.

I.E đương nhiên sẽ ngạc nhiên, bởi Pizza là món ăn rất ngon mà người Ý thường ăn, nhưng việc một người có vẻ như không biết rõ về nó làm ra Pizza cứ kì kì.

"Ngươi có chắc là ăn ngon không? Nếu không ta sẽ giết ngươi." Hắn hằm hè.

Mẹ, có đồ ăn là tốt lắm rồi, giết giết cái con khỉ!

"Đã biết!" Ông sẽ cho mi thấy tay nghề của ông đỉnh cao đến mức nào!

Việt Nam, một đất nước hội nhập với nền thực phẩm khá phong phú, các cửa hàng nước ngoài cũng mọc lên không ít gì. Các món ăn nước ngoài đương nhiên cậu sẽ biết, bởi đó là thế kỉ 22, tay nghề cậu phải lên lắm luôn.

Còn bây giờ, mang theo kinh nghiệm xương máu vào nơi này, để trổ tài nấu nướng vì có người bị đói.

Không biết xuyên vào tiểu thuyết thì cậu cảm nhận được vị giác không nhỉ?

Việt Nam sau khi hoàn thành món Pizza đầu tiên, liền cầm thử 1 miếng lên cắn.

Có vị, vị này cũng ngon. Pizza hải sản.

Sau đó cậu tiếp tục làm thêm một cái Pizza nữa.

"I.E, xong rồi này." Việt Nam bê đĩa Pizza đặt lên bàn, ngạc nhiên khi ngoài I.E bản thân lại có thêm một thực khách nữa.

"Italy?" Việt Nam khẽ thì thầm, nhưng vẫn không biểu hiện khác biệt quá lớn.

"Con anh phải không?" Việt Nam liếc qua người đàn ông đang nhìn chằm chằm vô món Pizza của mình, nói.

"Ừ!" I.E hứng khởi nhìn Pizza, bé con Italy vừa nhìn Pizza lại quay sang nhìn cậu, môi nhỏ hưng phấn kêu.

"Nhìn nó ngon quá!"

"Ồ, cảm ơn Italy." Việt Nam cúi người xuống, xoa đầu đứa nhỏ. Cậu và Italy ở thế giới cũ cũng là quan hệ bạn bè bình thường, lúc này nhìn cậu ta nhỏ bé ghê ý, chứ ở thế giới cũ toàn dùng thân cao chèn ép cậu hoài à.

Việt Nam nhìn hai cha con nào đó ăn Pizza một cách ngon lành, cậu cười thầm, có vẻ như món Pizza hợp miệng họ rồi.

Việt Nam đưa tay lên môi, xoa nhẹ. Đôi mắt hiện lên vẻ buồn rầu, phòng giam Poland rốt cuộc là chỗ nào nhỉ...

Rõ ràng cậu dựa theo trí nhớ mà đi, phải chăng do tên Nazi kéo đi không kịp quan sát đoạn nào đó?

Việt Nam thở dài, nhìn hai cha con nào đó vui vẻ ăn, bí mật bước ra khỏi phòng bếp.

Lúc này, vận đen mới thật sự hiện nguyên hình của nó.

Việt Nam mới rẽ trái, đối diện thẳng mặt với đôi con ngươi đỏ như máu của Nazi. Cậu sửng sốt quay đầu lại chạy, lại đối diện với con ngươi màu vàng sắc bén của Germany.

Việt Nam: "..."

Hai tay đột ngột bị xích sắt còng lại, Việt Nam giật mình nhìn sang Nazi.

"Ngươi...trốn không thoát." Gã lạnh lùng thì thầm vào tai cậu, tay vòng qua ôm lấy bụng cậu, như có như không sờ vào vết sẹo.

"Cha đã bắt được hắn sao?" Germany lạnh nhạt nhìn cậu, nói.

"Là hắn tự tới." Nazi xốc Việt Nam lên vai, kêu Germany đi xử lí một số vấn đề rồi đem cậu đi.

Germany nhìn cậu trai trẻ im lặng sau khi bị Nazi bắt, mãi đến khi 2 người biến mất, cậu ta bỗng thấy có gì đó kì lạ.

Nazi đi bình tĩnh, Việt Nam nằm trên vai gã cũng không nói gì.

"Ngươi từ đâu đến?" Nazi bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

"Phía Đông Nam của Châu Á." Việt Nam thành thật trả lời. Cậu biết lúc này tốt nhất không nên cãi với Nazi làm gì, tính mạng quan trọng hơn.

Vừa rồi hai tay tự do nhưng giờ thì không, nghịch nghịch cái có khi ăn kẹo đồng à.

"Đông Dương?" Nazi nhíu mày, nói.

"...Gần đúng." Cậu ậm ờ đáp lại.

Nazi lần này không hỏi nữa, gã cũng không đem cậu đến phòng tra tấn mà đem hẳn về phòng làm việc của gã.

Thế nhưng, khi bước vào phòng, Nazi ngất lịm.

Việt Nam bị ngã xuống cũng không thấy đau, nhưng nhìn Nazi đến bây giờ mới bị thuốc mê ảnh hưởng, cậu đéo biết phải nói gì.

Chắc lần sau tao đổ lít rưỡi thuốc vào mặt mày á Nazi