Edit: Bồng Bềnh
Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch ngắn ngủi, học sinh lại quay lại trường học như những chú chim trở về tổ để tập trung vào việc học tập bận rộn. Những năm trước, sau Tết Dương lịch thường là Tết Âm lịch cũng gần kề, nhưng năm nay thì khác, giữa Tết Âm lịch và Tết Dương lịch lại cách nhau khoảng năm mươi ngày, điều này dẫn đến học kỳ hai của năm lớp 11 cực kỳ ngắn, chỉ có ba tháng.
Sau khi hoàn thành nội dung của học kỳ này, các thầy cô lại tiếp tục giảng dạy các kiến thức của học kỳ sau, tiến độ rất nhanh. Thầy Tưởng Kiến Tân nói, trước kỳ thi đánh giá trình độ học tập diễn ra vào cuối tháng Sáu, tất cả các tiết học bài mới sẽ kết thúc, tiếp đến là bắt đầu ôn tập vòng một.
Nghe thấy từ “ôn tập vòng một”, các học sinh lớp 11 cuối cùng cũng cảm nhận được thực sự về kỳ thi đại học. Tính toán thời gian, rất nhanh thôi, vài tháng nữa tiễn đưa lứa học sinh lớp 12 xong, thì sẽ đến lượt họ.
Nhưng trẻ con mà, thường hay quên, vừa lo lắng về kỳ thi đại học chưa được năm phút thì đã vứt ra sau đầu, bắt đầu than phiền sao bài tập nhiều thế, ngủ không đủ, cơm ở căng tin nấu khô quá, giáo viên chủ nhiệm thật phiền phức, mong mau chóng tốt nghiệp.
Có lẽ do ngày ngắn đêm dài nên thời gian mùa Đông luôn trôi qua rất nhanh. Mỗi sáng khi đọc bài thì trời vẫn chưa sáng, học vài tiết rồi ngẩng đầu lên thì trời lại đã tối, thời gian luôn trôi qua một cách vô tình như vậy. Không biết từ lúc nào, lại đến kỳ thi cuối kỳ.
Lý Quỳ Nhất ôn tập cùng Hạ Du Nguyên. Mỗi lần sau khi học thêm xong, cô sẽ đánh dấu một phần nhỏ trong sách giáo khoa hoặc ghi chép, rồi bảo cậu về nhà học thuộc, ngày hôm sau cô sẽ kiểm tra. Để tiết kiệm thời gian cho Lý Quỳ Nhất, Hạ Du Nguyên bắt đầu đạp xe đưa cô về nhà, thời gian đạp xe ngắn ngủi đó vừa đủ để cậu học thuộc một phần kiến thức nhỏ.
Đến cổng khu chung cư nhà Lý Quỳ Nhất, hai người dừng lại. Đôi bên chẳng ai nói nhiều, có khi nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng tránh đi, đỏ mặt nói tạm biệt.
Từ sau đêm Giao thừa Tết Dương lịch, bầu không khí và cảm xúc giữa hai người trở nên thật kỳ lạ. Khi Hạ Du Nguyên cúi xuống, chạm trán mình với chán cô, Lý Quỳ Nhất nhìn vào đôi mắt đen láy và ướt át của cậu, trong hơi thở run rẩy bên tai là cảm xúc không thể kiềm chế được của tuổi trẻ. Lý Quỳ Nhất đột nhiên hiểu cậu muốn làm gì, cơ thể cô bất giác cứng lại, đầu óc trống rỗng, không biết mình nên đẩy cậu ra hay làm thế nào. Cô đã cảm nhận được hơi nóng trên mặt cậu, khi cậu tiến lại gần hơn, bó hoa trong lòng cô bị cơ thể cậu ép lại, giấy bọc hoa bị cọ xát phát ra tiếng sột soạt nhỏ nhưng rõ ràng, cậu ngẩn ra, ý thức dường như tỉnh táo lại một chút, đầu mũi cậu lướt qua má cô.
Mặt hai người đồng thời đỏ bừng, đôi bên đều đứng yên trong màn đêm, tim đập loạn nhịp, không biết làm sao.
Tình cảm của tuổi trẻ bao giờ cũng thuần khiết vậy, nhưng mà nụ hôn lúc này lại mang theo chút ham muốn. Đây không phải lần đầu tiên cậu muốn hôn cô, nhưng giờ khắc này, sự thôi thúc khó hiểu ấy trở nên vô cùng mãnh liệt. Trước khi đại não kịp phản ứng, cơ thể của cậu đã tiến lại gần cô.
Sự khao khát về mặt sinh lý làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Đặc biệt là ở tuổi 16, 17, cậu chưa biết cách đối mặt với những khao khát này. Cậu chỉ cảm thấy điều đó rất không nên, như thể sự thích thú về mặt sinh lý sẽ làm vấy bẩn tình cảm về mặt tâm lý mà cậu dành cho cô.
Vì nụ hôn không thành đó mà cả hai đều đỏ mặt rất lâu, nghiêm trọng đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt nhau nữa. Cả hai đều ngầm hiểu mà không ai nhắc đến chuyện này, cứ coi như chưa từng có gì xảy ra.
Kỳ thi cuối kỳ diễn ra trong hai ngày. Mỗi môn thi đều có thời gian tương ứng với kỳ thi đại học, ba môn Chính trị, Lịch sử, Địa lý cũng thi chung một đề tổng hợp giống kỳ thi đại học, và giáo viên sẽ chấm điểm bằng máy tính. Tóm lại, mọi thứ đều theo tiêu chuẩn của kỳ thi đại học. Các thầy cô nói rằng làm vậy để học sinh làm quen trước với nhịp độ của kỳ thi quan trọng này.
Sau khi thi xong, học sinh vẫn chưa được nghỉ Đông mà phải học thêm như thường lệ. Trong thời gian học thêm, kết quả thi cuối kỳ đã có, Hạ Du Nguyên đạt thành tích rất tốt, đứng thứ chín toàn khối và được ghi danh trên bảng vinh danh khối Xã hội.
Bức ảnh dán trên bảng vinh danh của cậu trông khá đẹp trai, nét mặt sắc sảo, ánh mắt kiêu hãnh. Không ít người lấy cớ nhìn bảng để ngắm gương mặt thanh tú ấy. Dần dần, trong lớp cũng có một số người bắt đầu hỏi bài cậu, và phần lớn người hỏi là nữ sinh.
Hạ Du Nguyên biết đa phần các nữ sinh hỏi cậu đều có mục đích riêng. Không phải vì cậu tự luyến, mà là dù điểm số của cậu chen được vào trong trong nhóm đầu lớp, song cũng không hẳn xuất sắc đến mức đó. Nếu thực sự cần hỏi bài, thì Lý Quỳ Nhất, Trương Doãn, hay Trần Lộ Nhất, ai cũng giỏi hơn cậu nhiều.
Đa số cậu đều trả lời rằng cậu cũng không biết, và khuyên họ nên hỏi Lý Quỳ Nhất. Nhưng trong lòng cậu rất phức tạp, đôi khi cậu cũng mong rằng, Lý Quỳ Nhất sẽ thấy cậu hướng dẫn nữ sinh khác làm bài rồi sẽ hơi ghen tuông, gây gổ với cậu một chút.
Nhưng điều đó không xảy ra.
Có vẻ như cô hoàn toàn không để ý đến chuyện này, ngược lại Hạ Du Nguyên lại cảm thấy bực bội, cậu cho rằng cô không quan tâm đến cậu. Kết quả sau khi buổi học thêm kết thúc, Lý Quỳ Nhất bất ngờ tặng cậu món quà sinh nhật tuổi 17 sớm, đó là một mô hình xe mô tô lắp ráp cực kỳ đẹp. Cậu lại bị dỗ rồi. Cậu cảm thấy cô rất hiểu mình, con trai mà, quà cáp yêu thích không nằm ngoài chữ “ngầu” đâu, càng ngầu và lạ thì càng tốt. Huống chi hồi nhỏ cậu rất thích xe mô tô, thậm chí cậu còn từng nghĩ đến việc làm cảnh sát giao thông để có thể lái xe mô tô hàng ngày.
Lý Quỳ Nhất phải về huyện ăn Tết, Hạ Du Nguyên tiễn cô ra bến xe, rồi nói với nhau vài câu tình cảm, sau đó cậu nói bâng quơ: “Lần này chắc cậu phải chúc mình trước rồi nhỉ?”
“Vậy mình nên chúc cậu năm mới vui vẻ hay sinh nhật vui vẻ đây?” Lý Quỳ Nhất hỏi.
Trùng hợp làm sao, sinh nhật mười bảy tuổi của cậu lại rơi đúng vào mùng Một Tết Nguyên đán.
“Tất nhiên là phải chúc cả hai rồi.”
“Vậy mình nên chúc mừng năm mới trước hay chúc mừng sinh nhật trước?” Lý Quỳ Nhất cẩn thận hỏi hệt như bên B.
Thấy không, cậu nói gì thì đúng như vậy, cô thật sự rất quan tâm đến cậu.
Hạ Du Nguyên cực kỳ vui sướng: “Chúc sinh nhật vui vẻ trước, rồi chúc mừng năm mới sau.”
“Ồ, được thôi.”
Khoảnh khắc chia tay luôn khơi dậy những cảm xúc đặc biệt. Hạ Du Nguyên nhìn gương mặt Lý Quỳ Nhất, cậu chẳng muốn cô rời đi chút nào. Cảm giác kỳ lạ đó lại đến, cậu rất muốn ôm cô, một cái ôm thật chặt, đầu chôn vào hõm cổ cô rồi cọ cọ.
Nghĩ vậy, Hạ Du Nguyên lại tự nghi ngờ mình, cậu cảm thấy mình quá kỳ quặc, sao lại giống như một con chó vậy?
Khi Lý Quỳ Nhất ngồi xe khách về huyện Văn Khê, vẫn là Tô Kiến Lâm đến đón cô, chú đạp xe đạp. Lý Quỳ Nhất ngồi ở yên sau, nhìn tấm lưng rộng lớn của chú, cô không kìm được mà nhớ đến Hạ Du Nguyên. Cảm giác đạp xe của hai người đàn ông này cũng không giống nhau, Tô Kiến Lâm mắt nhìn thẳng, phong thái nhẹ nhàng, và bạn biết chú ấy đang đi đến đích; còn Hạ Du Nguyên thì vô tư, tự do, bánh xe quay nhanh chóng liên tục, đương nhiên bạn chẳng bao giờ đoán được cậu sẽ đột ngột rẽ hướng nào.
Cái Tết này vẫn nhạt nhẽo như mọi năm. Ngày ba mươi Tết, sau khi ăn xong bữa cơm Tất Niên, Lý Quỳ Nhất rửa mặt mũi sớm, sau đó lên giường, cầm một cuốn tiểu thuyết trinh thám hồi hộp mang từ nhà tới rồi cuộn tròn trên đầu giường đọc. Nhưng lần này cô đọc không tập trung, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem giờ, cô sợ bỏ lỡ khoảnh khắc giao thừa.
Đêm dần sâu, bà nội không chịu được nên không xem chương trình Xuân Vãn nữa mà trở về phòng ngủ, không lâu sau, tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên. Lý Quỳ Nhất vốn đã không tập trung đọc, giờ bị làm phiền vậy, nên cô đành phải rời mắt khỏi trang sách, nhìn bà nội đang ngủ. Người đang ngủ trông khác hẳn khi tỉnh, Lý Quỳ Nhất chỉ cảm thấy khuôn mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô không kìm được mà nhìn chằm chằm vào những nếp nhăn trên mặt bà một lúc. Không biết có phải ảo giác hay không, dường như cô ngửi thấy mùi của tuổi xế chiều, giống như mùi chất lỏng tích tụ trong trái cây hỏng.
Nói thật, mùi này làm người ta bất an. Lý Quỳ Nhất chợt nhận ra rằng, sẽ có một ngày cô cũng già đi, trên mặt cũng sẽ xuất hiện nhiều nếp nhăn như thế này.
Dù sinh lão bệnh tử là lẽ thường của đời người, nhưng cô thực sự không dám tưởng tượng dáng vẻ của mình khi đó. Bây giờ cô mới mười sáu tuổi, vẫn được gọi là độ tuổi “thiếu nữ”. Ở tuổi này, đầy đặn cũng tốt mà mảnh mai cũng được, dưới làn da mịn màng là dòng chảy nhiệt huyết, mang theo hương vị của tuổi trẻ chạy băng băng, cùng với bước chạy là bắp đùi rung rung, bộ ngực hơi nảy, mái tóc tung bay.
Nhưng khi cô già đi, làn da của cô sẽ trở nên nhăn nheo, lưng sẽ còng xuống, đầu óc sẽ trở nên lờ đờ, sinh mệnh đầy sức sống của cô sẽ bị giam cầm trong một cơ thể già nua, trống rỗng.
Thật vô vọng.
Lý Quỳ Nhất bất giác nằm xuống, đưa tay vào dưới gấu áo rồi chạm vào eo mình. Khi bàn tay chạm vào da, cô nhớ đến eo của Hạ Du Nguyên… Cũng là cơ thể thiếu niên như cô. Eo cô không cứng như của cậu, nhưng cũng không mềm mại, bụng dưới hơi nhô lên và xương hông tạo thành những đường cong tinh tế như sóng. Cơ thể tuổi trẻ, không liên quan đến trăng gió tình yêu, cũng không liên quan đến dục vọng, chỉ đầy niềm vui và sức sống.
Cô cảm thấy lưu luyến cơ thể trẻ trung của mình, điều này có bình thường không?
Câu hỏi này, cô cũng ngại không dám viết vào nhật ký để hỏi cô Lưu Tâm Chiếu.
Khi Lý Quỳ Nhất đang ngẩn người, điện thoại bên cạnh gối đột nhiên sáng lên. Cô như bị người ta phát hiện gì đó, trong lòng hoảng sợ, vội rút tay khỏi eo mình. Mò thấy điện thoại rồi giơ lên nhìn, là cuộc gọi của Hạ Du Nguyên
Gọi cô vào lúc này để làm gì?
Khi còn đang thắc mắc, Lý Quỳ Nhất chợt liếc lên nhìn giờ ở góc màn hình điện thoại, cô lập tức mở to mắt… Đã hơn mười hai giờ rồi!
Cô nhanh chóng xuống giường, khoác thêm áo rồi trốn ra ban công, sau đó nhận điện thoại, giọng hạ thấp: “Alo.”
Hạ Du Nguyên tức giận: “Cậu nói mà không giữ lời!”
“Xin lỗi, là lỗi của mình, mình… Mình vừa đọc sách vừa đợi giao thừa, nhưng đọc chăm chú quá nên quên mất thời gian.” Khi nói điều này, mặt Lý Quỳ Nhất lại nóng bừng, cô rất lo lắng Hạ Du Nguyên có khả năng đọc được suy nghĩ, biết cô vừa làm gì.
Tất nhiên, cô cố gắng thuyết phục mình rằng trên đời không ai có khả năng đọc được suy nghĩ.
“Nhưng cậu đã quên, cậu đã hứa với mình.” Giọng cậu dịu lại nhưng vẫn không tha.
Lý Quỳ Nhất chân thành xin lỗi: “Mình xin lỗi, bây giờ mình nói được không? Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, và chúc mừng năm mới.”
Hạ Du Nguyên bên kia không nói gì, có vẻ như cậu muốn tha thứ cho cô nhưng không muốn tha thứ quá dễ dàng.
Lý Quỳ Nhất cố gắng tìm đủ mọi cách muốn dỗ dành cậu, nhưng cô không ở bên cậu, qua điện thoại thì làm sao dỗ được? Cô quay đi quay lại trên ban công, nghĩ muốn nát óc. Cô biết, chỉ cần nói vài lời cậu thích nghe là được, nhưng những lời đó, cô không thể nói ra.
“Thật ra…” Lý Quỳ Nhất đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, cô cắn răng, nhắm mắt, quyết tâm: “Thật ra, vừa rồi mình đang nghĩ về cậu.”
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
Rất lâu sau, giọng cậu khàn khàn vang lên: “Lý Quỳ Nhất, nếu cậu dám lừa mình, cả đời này mình sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Lý Quỳ Nhất giờ cũng không chắc chắn nữa.
Ừm… Nghĩ đến eo của cậu, có tính là nhớ cậu không nhỉ?