Edit: Bồng Bềnh
Lý Quỳ Nhất sống mười sáu năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình có thể là một kẻ biến thái.
Nhìn Hạ Du Nguyên rơi nước mắt ở trước mặt, cô không nghĩ đến việc lấy khăn giấy đưa cho cậu lau, cũng không nghĩ đến việc mở miệng dỗ dành cậu, mà là ngây ngốc một lúc, thưởng thức dáng vẻ đẹp đẽ khi cậu khóc.
Cậu to cao như vậy, tính cách lại kiêu ngạo như vậy, tại sao khi khóc lại trông vừa ngoan ngoãn vừa mềm yếu đáng thương nhỉ? Cứ như đột biên biến thành chú chó nhỏ bị mưa ướt nhẹp vậy.
Lý Quỳ Nhất cố gắng mím chặt môi, kiềm chế không để nụ cười xuất hiện. Cô không muốn cười cậu, chỉ là nhìn thấy điều dễ thương nên không kìm được mà cảm thấy mềm lòng.
Ngược lại, chính Hạ Du Nguyên là người không chịu nổi trước, khóc trước mặt cô gái mình thích, cậu thật sự không chịu nổi kiểu mất mặt này. Vì vậy cậu kéo cổ áo khoác đồng phục lên che khuất hơn nửa khuôn mặt, quay người hướng vào tường hành lang, đầu tựa vào đó.
Đây là tư thế gì nữa đây?
Lý Quỳ Nhất thật sự không nhịn được cười, sau đó cô mới như tỉnh mộng, lấy gói khăn giấy nhỏ từ trong túi quần ra. Khi định đưa cho cậu, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang.
Nếu bị người khác nhìn thấy hai người họ cùng ở trong hành lang, hơn nữa Hạ Du Nguyên lại còn trong bộ dạng bị bắt nạt thế này, không khéo lại truyền ra những điều không hay. Lý Quỳ Nhất nhét gói khăn giấy vào tay Hạ Du Nguyên, nhỏ giọng an ủi “Đừng khóc nữa”, rồi vội vàng chạy xuống cầu thang.
Khi xuống đến tầng bốn, cô gặp một người phụ nữ rất xinh đẹp. Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy liền, khoác một chiếc áo mỏng, tóc búi lên, trông rất có khí chất.
Ánh mắt Lý Quỳ Nhất và người phụ nữ giao nhau, không hiểu sao cô lại cảm thấy người này hơi quen.
Người phụ nữ lên lầu, rất nhanh sau đó, Lý Quỳ Nhất nghe thấy tiếng người phụ nữ kinh ngạc kêu lên: “Sao cháu lại ở đây?” Hai giây sau, giọng người phụ nữ trở nên khó tin hơn: “Cháu đánh nhau đến khóc sao?”
Chắc là dì nhỏ của Hạ Du Nguyên, Lý Quỳ Nhất nghĩ, chẳng trách lại thấy hơi quen thuộc, thì ra là vì diện mạo người phụ nữ ấy hơi giống Hạ Du Nguyên.
Khi trở lại lớp học, một vài bạn học nhìn cô, nhưng cũng không ai nghi ngờ gì, chỉ nghĩ rằng cô bị giáo viên nào đó gọi đi. Còn Hạ Du Nguyên hình như đã bị dì nhỏ đưa trở lại văn phòng của Trần Quốc Minh, mãi đến tiết tự học tối thứ tư, cậu mới trở về, cùng với cậu còn có Vương Kiến Ba, Tưởng Kiến Tân và Trần Quốc Minh.
Lúc đó giáo viên lịch sử đang sửa bài kiểm tra cho cả lớp, Trần Quốc Minh bước vào nói xin phép dùng hai phút, bảo Hạ Du Nguyên và Vương Kiến Ba đứng lên bục giảng trước mặt cả lớp làm kiểm điểm. Lời kiểm điểm của họ rất đơn giản, chỉ cam kết rằng sau này sẽ không đánh nhau nữa, hoàn toàn không đề cập đến nguyên nhân của lần đánh nhau này. Sau đó, Trần Quốc Minh lại nói một tràng dài, nhấn mạnh rằng trò chơi điện tử, yêu sớm và đánh nhau là ba ranh giới cấm của trường Liễu Nguyên số 1, ai cũng không được chạm vào!
Sự việc này dường như kết thúc tại đây.
Thấy chuyện này bị nhấc lên rồi lại được đặt xuống nhẹ nhàng, các bạn học đều sôi nổi đoán là gia đình Hạ Du Nguyên có chút thế lực, trường không dám đụng đến cậu, sau đó tin đồn này ngày càng lan rộng, nói như tai nghe mắt thấy.
Khi Trần Quốc Minh rời khỏi lớp A17, ông còn đặc biệt gọi Tưởng Kiến Tân ra ngoài lớp, nhắc nhở nhỏ: “Cậu phải chú ý nhiều hơn đến Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên, không thể để hai đứa nó yêu sớm dưới mũi cậu đâu đấy, phát hiện kịp thời, ngăn chặn kịp thời. Lý Quỳ Nhất là mầm non tốt nhất của khối chúng ta, đừng để bị thằng nhóc kia làm hỏng.”
Tưởng Kiến Tân liên tục gật đầu, nói “nhất định nhất định”.
Sau khi tan học, đám người Trương Sấm lại ùa vào lớp A17 tìm Hạ Du Nguyên, thấy cậu không bị xử phạt gì mới yên tâm. Yên tâm rồi lại bắt đầu tò mò không dứt, Châu Sách lập tức khóa cổ cậu, bắt cậu khai thật lý do vì sao đánh nhau.
Hạ Du Nguyên lười để ý đến cậu ta, chỉ giơ nắm đấm lên nói: “Hỏi nữa là đánh đấy.”
Nhưng Trương Sấm hiểu rất rõ người này, cậu ta biết những chuyện Hạ Du Nguyên không muốn nói nhiều thường liên quan đến con gái, giống như lần trước bị hiểu lầm yêu sớm với nữ sinh tên Trương Nguyệt, cậu cũng không hé lời. Vì vậy Trương Sấm “chậc” một tiếng, nói: “Có lẽ người ta là tức giận vì hồng nhan đây mà.”
“Ai ai ai? Hồng nhan nào?” Châu Sách tò mò hỏi.
Trương Sấm nghĩ bụng, đôi mắt treo dưới lông mày của mày để làm cảnh hả, rõ ràng như vậy mà không nhìn ra? Với lại, chẳng lẽ bạn gái mày không nói gì với mày à?
Nhưng Phương Tri Hiểu thực sự không nói gì với Châu Sách về chuyện này, vì cô nàng nghĩ đây là chuyện riêng tư của Lý Quỳ Nhất, chắc chắn Lý Quỳ Nhất không muốn mọi người biết.
Lúc đó Phương Tri Hiểu cũng đang ở lớp A17, nghe Trương Sấm nói vậy thì không biết thật giả thế nào, cô nàng liếc nhìn Lý Quỳ Nhất đang thu dọn sách vở, thầm nghĩ tối nay nhất định phải hỏi cho rõ.
Hạ Du Nguyên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đeo balo lên vai rồi nói với Châu Sách: “Mày, tao yêu mày nhất, được chưa?”
“Ọe.” Châu Sách buồn nôn tới nỗi bóp cổ giả vờ nôn.
Đoàn người chậm rãi kéo nhau ra ngoài, Lý Quỳ Nhất cũng khoác tay Phương Tri Hiểu nhập bọn họ… Cô nghĩ mình nên cảm ơn Hạ Du Nguyên.
Mấy nam sinh thảo luận xem chiêu thức đánh nhau nào đẹp nhất, còn Lý Quỳ Nhất thì phàn nàn với Phương Tri Hiểu rằng đã lâu rồi họ không cùng nhau tan học. Hạ Lạc Di và Kỳ Ngọc tụt lại phía sau, sóng vai đi cạnh nhau nhưng không nói gì.
Tới cổng trường, mỗi người một ngả về nhà, cả đám vẫy tay chào tạm biệt. Đôi tình nhân Phương Tri Hiểu và Châu Sách vẫn như thường lệ lại quấn quýt với nhau một lúc, sau đó cùng vào một tiệm nhỏ ngoài cổng trường ăn khuya. Cuối cùng chỉ còn lại Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên cùng đi về hướng khu Phủ Trạng Nguyên.
Hạ Du Nguyên muốn nói chuyện với Lý Quỳ Nhất, cậu cảm thấy đã lâu rồi mình không nói chuyện với cô, nhưng trong đầu cậu cứ tua lại cảnh tượng mất mặt bản thân khóc lóc trước cô. Ngượng ngùng chết mất, cậu không thể nào mở miệng, mấy lần định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tại sao cô không thể chủ động nói chuyện với cậu chứ?
Người này thực sự rất lạnh lùng, rất vô tình. Thực ra cậu cũng không mong cô đối xử với mình quá nhiệt tình, nhưng ít nhất cô cũng không thể thiếu nhiệt tình đến mức không nói nổi một câu chứ?
Vừa giận vừa ấm ức, Hạ Du Nguyên đang đi thì đột nhiên ngồi phịch xuống cạnh bồn hoa bên ngoài khu Phủ Trạng Nguyên, không chịu đi nữa.
“Sao thế?” Lý Quỳ Nhất quay đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi.
Cơn giận dỗi của Hạ Du Nguyên lại nổi lên, cậu quay mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Cậu không cần phải để ý đến mình đâu.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Lại là trò gì đây?
Thôi được rồi, cảm ơn cậu trước đã.
“Chuyện hôm nay cảm ơn cậu nhé, cảm ơn cậu đã giúp mình đánh Vương Kiến Ba.” Lý Quỳ Nhất chân thành nói.
Không hiểu sao, Hạ Du Nguyên lại cảm thấy càng ấm ức hơn, cậu vẫn quay mặt đi, giọng điệu đầy uất ức: “Không cần cảm ơn, dù sao mình là người không dịu dàng, học cũng không giỏi, lại cao thế này, không đánh người thì làm được gì?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Bây giờ cô có thể chắc chắn rồi, cậu đang dỗi.
Ôi, phải dỗ thôi, nếu không thì biết làm sao?
Lý Quỳ Nhất cố gắng phớt lờ lời vừa rồi của Hạ Du Nguyên, hỏi: “Để tỏ lòng biết ơn của mình, mình mời cậu ăn McDonald’s được không?”
Cậu vẫn không nhúc nhích.
McDonald’s cũng không được sao? Lý Quỳ Nhất lại nghĩ sang hướng khác: “Vậy mình mời cậu uống Coca trong một tháng nhé?”
“Cậu muốn mình bị tiểu đường à.” Cậu lạnh lùng nói.
À đúng nhỉ, không tốt cho sức khỏe lắm.
Vậy cậu thích làm gì nữa nhỉ? Tặng cậu một quả bóng rổ, hoặc một hộp màu?
Nhưng những thứ này cậu chắc chắn không thiếu, đúng không nhỉ?
Lý Quỳ Nhất thấy người này thật khó chiều, trước đây không phải cậu rất dễ dỗ dành sao, sao lại thay đổi nhanh thế này? Cô bất lực nhíu mày, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để dỗ dành cậu mà không nhận ra người này đang vô lý đến mức nào.
Trong đầu cô bất chợt nảy ra một ý tưởng: “Vậy… Cậu có muốn đưa mình về nhà không?”
Vừa nói xong, cô liền thấy không ổn: Đưa về nhà thì tính là cảm ơn gì chứ? Lý Quỳ Nhất, mày đừng tự đề cao bản thân như vậy.
Cô hối hận vô cùng, nhanh chóng cụp mắt, không dám nhìn cậu nữa.
Hạ Du Nguyên vẫn không nói gì, Lý Quỳ Nhất đành phải ngẩng đầu lên lén nhìn cậu, không ngờ lại thấy cậu đã quay mặt lại, đôi mắt ướt át sáng ngời đang chăm chú nhìn cô, như thể nói: “Được.”
Ơ…
Cậu thật lòng sao?
“Mình… Mình chỉ đùa thôi mà.” Lý Quỳ Nhất vẫn cảm thấy ý tưởng này không công bằng với cậu, lắp bắp nói.
Hạ Du Nguyên không hề nghĩ cô sẽ nói thế này, sắc mặt cậu thoáng cứng đờ, rồi trở nên lạnh lùng.
Cậu không muốn lạnh mặt với cô, cậu đã nói sẽ đối xử với cô dịu dàng, nhưng cô cứ trêu chọc cậu, khiến cậu tâm trạng lên xuống thất thường, khó chịu chết đi được.
Hạ Du Nguyên gần như không còn sức để ngẩng đầu nhìn cô nữa, cậu quay mặt đi, yết hầu khẽ động, như im lặng nuốt xuống gì đó.
Lý Quỳ Nhất thấy cậu như vậy liền biết cậu đang buồn, thế là cô vội vàng bước đến trước mặt cậu rồi ngồi xổm xuống, giọng điệu giải thích rất nhanh: “Hạ Du Nguyên, mình không phải không muốn cậu đưa mình về nhà, mình chỉ thấy điều đó không công bằng với cậu. Mình muốn cảm ơn cậu, nghĩa là mình nên làm gì đó trả cho cậu, còn cậu đưa mình về nhà, là cậu đang làm điều gì đó cho mình, cậu hiểu không? Mình thực sự không cố ý thay đổi ý định, mình xin lỗi.”
“Mình xin lỗi.” Cô chân thành nói lại lần nữa.
Hạ Du Nguyên vốn định sẽ không để ý đến cô nữa, nhưng giờ cô đứng trước mặt cậu như một cây nấm nhỏ, lại gần như thế, ánh mắt không rời khỏi cậu, còn dùng giọng nói nhẹ nhàng xin lỗi, cậu thực sự không thể chịu nổi.
Khi cậu đang phân vân có nên tha thứ cho Lý Quỳ Nhất hay không, cô đã nắm lấy ngón út của cậu, nhẹ nhàng lắc lắc: “Xin lỗi nhé.”
Hạ Du Nguyên lập tức đứng bật dậy, trong lòng thầm chửi một tiếng.
Cậu không hiểu là do mình quá yếu đuối hay là cô quá giỏi, dù sao cậu cũng không thể đấu lại cô, thế nào cũng phải chịu thua cô.
Không sao cả, hôm nay cậu đã mất hết mặt mũi ở hành lang rồi, mất thêm một chút nữa cũng chẳng vấn đề gì, Hạ Du Nguyên nghĩ vậy, thế là cậu sải bước dài đi về phía nhà của Lý Quỳ Nhất. Tất nhiên, để tỏ ra mình cũng có chút cứng cỏi, cậu không nói thẳng với cô rằng cậu đã tha thứ cho cô.
Đến cổng khu chung cư Ngự Cảnh Uyển, hai người dừng lại. Phòng bảo vệ bên ngoài khu vẫn còn sáng đèn, tiếng côn trùng mùa Thu truyền tới từ trong bụi cỏ bên cạnh. Lý Quỳ Nhất ngước mắt nhìn Hạ Du Nguyên, như thể đã quyết định từ lúc còn đi trên đường mà hỏi cậu: “Hạ Du Nguyên, cậu có cần mình giúp cậu học thêm không?”
Ban đầu Hạ Du Nguyên không phản ứng kịp, khi hiểu được ý cô, cậu lại không dám tin mà nhìn chằm chằm vào cô, sau đó bất chợt hỏi: “Cậu không nuốt lời chứ?”
“Không nuốt lời.” Lý Quỳ Nhất lắc đầu nói.
Hạ Du Nguyên gãi gãi đầu, vẫn cảm thấy niềm vui đến quá đột ngột nên cậu lại nhéo nhéo tai, sờ sau cổ, cuối cùng mới nói: “Được thôi.”
“Từ tuần sau nhé, chắc mấy ngày tới giáo viên chủ nhiệm sẽ để ý đến chúng ta, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì hơn.”
“Ừm.”
Hạ Du Nguyên không thể kiềm chế được mà cong khóe miệng lên, Lý Quỳ Nhất nói muốn giữ khoảng cách với cậu, nhưng cô đã hứa tuần sau sẽ… Dạy thêm cho cậu.
Cười một hồi, cậu nhận ra mình cười quá dễ dãi, vậy nên cậu lập tức thu lại nụ cười, nói thêm: “Cậu biết đấy, học kèm một thầy một trò ngoài kia rất đắt, mình tiết kiệm được tiền nên vui.”
“Ừm, mình biết.” Lý Quỳ Nhất nhìn thấu nhưng không nói ra.
Tâm trạng Hà Du Nguyên quá nhộn nhạo, cậu thực sự không muốn để Lý Quỳ Nhất về, không có chuyện gì cũng phải tìm chuyện để nói: “Vậy… Cô giáo Lý khi dạy có hung dữ không?”
Lý Quỳ Nhất gật đầu: “Có đấy.”
“Dữ quá thì không tốt, mình vẫn thích cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng như vừa nãy nói chuyện với mình hơn.”
Lý Quỳ Nhất nghi ngờ: “Vừa rồi giọng mình nhẹ nhàng khi nào vậy?”
“Thì lúc cậu xin lỗi mình đó.”
Lý Quỳ Nhất phủ nhận: “Không thể nào, mình không có nhẹ nhàng.”
“Cậu chắc chắn là nhẹ nhàng rồi.” Hà Du Nguyên khăng khăng.
“Chắc chắn không!” Lý Quỳ Nhất không thể tưởng tượng được mình lại nói chuyện nhẹ nhàng với Hạ Du Nguyên, thật là quá kinh khủng.
“Cậu có! Vừa rồi cậu đã xin lỗi mình như thế này…” Hạ Du Nguyên cố tình làm giọng mỏng manh, bắt chước cô nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Hạ Du Nguyên, mình không phải là không muốn cậu đưa mình về nhà, mình chỉ cảm thấy điều đó không công bằng với cậu…”
“A…” Lý Quỳ Nhất bịt tai lại, không muốn nghe giọng nói nũng nịu đó.
Bây giờ niềm vui của Hạ Du Nguyên không còn là làm cho cô thừa nhận nữa, mà là thưởng thức vẻ mặt không muốn thừa nhận của cô. Cậu đưa tay nắm lấy cổ tay cô, gỡ tay cô ra khỏi tai, tiếp tục làm giọng nhỏ nhẹ: “Mình muốn cảm ơn cậu, nên là mình phải làm gì đó cho cậu, cậu đưa mình về nhà là cậu đang làm gì đó cho mình…”
Người này thật quá xấu xa, Lý Quỳ Nhất bị cậu nắm lấy cổ tay, cô tức giận không nhịn được mà đấm cậu loạn xạ.
“Mình thật sự không phải cố ý nuốt lời đâu, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi nhé.”
Hạ Du Nguyên vẫn tiếp tục trêu cô, khi cậu nói “xin lỗi” lần thứ ba, cậu cũng nhẹ nhàng nắm ngón út của cô.
Sau đó, cậu đưa ngón út của mình ra, móc vào ngón út của cô.
“Lý Quỳ Nhất, sau này cậu không được nuốt lời với mình nữa.” Cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn vào mắt cô, từng chữ từng câu đều chân thành: “Móc ngoéo, thề chết, trăm năm không được thay đổi.”
******
Lời của tác giả:Mẹ ơi, hôm nay số người lưu lại truyện này tăng lên cả chục người, một tác giả ít người biết như tôi chưa bao giờ thấy tình cảnh này! Có phải có bạn nhỏ nào giúp đẩy truyện không? Cảm ơn bạn nhé!!!