Trần Nguyên Sinh khiêu chiến thất bại, vậy vị trí á quân cần Huyền Phinh cùng Hồng Hài Nhi phân ra thôi, hai người sẽ phân thắng bại trong một lần so đấu. Huyền Phinh nhìn nhìn Ngưu Hồng Hải mới cao đến eo mình, thật sự là không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ: "Để Hồng Hài Nhi làm quán quân đi."
Ngưu Hồng Hải rõ ràng không phục: "Nhưng rõ ràng là Huyền tỷ tỷ lợi hại mà."
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Hồng Hài Nhi chợt nảy ra sáng kiến: "Nếu không vẫn là theo quy tắc cũ, rút thăm định thắng bại đi."
Tổ Đạo diễn: "???"
MC: "???"
Lý Tiểu Tiểu: "!!!"
Ngay khi tất cả mọi người đều còn đang ngơ ngác, Huyền Phinh vậy mà lại gật gật đầu: "Cũng đúng!"
Đạo diễn: "............"
Cái gì mà cũng đúng chứ, chúng ta là gameshow thử thách vận động, chứ không phải tiết mục xổ số kiến thiết a!!!
Trong tai nghe của MC truyền đến tiếng đạo diễn rít gào: "Độ dài không đủ rồi, cần phải để cho bọn họ trở lại trên đài so lại một lần, người quay phim chuẩn bị điều chỉnh máy cho tốt, cảnh toàn, cảnh trung, cảnh đặc tả cho tôi, quay lại hết!"
Thu được chỉ đạo, MC vội vàng đi đến giữa hai người kia: "" Dựa theo quy tắc thì phải thi đấu một lần nữa để quyết thắng thua, không thể rút thăm nha."
"Không thể rút thăm a?" Huyền Phinh cùng Hồng Hài Nhi thoạt nhìn đều có hơi thất vọng, vẻ mặt cố mà làm, nói: "Muốn so thì so đi!"
MC thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lý Tiểu Tiểu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi theo, vừa rồi cô thật sự sợ dưới tình huống kỳ quái đó, MC lắm miệng hỏi một câu, vì sao quy tắc cũ lại là rút thăm, với cái miệng lanh chanh của Hồng Hài Nhi kia, chỉ một giây là có thể khui ra chuyện công ty giải trí Tiên Phàm tuyển nghệ sĩ dựa vào rút thăm mà ra, đến lúc đó thì công ty này của cô đã có thể thật sự nổi danh cả nước rồi.
*
Bất luận là tiết mục gì, thì màn thi đấu tranh ngôi nhất nhì cũng là phần làm cho người xem hưng phấn nhất, mà thi đấu của Huyền Phinh cùng Ngưu Hồng Hải càng thuộc về dạng quyết đấu của cao thủ, không chỉ có khán giả đang rất chờ mong, ngay cả tổ đạo diễn cũng kích động đến lòng bàn tay đổ mồ hôi.
MC lại lần nữa tuyên bố một chút quy tắc về thi đấu quyết định vị trí quán quân, ai có thời gian qua ải ngắn nhất chính là quán quân cuối cùng, có thể lãnh được giải thưởng lớn của gameshow.
Vừa nghe nói có phần thưởng, Hồng Hài Nhi rốt cuộc lên tinh thần hỏi: "Phần thưởng là gì vậy?"
MC thuận thế nói: "Giải thưởng lớn của chương trình gameshow chúng ta được nhà tài trợ Carl đặc biệt cung cấp, một cái máy giặt cao cấp trị giá hai vạn đồng."
Hồng Hài Nhi cúi đầu nhìn nhìn cái yếm của mình, cảm thấy mình không cần nhọc lòng chuyện giặt quần áo: "Vậy á quân là phần thưởng gì?"
MC tiếp tục nói: "Á quân cũng được một phần thưởng do nhà tài trợ Carl cung cấp, một cái tủ lạnh hai cửa trị giá mười hai ngàn đồng."
Hồng Hài Nhi có chút không cam lòng: "Vậy giải ba thì được phần thưởng gì?"
MC: "Một cái TV do nhà tài trợ Carl cung cấp, trị giá 8000 đồng."
Hồng Hài Nhi vỗ đùi: "Ôi không nói sớm, sớm biết vậy ta đã đi tranh giải ba rồi. TV thật tốt mà, trong phòng ta còn chưa có TV nha!"
Trần Nguyên Sinh: "???"
Cho nên cái giải ba mình nằm thắng này vậy mà cũng được hâm mộ?
MC duỗi ra tay xoa đầu Hồng Hài Nhi, kéo nó từ về với hiện thực, mặt không biểu tình nói: "Hiện tại em chỉ có thể là hạng nhất hoặc là hạng nhị."
Khán giả bị Hồng Hài Nhi chọc đến sắp cười điên rồi, cả đám ngửa tới ngửa lui, còn Hồng Hài Nhi thật sự vì bản thân mình biểu hiện quá tốt mà thở ngắn than dài.
Lý Tiểu Tiểu duỗi tay ôm kín mặt, quyết định trở về liền lấy tiền tham gia gameshow lần kiếm được mua TV máy tính cho mấy nghệ sĩ cùng nhân viên công ty mới được. Có nói như thế nào thì cũng bước vào giới nghệ sĩ, sao có thể ngay cả TV cũng không xem được chứ!
Đạo diễn nhìn bộ dáng Hồng Hài Nhi ủ rũ đến không muốn làm gì, vội vàng truyền chỉ thị cho MC: "Bảo Ngưu Hồng Hải thi đấu cho thật tốt, nếu tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi thì tổ tiết mục chúng ta sẽ tặng thêm cho thằng bé một cái TV."
MC vội vàng truyền lại lời đạo diễn nói cho Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi đang héo như hoa thiếu nước lập tức liền lên tinh thần: "Tuyệt đối không thành vấn đề, ngươi cho ta thêm cái gì nữa, ta bay qua ải luôn cho ngươi xem."
MC cho rằng Hồng Hài Nhi nói đùa, nên ha ha ha dỗ hắn: "Còn gì nữa đâu mà đưa, với em cũng không cần bay đâu, dùng tốc độ nhanh nhất qua ải là được rồi. Như vậy Huyền Phinh và tiểu Hồng Hải, ai thi trước đây?"
Huyền Phinh nhìn thoáng qua Hồng Hài Nhi: "Dứt khoát đi cùng nhau đi."
Trên mặt Hồng Hài Nhi lộ ra thần sắc hưng phấn: "Được!".
MC nhìn nhìn đám hoa mai cọc nhỏ hẹp, cảm thấy một người bước qua đã rất gian nan rồi, hai người đồng thời thi đấu, một khi một người bị rớt lại phía sau sẽ rất khó vượt lên lại. Bất quá nếu khách mời chủ động yêu cầu, MC vẫn đồng ý, rốt cuộc thì hai người đồng thời qua ải cũng là chuyện hi hữu trước giờ chưa từng có.
Hai người đồng thời đứng ở vạch xuất phát lúc đầu, khi MC nói "Bắt đầu", đồng thời hai thân ảnh nhoáng lên, nhằm về phía cọc hoa mai.
Hồng Hài Nhi người nhỏ linh hoạt, thân ảnh nhoáng lên liền chạy ở đằng trước, bóng dáng nho nhỏ tung tăng nhảy nhót trên đám cọc, chẳng mấy chốc đã qua khỏi cọc hoa mai. Huyền Phinh thoạt nhìn tư thế rất thư thả, nhưng tốc độ lại không chậm, cơ hồ gắt gao dán ngay phía sau Hồng Hài Nhi, khi Hồng Hài Nhi từ trên cầu độc mộc lao ra bắt lấy dây thừng, Huyền Phinh ở sát phía sau cũng tung người nhảy theo ra ngoài, hai người cơ hồ đồng thời bắt được dây thừng, cũng cùng nhau buông tay ra, nhảy tới đài cao đối diện.
Đạo diễn thấy một màn như vậy, hưng phấn như pháo bông nổ trong lòng, mình thật là sáng suốt, ngay kỳ đầu tiên sau khi sửa kịch bản cư nhiên lại đào được bảo tàng như vậy.
Huyền Phinh cùng Hồng Hài Nhi một người thì xinh đẹp động lòng người như thiên tiên, một người thì trắng nõn dễ thương như thằng bé trong tranh tết, hai người cùng xuất hiện trong màn ảnh đó chính là một bức hoạ cảnh đẹp ý vui, nhìn thế nào cũng thấy đẹp không sao tả xiết.
Tuy rằng đã biết trình độ trâu bò của hai người này khi qua ải, nhưng dưới tình huống hai người cạnh tranh nhau cùng thi đấu vẫn làm người xem hưng phấn không thôi.
Rất mau, hai người cùng tới dưới cái ải thang trời, lúc này người có vóc dáng nhỏ là Hồng Hài Nhi mới ăn mệt, Huyền Phinh bắt được cây gỗ trước.
Ngay khi đôi tay Huyền Phinh bắt lấy cây gỗ ở phía trước, Hồng Hài Nhi bỗng nhiên đồng thời nhảy lên theo, cả người treo trên người Huyền Phinh, tức khắc tất cả mọi người ở đây đều kinh hô một tiếng.
Cái thanh thang gỗ này yêu cầu người chơi có lực tay vô cùng cao, tuyển thủ cần phải nắm thanh gỗ này nhảy lên không trung, đập thanh gỗ này lên trên cái giá ở phía trước mặt. Một ải này tổng cộng có sáu cái giá cao thấp không đồng nhất, khoảng cách giữ mỗi cái đều khoảng nửa thước, người bình thường tự mình qua cửa này còn thấy lao lực, càng miễn bàn trên đùi Huyền Phinh còn treo một đứa nhóc bốn năm chục cân.
Nhưng trên màn ảnh, Huyền Phinh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, mang theo Hồng Hài Nhi thả người nhảy lên trên, mang cây gỗ trong tay đập vào cái giá gỗ ở nửa thước trước mặt, tiếp theo lại nhảy về hướng cái kế tiếp.
Người quay phim nhìn chằm chằm Huyền Phinh trong màn hình máy quay, lúc trước tổ tiết mục khi thí nghiệm hạng mục những trò chơi này tìm rất nhiều chuyên gia vận động chuyên nghiệp tới. Trên cơ bản, khi mọi người qua cái cửa này thì cơ cánh tay đều căng cứng lên, nhưng cánh tay Huyền Phinh vẫn là bộ dáng nhu nhu nhuyễn nhuyễn như cũ, giống như không hề phát lực vậy.
Huyền Phinh mang theo Hồng Hài Nhi qua cửa cũng không chịu bất luận ảnh hưởng nào, Hồng Hài Nhi tựa hồ cảm giác chơi vậy rất vui, ôm đùi Huyền Phinh cười ha ha. Khi Huyền Phinh từ cái giá cuối cùng hướng về đài cao của ải trò chơi kế tiếp quăng người nhảy qua, Hồng Hài Nhi lúc này mới lưu luyến buông tay ra, cùng Huyền Phinh cơ hồ đồng thời rơi xuống đất.
Đạo diễn xem đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả máy theo dõi cũng không nhìn, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hiện trường thi đấu.
Qua khỏi ải thang trời này chính là một cửa cuối cùng, trò lên đường dốc. Huyền Phinh vẫn giống như có khinh công đầy mình lướt lên, mà Hồng Hài Nhi thì vẫn dùng cả tay lẫn chân. Tốc độ của hai người tương đương, đáng tiếc Hồng Hài Nhi vì người thấp có một mẫu nên cuối cùng vẫn chậm hơn Huyền Phinh nửa giây.
Hai người đứng ở trên đài cao vỗ tay chúc mừng, MC cầm microphone đang cố gắng chạy về hướng bên này thiếu chút nữa phát khóc, mình đi phía dưới qua mà tốc độ chạy còn không bằng hai người đang vượt ải phía trên, có ai lên đây nói chút lí lẽ đi nào.
Người quay phim tựa hồ nhận ra tâm tư của MC, cố ý cho hắn một cảnh quay cận khi hắn một đường chạy như điên, vào lúc hắn rốt cuộc thở hồng hộc bò lên trên đài cao, khán giả đều cười điên rồi.
MC thở hổn hển mấy ngụm khí, thuận tay lau mồ hôi trên trán, lại thấy trên người Huyền Phinh cùng Ngưu Hồng Hải khô khô mát mát, ngay một giọt mồ hôi cũng không nhìn thấy.
Loại thời tiết này, có đứng bất động cũng ra mồ hôi, càng miễn bàn đến khi vận động cường độ cao để vượt ải thế này. MC nhịn không được tò mò hỏi: "Hai người không nóng sao?"
"Cũng được." Huyền Phinh khiêm tốn nói: "Thể chất tôi không hay ra mồ hôi."
Hồng Hài Nhi gãi gãi trán: "Quê ta còn nóng hơn chỗ này nhiều, bây giờ nhiệt độ này chưa đủ ta ra mồ hôi đâu."
MC tấm tắc lau mồ hôi, thể lực so không lại người ta cũng thôi đi, ngay cả năng lực kháng nhiệt cũng so không được, thật sự quá bất đắc dĩ.
Trong quá trình trò chuyện thi đấu, tiết mục cũng tới lúc kết thúc, sau khi MC tuyên bố thứ hạng của cuộc thi đấu, tiết mục chính thức kết thúc.
Hồng Hài Nhi thấy nhân viên công tác đều chuẩn bị xuống đài, vội vàng duỗi tay bắt được quần áo của MC: "Phần thưởng của ta đâu?"
MC sắp cười đến điên rồi: "Tôi cho em một cái tủ lạnh em làm như thế nào khiêng trở về được? Yên tâm, tổ tiết mục sẽ liên hệ với công ty của hai người, đến lúc đó sẽ có bên vận chuyển giao hàng đến tận nhà." Dừng một chút, MC lại bổ sung nói: "Còn có TV của em nữa, chúng tôi khẳng định sẽ trao cho em một cái TV tốt nhất."
Lúc này Hồng Hài Nhi mới mặt mày hớn hở buông lỏng tay ra.
Dưới đài, trợ lý của Tạ Thành Minh nhịn không được mới tám một câu với Lý Tiểu Tiểu: "Đài truyền hình Đông Nhật không hổ là đài quê mùa nhất trong nước nha, vậy mà có thể đưa cho khách quý tủ lạnh máy giặt thật chứ."
Lý Tiểu Tiểu trừng hắn một cái, quê mùa thì làm sao chứ? Là bà chủ một công ty giải trí nghèo nhất cả nước, cô liền thích loại phần thưởng bình dân này!
Về sau rốt cuộc không cần giặt quần áo bằng tay nữa rồi! Rải hoa chúc mừng!!!