Edit: Bồng Bềnh
Bây giờ Lý Quỳ Nhất đang rất hối hận, cực kỳ hối hận.
Biết rõ Hạ Du Nguyên là người chỉ cần chút ánh sáng là có thể rực rỡ, mà cô lại đề nghị giúp cậu học bù, hơn nữa còn móc ngoéo với cậu. Thế là, quả báo đến ngay, cậu cứ nấn ná không chịu về, cô phải dỗ dành cậu suốt 20 phút thì mới dỗ được cậu về nhà.
Đúng là tạo nghiệp mà.
Lý Quỳ Nhất nhìn bóng lưng cậu biến mất trong màn đêm, sau đó thở dài nặng nề rồi quay đầu bước vào khu chung cư. Cô cũng không biết quyết định giúp cậu học thêm của mình là đúng hay sai, chỉ là cô hơi cảm thấy bất an, như thể cô sẽ vì thế mà rơi vào một vực thẳm nào đó.
Nỗi lo lắng này không phải vô cớ mà có, bởi Lý Quỳ Nhất phát hiện ra mình lại thích nhìn cậu khóc, nhìn cậu cười, thích cậu thẳng thắn nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh, thậm chí cả cái tính cách cứng đầu của cậu mà cô cũng cảm thấy khá dễ thương.
Chuyện này không phải là rất tệ sao?
Lý Quỳ Nhất bất lực, vội vàng chạy về nhà, sau đó lấy mấy tờ đề thi do trường tự in từ trong cặp sách ra rồi bắt đầu làm bài, cô cố gắng dùng kiến thức để làm ngập đầu óc mình. May mà khả năng tập trung của cô luôn tốt, nên sau khi làm xong hai câu trắc nghiệm thì đã quên mất Hạ Du Nguyên. Đến khi hoàn thành hết tất cả bài tập, Lý Quỳ Nhất mới lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Rất nhiều tin nhắn của Phương Tri Hiểu nhảy ra.
Phương Tri Hiểu: Lý Quỳ! Tối nay mình qua nhà cậu ngủ nhé!Một lúc sau.
Phương Tri Hiểu: Cậu chưa về nhà à? Sao không trả lời mình.Tiếp đó là hai cuộc gọi đến, nhưng điện thoại của Lý Quỳ Nhất đã để chế độ im lặng nên cô không nghe.
Phương Tri Hiểu: Cậu đang để chế độ im lặng đúng không? A a a, ghét quá!Phương Tri Hiểu: Cậu thật sự làm mình tức chết rồi!Lý Quỳ Nhất thấy những tin nhắn này thì thầm nghĩ chắc chắn Phương Tri Hiểu có việc gấp gì đó cần tìm mình, nên cô vội vàng gọi lại. Phương Tri Hiểu bắt máy rất nhanh, mở đầu đã hung dữ nói: “Cậu làm sao thế? Gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn mà không trả lời.”
“Mình vừa mới làm xong bài tập, cậu biết mà, mình không mang điện thoại theo bên người. Cậu gấp gáp tìm mình có chuyện gì thế?”
“Hehe, mình qua nhà cậu ngủ, cậu để cửa cho mình nhé.”
Lý Quỳ Nhất nhíu mày: “Cậu vẫn chưa về nhà à?”
“Đang trên đường về mà, nhưng mình vẫn muốn qua nhà cậu ngủ.” Trong giọng nói của Phương Tri Hiểu mang theo chút ngại ngùng và e thẹn: “Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Thế thì đi đường cẩn thận nhé, chậm thôi!” Lý Quỳ Nhất lo lắng dặn dò.
“Biết rồi, biết rồi.” Phương Tri Hiểu cúp máy.
Chuyện gì quan trọng đến mức phải nói ngay hôm nay nhỉ? Lý Quỳ Nhất nghĩ mãi không ra, cô lại cúi xuống nhìn điện thoại, thấy còn hai tin nhắn QQ từ Hạ Du Nguyên.
Hạ Du Nguyên: Mình về nhà rồi.Hà Du Nguyên: Ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon~Lý Quỳ Nhất ngẩn người nhìn chằm chằm vào cái dấu sóng nhỏ sau chữ “chúc ngủ ngon”, cô càng nhìn càng thấy giống một cái đuôi nhỏ, cứ đung đưa mãi.
Cô có nên trả lời không? Trả lời “chúc ngủ ngon” có phải hơi quá mập mờ không?
Ôi, phiền quá!
Lý Quỳ Nhất đặt điện thoại xuống rồi đi rửa mặt.
Vừa mới tắm xong trở lại phòng ngủ, tin nhắn của Phương Tri Hiểu lại đến: “Lý Quỳ, mở cửa cho mình!”
Nhớ lại hành động trọng sắc khinh bạn của Phương Tri Hiểu, Lý Quỳ Nhất giận dữ nhắn lại: “Đáng lẽ nên để cậu ở ngoài cả đêm mới phải!” Nhưng nhắn xong, cô vẫn vui vẻ chạy ra mở cửa.
Phương Tri Hiểu vừa vào nhà đã ôm chầm lấy cô, sau đó thuận thế vùi mặt vào cổ cô, bày ra dáng vẻ thiếu nữ cực kỳ e thẹn. Lý Quỳ Nhất bị cô nàng làm cho ngứa ngáy, vừa nghi ngờ vừa buồn cười, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Đợi lát nữa mình sẽ nói.” Phương Tri Hiểu vẫn còn làm ra vẻ bí mật, nhưng mặt cô đã đỏ ửng như thể vừa làm điều gì xấu, khiến Lý Quỳ Nhất tò mò chết đi được.
Lý Quỳ Nhất lấy ra bàn chải và cốc đánh răng của Phương Tri Hiểu ra, đẩy cô nàng vào phòng tắm rồi bảo cô nàng rửa mặt sạch sẽ, còn mình thì lên giường, sau đó mò một cuốn tạp chí trên đầu giường rồi tiện tay lật xem.
Sau khi đánh răng tắm rửa các kiểu xong, Phương Tri Hiểu nhanh chóng chui vào chăn, Lý Quỳ Nhất cũng vứt tạp chí đi và chui vào theo. Trong chăn tối om, rất tốt để che giấu sự hưng phấn, hoảng loạn và ngượng ngùng do hormone mang lại.
“Lý Quỳ, cậu ấy hôn mình rồi.” Phương Tri Hiểu nằm bên tai Lý Quỳ Nhất rồi thì thầm.
Không hiểu sao, tim Lý Quỳ Nhất cũng bắt đầu đập mạnh thình thịch. Trời ơi, Châu Sách hôn Phương Tri Hiểu rồi! Chuyện mà trước đây chỉ xảy ra trong tiểu thuyết và phim truyền hình thì giờ đây đã thực sự xảy ra với bạn thân của cô. Cảm giác này thật kỳ diệu.
“Hôn… Hôn môi á?” Lý Quỳ Nhất hỏi thừa.
“Đúng rồi.”
Lý Quỳ Nhất càng cảm thấy không thể tin được. Chuyện này dường như chỉ người lớn mới làm thôi, chẳng lẽ bọn họ cũng đã trở thành người lớn rồi sao?
“Thế… Cảm giác có giống như trong tiểu thuyết viết không?”
Phương Tri Hiểu gật đầu như giã tỏi: “Giống y hệt! Cậu có thể tưởng tượng không? Đúng là môi rất mềm, còn mềm hơn cả tưởng tượng của cậu, xúc cảm giống như thạch trái cây vậy.” Nói xong cô nàng ngượng chín cả mặt, vùi đầu vào ga trải giường rồi cười ngốc nghếch.
Lý Quỳ Nhất vẫn không thể tưởng tượng ra cái mềm đó là như thế nào, cô cũng không nhớ được xúc cảm của thạch trái cây, trong đầu cô chỉ chỉ hiện lên hình ảnh Châu Sách và Phương Tri Hiểu đang hôn nhau. Nhưng nghĩ được hai giây cô liền gạt đi ngay, cảm thấy mình như thế thật… Biến thái.
“Cậu muốn thử không? Mình có thể hôn cậu một cái.” Phương Tri Hiểu kề sát lại, nửa đùa nửa thật nói.
Lý Quỳ Nhất giật mình, vội vàng dùng tay đẩy người Phương Tri Hiểu ra: “Không cần.” Sau đó, Lý Quỳ Nhất lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, sợ sẽ làm Phương Tri Hiểu tổn thương nên cô nói thêm: “Cậu vừa hôn Châu Sách, mình không muốn hôn đâu.”
Thật ra, cô thấy hành động hôn nhau này thật kỳ quặc. Cô không hiểu vì sao con người lại dùng hành động này để thể hiện tình yêu. Điều thú vị là cô thấy hôn lên trán, hôn lên tay, hay hôn lên tai đều rất bình thường, nhưng hôn môi thì không bình thường chút nào.
Hai người chạm môi với nhau, kỳ lạ lắm!
Dù sao thì cô cũng không thể tưởng tượng chuyện này xảy ra với mình.
Sau đó, Lý Quỳ Nhất lại nghĩ, hôn nhau chỉ xảy ra giữa những người yêu nhau, chứ không xảy ra giữa người thân, bạn bè hay các mối quan hệ khác. Điều này cho thấy việc hôn nhau không chỉ là thể hiện tình yêu mà còn có một chút màu sắc của dục vọng. Nếu cô không thể chấp nhận việc này, liệu có phải cô…
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Phương Tri Hiểu đưa tay ra lắc trước mặt Lý Quỳ Nhất.
Lý Quỳ Nhất quay đầu lại, buồn bã nhìn cô nàng: “Hình như mình là người lãnh cảm.”
Phương Tri Hiểu: “Gì cơ?”
Một lúc sau, Phương Tri Hiểu trợn mắt, cạn lời: “Cậu chưa từng yêu đương, từ đâu mà cậu kết luận bản thân là người lãnh cảm? Cậu có thể tự khám phá bản thân, nhưng đừng khám phá linh tinh được không?”
Ôi, được thôi.
Nhưng hôn nhau vẫn quá kỳ lạ, Lý Quỳ Nhất vẫn kiên trì.
Mấy ngày tiếp theo, Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên đều giữ khoảng cách theo đúng hẹn, tạm tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng Lý Quỳ Nhất đã in vở của mình ra hai bản, một bản đưa cho Trương Doãn, một bản đưa cho Hạ Du Nguyên.
Khi đưa ghi chép cho Trương Doãn, trong lòng Lý Quỳ Nhất có rất nhiều lo lắng, vì việc đưa vở này có vẻ như mang ý nghĩa tự cao tự đại, rõ ràng tỏ ra là “mình giỏi hơn cậu”.
May mắn là Trương Doãn vui vẻ nhận lấy, điều này khiến Lý Quỳ Nhất lại tự mắng mình thêm lần nữa, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Dù vậy thì họ cũng không vì thế mà trở thành bạn bè, vẫn chỉ là bạn cùng lớp. Khi gặp nhau trong căng tin hay cửa hàng tạp hoá, họ chỉ cười chào nhau. Sau cơn sóng gió, mọi thứ đều không thay đổi, chỉ có Vương Kiến Ba không còn chạy đến chỗ của Mạnh Nhiên nữa. Dường như cậu ta đã tự tách mình khỏi các bạn cùng lớp khác, lúc nào cũng chỉ có một mình đơn độc.
Gần đến cuối tuần, lần này Lý Quỳ Nhất khôn ngoan hơn, cô hẹn trước với Phương Tri Hiểu. Nhưng một núi còn cao hơn một núi, Phương Tri Hiểu vẫn nói rằng cô nàng đã hẹn với Châu Sách tối thứ Bảy đi chơi đua xe Kart, sáng Chủ Nhật ở nhà ngủ, chiều lại hẹn làm bài tập.
Phương Tri Hiểu hỏi Lý Quỳ Nhất có muốn đi chơi cùng không, Lý Quỳ Nhất từ chối. Cô không muốn làm bóng đèn.
Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ bạn trai lại cao quý hơn bạn thân sao? Lúc nào cũng ở bên cậu ta, lúc nào cũng ở bên cậu ta, hừ.
Chiều thứ Bảy sau khi tan học, Lý Quỳ Nhất chỉ có thể đeo cặp, một mình chậm rãi đi ra ngoài trường.
Sắp đến mùa Đông rồi, trời tối sớm, không còn cảnh hoàng hôn để ngắm nữa, nhưng Lý Quỳ Nhất không muốn đi bộ nên cô quyết định đi xe buýt. Ra khỏi cổng trường, cô liền mở cặp rồi lấy tai nghe ra. Lúc định đeo lên tai thì Lý Quỳ Nhất bất chợt nhìn thấy Hạ Du Nguyên đứng dưới một cột đèn đường, cậu đút tay vào túi, lặng lẽ nhìn cô, dường như có chút ý cười.
Cô bước tới: “Đợi mình à?”
“Chứ sao nữa?” Cậu nói.
“Cậu không cần đến phòng vẽ sao?” Lý Quỳ Nhất hỏi.
“Chưa đến giờ, lát nữa mình sẽ đi.”
“Ồ.” Lý Quỳ Nhất quấn dây tai nghe vào ngón tay: “Vậy cậu đợi mình có việc gì à?”
“Đi theo mình.” Hạ Du Nguyên nói.
“Đi đâu?”
“Đến nơi rồi cậu sẽ biết thôi, không xa đâu.”
Lý Quỳ Nhất đi theo cậu, hai người đi dọc theo con đường nhỏ chỗ cổng trường, đi khoảng trăm mét, rồi rẽ vào một con hẻm. Trong con hẻm có vài cửa hàng băng đĩa, cửa hàng trang sức, và cuối cùng, Hạ Du Nguyên dừng lại trước một tiệm may.
Lý Quỳ Nhất biết nơi này, rất nhiều học sinh cảm thấy đồng phục không vừa vặn nên mang đến đây sửa, thu gọn ống quần, bóp eo,… Khi vừa phát đồng phục, Phương Tri Hiểu cũng hỏi cô có muốn đến đây sửa không, vì áo cộc đồng phục quá rộng nên Phương Tri Hiểu muốn sửa lại cho vừa người hơn.
“Đến đây làm gì?” Lý Quỳ Nhất không hiểu lắm.
Hạ Du Nguyên cũng khá ngại ngùng, mặt hơi đỏ: “Áo cộc đồng phục… chỗ ống tay… rộng quá, nếu cậu cần thì có thể mang đến đây bóp lại một chút.”
Sao tự nhiên lại gợi ý thế nhỉ?
Lý Quỳ Nhất chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ về lý do cậu nói ống tay áo đồng phục quá rộng. Đột nhiên như có dòng điện bùng nổ trong đầu, cô đột nhiên hiểu ra.
Trước giờ cô luôn nghĩ Vương Kiến Ba chế nhạo cô ngực nhỏ chỉ là nhìn từ bên ngoài quần áo mà thôi, hóa ra cậu ta nhìn thấy bên trong qua ống tay áo.
Sự ghê tởm, xấu hổ đột nhiên dâng trào lên đầu cô, cô cắn môi, nắm chặt tay.
Rồi Lý Quỳ Nhất lắc đầu nói: “Mình không sửa.”
Hạ Du Nguyên nhìn vẻ mặt của Lý Quỳ Nhất thì hơi đau lòng, nhưng cậu không hiểu tại sao cô lại từ chối.
Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên, nói với cậu: “Mình hiểu ý cậu, nhưng mình không muốn sửa. Cậu ta nhìn qua ống tay áo của mình thấy bên trong, nói những lời dơ bẩn, đó là lỗi của cậu ta, không liên quan gì đến mình. Dù hôm nay mình có sửa ống tay áo, nếu cậu ta muốn sỉ nhục mình thì vẫn có thể tìm mọi cách để bới móc mình. Nếu một ngày nào đó, cậu ta có thể nói ra những lời dơ bẩn ngay trước mặt mình, mình phải làm sao? Lấy khăn trùm kín cả đầu à? Mình không muốn, mình không muốn nhượng bộ trước những kẻ tồi tệ như vậy!”
Giống như hồi mới vào lớp 7, khi cô bị tên tóc vàng kia tháo dây áo lót, chẳng lẽ sau đó cô sẽ không bao giờ mặc loại áo lót đó nữa sao?
Lý Quỳ Nhất không chịu, cô cứ mặc, thậm chí cô còn thích mặc áo hai dây, áo không tay hơn.
Chính vì vậy, cô đã sớm hiểu rằng, không thể lấy danh nghĩa bảo vệ để hạn chế tự do nhân.
Hạ Du Nguyên chăm chú nhìn cô, ánh mắt không rời khỏi người cô.
Bề ngoài cậu lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng lại đầy cảm xúc dâng trào. Có lẽ là càng thiếu gì thì lại càng thích cái đó, cậu thích những người lạnh nhạt. Nhưng nếu một người lạnh nhạt như một bảng thép thì thật là nhàm chán, tốt nhất là có thể lạnh nhạt như một cái cây, yên bình trầm tĩnh, nhưng vẫn hướng về ánh sáng, đứng thẳng và đầy sức sống.
Lý Quỳ Nhất chính là một cái cây như thế.
Giống như khi cô nói xong những lời đó, cô quay lưng bước đi, cơn gió đêm thổi tung tóc trước trán cô, tựa như cành cây xanh tốt vươn lên bầu trời.
Khoảnh khắc đó, trái tim cậu rung động mạnh mẽ.
“Xin lỗi.” Cậu ấy lập tức chạy theo cô.
Lý Quỳ Nhất cười nhẹ: “Mình không trách cậu, mình biết cậu có ý tốt.”
Hạ Du Nguyên có rất nhiều điều muốn nói với cô, cậu rất muốn nói cho cô biết cảm giác của cậu lúc này, muốn nói với cô về sự cuốn hút của cô đối với cậu, nhưng đi theo cô một đoạn dài, mấp máy môi một lúc lâu, cậu ấy chỉ hỏi một câu: “Cậu có muốn đến phòng vẽ của mình không?”
Ý của mình là, mình đã nhìn thấy thế giới của cậu rồi, vậy cậu có muốn đến xem thế giới của mình không?