Edit: yin
Liệu cô có thể vì những bông hoa và chàng trai trước mặt mà rung động không?
Lý Quỳ Nhất nín thở nghĩ.
Khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh trở nên mờ nhạt và tĩnh lặng, chỉ có cậu là rực rỡ dưới ánh sáng nhẹ nhàng. Những bông hoa trong tay cậu căng tràn sức sống rung rinh đong đưa, trong đôi mắt cậu cất giấu niềm vui nhẹ nhàng hệt như làn sương mỏng manh. Trong đêm tối lạnh lẽo, tất cả những thứ đó bao bọc trái tim cô, biến trái tim thành chiếc kén xuân rạo rực chờ bừng nở.
Hạ Du Nguyên vẫn không nói lý lẽ như mọi khi, cậu bước tới trước mặt Lý Quỳ Nhất, sau đó nhét bó hoa vào ngực cô, cuối cùng cầm tay cô nắm vào. Thấy cô chăm chú nhìn, cậu lại bối rối, các khớp ngón tay đỏ ửng; cậu chạm vào những cánh hoa mềm mại trơn bóng mà ẩm ướt, nhỏ giọng thầm thì: “Cậu không nói hoa mình phối rất đẹp sao?”
Cô đã nói vậy, Lý Quỳ Nhất nhớ lại, nhưng đó là chuyện của hơn một năm trước rồi.
“Sao cậu còn nhớ vậy?” Cô cũng thầm thì đáp lại.
“Tất nhiên là nhớ rồi.” Hạ Du Nguyên nhẹ nhàng nhìn cô: “Cậu đâu có thường khen mình.”
Lý Quỳ Nhất cứng họng, đồng thời cũng không thể hiểu được, rõ ràng giây trước người này còn rất đơn thuần ngại ngùng, sao giờ lại bắt đầu nói mấy lời như chó thế? Và cô có dự cảm, nếu yêu đương cậu, chắc chắn sẽ phải chịu đựng những lời linh tinh đó mỗi ngày.
Cô cụp mắt, chăm chú nhìn bó hoa trong tay, sau đó chỉ vào một nụ hoa, cưỡng ép chuyển chủ đề: “Đây là hoa gì vậy?”
“Toadflax Maroc, ý nghĩa của hoa là … Xin hãy nhận ra tình yêu của mình.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô biết ngay mà, người này luôn nói những điều linh tinh.
Hạ Du Nguyên cụp mắt nhìn cô với vẻ mặt một lời khó nói hết, giọng điệu lơ đãng: “Mình đâu cố ý nói vậy, nếu cậu không tin thì tra thử đi.”
“Ai hỏi cậu về ý nghĩa của hoa chứ? Lắm lời quá.”
Hạ Du Nguyên khẽ cười: “Mình phục cậu đấy, ngay cả nói chuyện cũng không cho.”
Lý Quỳ Nhất ôm bó hoa quay đi, không muốn nói chuyện với cậu nữa. Nhưng Hạ Du Nguyên lại bật điện thoại xem giờ, nói: “Chín giờ bốn mươi tám rồi, mình ở lại thêm mười hai phút nữa, được không?”
“Tùy cậu.” Lý Quỳ Nhất dùng giọng điệu sao cũng được để đáp lại câu.
“Thật sự tùy mình?”
Lý Quỳ Nhất quay lại, trừng mắt: “Mười giờ cậu phải đi.”
“Mình là Lọ Lem sao.” Nói xong, cậu lắc đầu, thở dài: “Không đúng, mình còn không bằng Lọ Lem, ít nhất Lọ Lem được ở lại đến mười hai giờ.”
Lý Quỳ Nhất nghe cậu nói “Lọ Lem” thì bỗng nghĩ tới điều gì đó, cô cố nén cười, nâng cao giọng: “Không phải cậu là vương tử sao?”
Hạ Du Nguyên ngớ người.
Rồi cậu nhướng mày, hứng thú hỏi: “Ai nói với cậu vậy?”
Hình như là Châu Sách đã nói nhỉ? Lý Quỳ Nhất cũng không nhớ rõ. Nhưng cô chớp mắt, nhẹ nhàng nói với Hạ Du Nguyên: “Là Kỳ Ngọc đó.”
Ngay khi vừa dứt lời, cô thấy mặt Hạ Du Nguyên đột nhiên tối sầm lại, trông như sắp rớt xuống đất.
Hạ Du Nguyên rất để tâm, để tâm đến mức gần như phát điên, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra rộng lượng, thu lại biểu cảm rồi ngồi lên yên sau của chiếc xe đạp địa hình, sau đó quay mặt đi, cuối cùng làm như không có chuyện gì mà nói: “À, thì ra là lúc cậu và nó nói chuyện về mình, khá tốt đấy.”
Như thể đang tự an ủi mình, cậu vừa nói vừa gật đầu.
Lý Quỳ Nhất thấy vậy thì trong lòng cảm thấy hơi hối hận. Cô chỉ định trêu đùa cậu một chút, nhưng xem ra có vẻ như đã đùa hơi quá, làm cậu buồn thật. Cô siết chặt bó hoa trong tay, vội vàng xin lỗi: “Mình xin lỗi, không phải Kỳ Ngọc nói với mình đâu, mà là Châu Sách. Câu nói vừa rồi chỉ là.. Chỉ là… Xin lỗi nhé.”
“Cậu muốn làm mình ghen à?” Hạ Du Nguyên quay lại nhìn cô chằm chằm.
Lý Quỳ Nhất cúi đầu, mím môi, xấu hổ nói, vì làm vậy thật sự không phải là điều đúng đắn.
Khi Lý Quy Nhất đang tự chỉ trích mình trong lòng, cô lại bất chợt nghe cậu nhẹ nhàng hỏi: “Sao cậu lại muốn làm mình ghen vậy?”
Cô bỗng rùng mình rồi ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình của Hạ Du Nguyên, cô nhận ra cậu không hề tức giận, mà cậu đang kiềm chế chờ đợi.
Cậu đang mong đợi điều gì?
Có phải là cậu đang chờ cô nói rằng vì cô thích cậu không?
Lý Quỳ Nhất cảm thấy tim mình thắt lại, ánh mắt dán chặt vào cậu, môi cô mấp máy một lúc nhưng lại không nói nên lời.
Cô không biết liệu khi nói ra tình cảm này có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Nếu cô thực sự nói ra, thì sau đó phải làm gì? Yêu đương với cậu? Sẽ bị thầy cô phát hiện không? Sẽ bị phụ huynh phát hiện không? Sẽ ảnh hưởng đến học tập không? Có bị thông báo khiển trách không? Lưu Tâm Chiếu có thất vọng về cô không?
Có quá nhiều câu hỏi dồn tới khiến Lý Quỳ Nhất không thể suy nghĩ, cảm xúc và lý trí trong cô đang đấu tranh, sự bồng bột và kiềm chế đan xen, vừa cuồng nhiệt lại vừa tinh tế, khiến hơi thở cô cũng run rẩy theo.
Có lẽ Hạ Du Nguyên nhận ra tâm trạng rối loạn của cô, cậu đứng dậy đi đến trước mặt cô, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như để an ủi: “Mình xin lỗi, mình hơi vội vàng. Mình cứ nghĩ nếu cậu cũng thích mình thì tốt biết bao, nên mình không kìm được mà muốn có câu trả lời từ cậu. Thực ra, việc cậu đồng ý giúp mình học thêm, đồng ý để mình đưa cậu về nhà, đồng ý xuống lầu gặp mình đã là vượt quá sự mong đợi của mình rồi, mình rất hài lòng.”
Nói xong, Hạ Du Nguyên cúi đầu mỉm cười: “Hơn nữa, cậu muốn làm mình ghen, mình còn thấy rất vui. Có những điều như vậy là đủ rồi, đôi khi câu trả lời cũng không quan trọng lắm.”
Câu trả lời có thể không quan trọng, nhưng lại rất cuốn hút.
Lý Quỳ Nhất hiểu điều đó, nhưng trong tình huống không thể đưa ra câu trả lời, cô chỉ biết siết chặt tay, mặt đỏ bừng rồi khịt mũi, nói: “Nếu cậu muốn ở lại đến mười giờ rưỡi, cũng được.”
“Được mà.” Hạ Du Nguyên đứng đó, thoải mái cười.
Còn hơn ba mươi phút nữa mới đến mười giờ rưỡi. Hai người đi dọc theo con đường nhỏ trong khu chung cư, vai kề vai, bên trong cửa sổ nhiều hộ gia đình vẫn sáng đèn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng TV và tiếng la mắng trẻ con truyền đến từ các hộ gia đình ở tầng hơi thấp, dường như thế giới lại bắt đầu ồn ào trở lại.
Lý Quỳ Nhất ôm bó hoa trước ngực, cô ngửi thấy hương hoa phảng phất, nhẹ nhàng vương vấn quanh qua mũi, nhưng nếu cúi đầu xuống mà ngửi kỹ thì lại không ngửi thấy nữa.
Nhưng bó hoa thật sự rất đẹp, khi nhìn xuống, trước mắt toàn là hương hoa.
Nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh là thiếu niên hoạt bát tươi sáng; ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời là ánh trăng lạnh lẽo mà xa xôi.
Ngay khoảnh khắc này, Lý Quỳ Nhất đột nhiên bị cuốn vào niềm vui bất ngờ.
Lý Quỳ Nhất bỗng nhận ra, từ nhỏ đến lớn, cô đã được nuôi dưỡng bởi rất nhiều điều tốt đẹp. Sách vở, ánh trăng, hoàng hôn, hoa cỏ, tiếng hát, tuyết rơi, bạn bè, thầy cô, chàng trai mình thích… Cuộc sống của cô được cấu thành từ những dưỡng chất của những người, sự vật này. Dù không có gì tồn tại mãi mãi, nhưng ít nhất cô đã trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc vô bờ, và những khoảnh khắc hạnh phúc đó chính là động lực giúp cô tiếp tục bước về phía trước. Có lẽ cô hơi bi quan, cô cảm thấy đau khổ trong cuộc đời nhiều hơn niềm vui, vì vậy những ký ức hạnh phúc ấy đáng giá để cô ôn lại và hồi tưởng trong những ngày tháng vội vã về sau.
Trong mười sáu năm cuộc đời ngắn ngủi, đối với Lý Quỳ Nhất có lẽ gia đình là nguồn gốc của phần lớn nỗi đau. Cô từng có những ảo tưởng và kỳ vọng, thậm chí sau khi quyết định rời bỏ, cô vẫn hy vọng một ngày nào đó, bố mẹ cô sẽ xin lỗi rồi cười với cô, họ sẽ cố gắng hiểu ước mơ và tâm tư của cô, và yêu cô thật lòng.
Nhưng hôm nay, cô không còn kỳ vọng vào họ nữa… Cô không cần nữa.
Trên thế giới này có hàng ngàn điều nuôi dưỡng cô, cô chỉ muốn dành cuộc đời mình cho những nơi xứng đáng.
“Hạ Du Nguyên.” Cô gọi cậu.
“Ừm?”
“Cậu có thể hát nốt bài ‘Hồng Đậu’ không?”
“Cậu coi mình làm máy hát miễn phí hả?” Hạ Du Nguyên khẽ oán giận, nhưng vẫn hát cho cô nghe.
Cậu vừa đi vừa hát, giọng hát trong sáng, len lỏi trong màn đêm như dòng nước chảy dài.
Hạ Du Nguyên chậm rãi hát xong.
Lý Quỳ Nhất dừng bước chân, sau đó nhìn cậu, nói: “Mình nghe người ta nói, ký ức hiệu quả nhất thực ra là mùi hương và âm thanh, khi cảm giác của một người bị kích thích thì người ta rất dễ nhớ lại những phản ứng cảm xúc cụ thể.”
Hạ Du Nguyên hiểu ý cô, nhưng không dám chắc, cậu nhìn cô rồi thử dò hỏi: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì, sau này mỗi khi nghe bài ‘Hồng Đậu’, mình sẽ nhớ đến cậu.”
Dưới ánh đèn đường mờ mịt trong khu dân cư, mặt cô đỏ ửng.
Hô hấp của Hạ Du Nguyên chợt trở nên gấp gáp, ánh mắt nóng bỏng, gần như muốn đốt cháy khuôn mặt cô. Máu liên tục dồn lên tim, yết hầu lăn lên lăn xuống. Cuối cùng, cậu không kìm được nữa mà cúi xuống, chạm trán mình vào trán cô.
Khuôn mặt nóng bừng, hơi thở đan xen.
Muốn hôn cô.