Trên người Ngưu Hồng Hải tuy rằng không có mic, nhưng chất giọng trẻ con non nớt lại mười phần hùng hổ vẫn từ trên đài cao truyền tới thính phòng, rõ ràng truyền vào trong lỗ tai người xem.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Ngưu Hồng Hải bị chọc tức đến đỏ bừng, bộ dáng tức giận bất bình, khán giả đều bị sự đáng yêu đó làm tim mềm nhũng, hận không thể vọt lên trên đài ôm ôm xoa xoa nó một cái.
Trợ lý nhỏ của Tạ Thành Minh bị Ngưu Hồng Hải không chút lưu tình dỗi ngay tại chỗ chẳng những không cảm thấy nan kham còn cảm thấy quá hưng phấn, đứng lên dùng sức phất phất tay: "Cho dù có là con khỉ em cũng là con khỉ nhỏ xinh đẹp nhất nha."
Tiếng nói vừa dứt, mặt Ngưu Hồng Hải càng đỏ lên đến mắt thường có thể thấy được, bộ dáng muốn bốc hỏa.
Huyền Phinh thấy thế duỗi tay đặt lên trên vai Ngưu Hồng Hải, nhẹ nhàng vỗ hai cái, tựa như đang trấn an cơn tức giận của nó.
Hoả khí của Ngưu Hồng Hải tiêu mất, ôm cánh tay nhỏ trợn mắt nhìn trợ lý hừ hừ một chút, tiếp theo đưa mắt nhìn lên trời, bộ dáng không muốn lại phản hắn nữa.
Nhưng trợ lý này còn nghĩ rất đẹp, hưng phấn đến ông chủ của mình cũng đã quên, hai mắt chăm chú nhìn vào trên người Ngưu Hồng Hải, còn không quên lôi kéo tình cảm với Lý Tiểu Tiểu: "Nhan sắc nghệ sĩ công ty mọi người đều quá nổi bật đi, ngay cả một đứa nhỏ thôi cũng đã tinh xảo đáng yêu như vậy."
Lý Tiểu Tiểu tán đồng gật gật đầu, ngoại trừ hai ông lão ở nhà ra, giá trị nhan sắc của toàn công ty đều rất cao.
Tiểu trợ lý đặc biệt như quen thuộc mà lôi kéo làm quen với Lý Tiểu Tiểu: "Công ty mọi người còn thông báo tuyển dụng không? Tôi cũng muốn đến chỗ mọi người làm trợ lý!"
Lý Tiểu Tiểu lắc lắc đầu: "Không tuyển, công ty không có tiền."
"Không có việc gì, tôi có thể nhận tiền lương thấp chút." Tiểu trợ lý vỗ vỗ ngực: "Ai bảo tôi là nhan cẩu chứ, nhìn thấy ở đâu có sắc đẹp là chân cũng nhấc lên không nổi, ta nguyện ý vì tiểu Hồng Hải mà hạ thấp lương mình."
Lý Tiểu Tiểu liếc hắn một cái: "Ngại quá, tôi cũng nhan khống, mà giá trị nhan sắc của anh không đủ tư cách trợ lý đâu."
Tiểu trợ lý: "............"
Hiện tại đầu năm nay làm trợ lý cũng tính nhan sắc sao? Nếu hắn có chút điểm nhan sắc thì còn làm cái trợ lý gì chứ, đã sớm tìm cơ hội dọn dẹp một chút rồi xuất đạo luôn.
"Tôi nói này em gái nhỏ, em đừng nói là đang lo lắng sau khi tôi nhận lời về sẽ đoạt bát cơm của em chứ?" Tiểu trợ lý thập phần hào khí vỗ vỗ ngực: "Em cứ yên tâm, anh đây không phải người như vậy. Về chuyện làm trợ lý này, anh đây rất có kinh nghiệm, về sau anh còn có thể che chở cho em gái mà!"
Lý Tiểu Tiểu cười xán lạn: "Thực xin lỗi, tuy rằng hiện tại tôi làm trợ lý, nhưng tôi còn một cái thân phận khác là người phụ trách công ty giải trí Tiên Phàm. Nói cách khác, tôi là bà chủ!"
Tiểu trợ lý tức khắc bày ra bộ dáng chịu đả kích, không dám tin tưởng nhìn Lý Tiểu Tiểu: "Em mới bao lớn mà làm bà chủ chứ? Em gái đừng lừa dối anh đây!"
Lý Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn hắn: "Tuổi còn nhỏ thì không được làm chủ sao? Chỉ cần ở thời điểm thích hợp, kế thừa công ty không phải được rồi sao?."
Tiểu trợ lý cảm thấy tâm mình đều bị đau đớn. Hắn không nên lắm miệng, không lắm miệng liền sẽ không chịu kích thích này! Cũng cùng là người trẻ tuổi, người ta có thể kế thừa công ty, mà hắn chỉ có thể làm trợ lý, người với người chênh lệch sao có thể lớn như vậy chứ?
Tiểu trợ ký vịn ngực đưa mắt nhìn lên đài, vừa lúc thấy được khuôn mặt Tạ Thành Minh sống không còn gì luyến tiếc, tiểu trợ lý cư nhiên có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên với minh tinh nhà mình. Bọn họ đều bị giải trí Tiên Phàm ngược thảm nha.
***
Tràn vỗ tay của khán giả rốt cuộc ngừng lại, MC cầm microphone tiến lại cùng Ngưu Hồng Hải nói chuyện phiếm: "Tiểu Hồng Hải, em mới nhỏ tuổi đã lợi hại như vậy, có phải từng luyện công phu hay không?"
Ngưu Hồng Hải gật gật đầu: "Công phu của ta xác thật rất lợi hại, ta sinh ra là để luyện võ mà."
MC lập tức hỏi: "Vậy có thể thi triển cho chúng ta xem một chút không?"
Hồng Hài Nhi nghĩ nghĩ, dáng vẻ cố mà làm, nói: "Cũng được đi, ai bảo ta muốn nổi tiếng chứ."
Mọi người tức khắc bị câu nói thẳng thừng này của Ngưu Hồng Hải chọc cười, đều cảm thấy đứa nhỏ này quá thành thật.
Ngưu Hồng Hải hỏi MC mượn cây thương, nhưng trong hiện trường quay chụp căn bản không có chuẩn bị mấy thứ này, cuối cùng tổ tiết mục tìm được một cây gậy đem lên.
Ngưu Hồng Hải không cao hứng bĩu môi: "Ghét nhất là dùng gậy, ai mà dùng gậy đều không phải người tốt."
MC cũng không biết Ngưu Hồng Hải kết luận như vậy từ cái gì, chỉ có thể dỗ nó: "Gậy với thương tạo hình cũng không khác mấy mà, chỉ là đằng trước thiếu đầu thương thôi, chắp vá dùng đỡ đi vậy!"
Hồng Hài Nhi: "..............." Thật phiền nga!
Không tình nguyện nhận lấy cây gậy, Ngưu Hồng Hải lộn mèo mấy cái nhảy vào giữa sân khấu, xoay tay chơi một bộ thương pháp. Bởi vì ghét bỏ gậy, nên Hồng Hài Nhi một phần sức lực cũng chưa dùng, chỉ múa mấy bài thương lừa gạt người xem chút. Nhưng dù như vậy, trong mắt người xem cùng MC lại là cảm giác uy phong lẫm lẫm, đại sát bát phương, đặc biệt là cái gậy kia bị Ngưu Hồng Hải xoay chuyển đến nhìn không ra hình thái, chỉ có thể nghe được tiếng vù vù.
Sau khi múa xong một bộ thương pháp, Ngưu Hồng Hải mặt không đỏ tâm không nhảy, thậm chí hô hấp cũng không có tăng nhanh, ngay giữa mùa hè mà một giọt mồ hôi cũng chưa đổ. Nó tiện tay ném cây gậy qua bên cạnh, chỉ thấy cái gậy kia vững vàng đứng thẳng trên mặt đất, không thèm run lên một cái.
Khán giả xem vô cùng hưng phấn, MC cũng hai mắt phát sáng: "Trách không được tiểu Hồng Hải của chúng ta lại vượt ải lợi hại như vậy, hoá ra là có công phu thâm hậu trên người, hôm nay đứng đầu kỳ đầu tiên của gameshow, đúng là danh xứng với thật."
Vẻ mặt Ngưu Hồng Hải buồn bực: "Cái gì đứng đầu chứ, Huyền tỷ tỷ còn chưa thi mà."
Người chủ trì lúc này mới nhớ tới cuộc thi đấu còn chưa kết thúc, vội vàng mời Huyền Phinh đang đứng một bên lại đây.
Do buổi sáng mấy tiết mục trò chơi trong phim trường đều chủ yếu mang tính chất giải trí, nên ba vị khách mời nữ đều mặc váy. Nhưng tới buổi chiều, khi đến phân đoạn qua ải thi ngoài trời này, hai vị khách mời nữ đều thay trang phục vận động, chỉ có Huyền Phinh vẫn là một thân váy dài.
Váy dài chẳng những ảnh hưởng đến hoạt động, còn dễ dàng bị tốc lên.
MC vội vàng hỏi cô có muốn đi thay quần áo hay không, Huyền Phinh lắc lắc đầu: "Không cần phiền toái."
MC cũng không tiện khuyên tiếp, chỉ có thể nhắc nhở cô chú ý an toàn.
Huyền Phinh đi đến trước cọc hoa mai, MC đang muốn nhắc nhở cô tốt nhất nên lùi về sau để tiện cho việc chạy lấy đà, liền thấy Huyền Phinh bỗng nhiên nhảy lên, chân phải đạp trên cọc hoa mai thứ nhất, nhảy lên một chút, thân thể liền uyển chuyển nhẹ nhàng hướng lao đi về phía trước, ngay sau đó chân trái giẫm lên cái cọc hoa mai thứ hai............
Thấy một màn như vậy, trong đầu MC xuất hiện một hàng chữ: Khinh công thủy thượng phiêu(*)!
(*)Khinh công thủy thượng phiêu: Khinh công bay trên mặt nước.
Huyền Phinh phảng phất như chuồn chuồn lướt nước mà xẹt qua hết cọc hoa mai này đến cọc hoa mai khác, mười cái cọc hoa mai chỉ trong thời gian không đến mười giây liền hoàn thành.
Nhẹ nhàng dừng trên đài cao, bước chân Huyền Phinh không ngừng lại, vài bước xông lên cầu độc mộc treo giữa trời, trực tiếp từ cầu độc mộc nhảy đi ra ngoài, khi thân thể lướt qua dây thừng thì một tay một túm, tiếp theo liền rơi xuống đài cao ở đối diện, tựa hồ như hoàn toàn không cần mượn lực dây thừng vậy.
Cửa thứ ba phải dựa vào lực cánh tay mới có thể qua được, tuy rằng hai cửa trước Huyền Phinh đã qua thập phần nhẹ nhàng, nhưng nhìn cánh tay thon nhỏ yếu đuối của cô ấy, vẫn làm người xem nhịn không được đổ mồ hôi giùm.
Chỉ thấy Huyền Phinh vẫn như cũ, nhẹ nhàng nhảy lên, tay phải nắm lấy vòng tròn đồng thời thân thể đã hướng phía trước bay đi, thân thể lăng không nhảy đến vị trí vòng tròn thứ hai.....
Đám vòng tròn làm cho những người đàn ông phải gồng hết gân xanh tựa hồ căn bản vô pháp tạo thành bất luận trở ngại nào cho Huyền Phinh, cô uyển chuyển nhẹ nhàng, động tác tự nhiên phảng phất như bay qua đi, nhẹ nhàng hoàn thành.
Huyền Phinh một đường qua cửa, bất kể là ải như thế nào, cô đều có thể nhẹ nhàng thông qua, thậm chí ngay cả bước chân cũng chưa loạn một chút. Thực mau, Huyền Phinh đi vào cửa cuối cùng, chỉ thấy bước chân cô chưa từng ngừng lại, phảng phất như người biết khinh công, chỉ cần dẫm trên đường dốc hai cái liền nhảy lên đài cao 3 mét, hoàn thành tất cả thử thách.
Khi tiếng trống thắng lợi gõ vang, MC nhìn thoáng qua đồng hồ đếm ngược, Huyền Phinh chỉ dùng chưa đến một phút, tốc độ còn nhanh hơn Ngưu Hồng Hải!.
Người chủ trì không khỏi nhớ tới khi tiết mục vừa mới bắt đầu, Ngưu Hồng Hải nói Huyền Phinh là quán quân, nó chỉ là á quân, hoá ra những lời này không phải là con nít mạnh miệng nói bừa, mà là nhận thức rõ ràng thực lực của bản thân mình và đối phương a.
Huyền Phinh trong tiếng hoan hô về tới sân khấu, Ngưu Hồng Hải vui sướng chạy tới, lại một lần nữa ôm lấy đùi Huyền Phinh, bộ dáng thực vui vẻ.
MC cầm microphone cũng không biết nên nói cái gì, hình ảnh Huyền Phinh qua cửa cũng giống như hình tượng của cô ấy, đẹp giống như một bức họa. Mấu chốt là thời gian qua cửa cũng quá ngắn rồi, mới quan được một nửa thời gian dự kiến cho gameshow mà đã gần kết thúc.
Đạo diễn ở dưới đài cũng có chút hỗn độn trong gió, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh: "Đây thực sự là tiết mục thách đấu địa ngục của tôi đây sao? Sao nhìn thế nào cũng không thấy một chút khó khăn nào cả!"
Phó đạo diễn nhìn hắn một cái: "Tỉnh lại tỉnh lại, ông đã quên đến nay ông còn chưa qua được cửa thứ nhất à?"
Đạo diễn nhớ tới bản thân mình một lần lại một lần ngã xuống từ cọc hoa mai thảm thống như thế nào, nhịn không được nhe răng nhếch miệng xoa nhẹ dưới mông mình, ngã cũng thật đau.
Lúc này thần chí của MC đã trở về, nhìn Huyền Phinh, trong ánh mắt tràn đầy đều là sùng bái: "Bản lĩnh vũ đạo của Huyền Phinh ắt hẳn rất lợi hại đúng không? Vừa rồi hình ảnh cô qua cửa phảng phất giống như là đang múa vậy, tôi đây đứng nhìn mà quên cả hô hấp."
Đôi mắt Huyền Phinh cong lên, nở nụ cười: "Cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ, có lẽ là tiết mục qua cửa này không quá khó khăn, cho nên động tác của tôi thoạt nhìn mới nhẹ nhàng được."
Tạ Thành Minh cùng Trần Nguyên Sinh nghe thế, liền nhìn thoáng qua lẫn nhau, trên mặt tràn đầy sống không còn gì luyến tiếc, câu này làm cho hai người đàn ông vượt ải thất bại bọn họ làm sao mà chịu nổi a!
Sau khi nói vài câu ngắn gọn với Huyền Phinh xong, MC nhìn về phía Viên Tương Phàm vẫn luôn sợ hãi còn chưa chịu lên sân khấu: "Phàm Phàm, nên đến lúc cô lên sân khấu rồi."
Mặt Viên Tương Phàm đều tái rồi, vội vàng xua tay tỏ vẻ từ bỏ thi đấu. Cô nàng vốn dĩ đã bị ám ảnh sợ hãi cái cọc hoa mai cao cao kia, vừa rồi vốn dĩ đang nghĩ xem nên thua như thế nào mới đẹp, nhìn thấy đáng thương một ít, nhưng sau khi xem Huyền Phinh qua cửa cô nàng liền từ bỏ cái ý niệm này. Trước vẻ đẹp hoàn mỹ đến tuyệt đối đó, cô nàng có làm ra vẻ thế nào cũng chỉ có thể trở thành trò cười, vẫn nên trực tiếp từ bỏ, chừa cho mình chút mặt mũi thì hơn.
Tuy rằng Viên Tương Phàm không có lên sân khấu, nhưng cũng không ảnh hưởng kết quả thi đấu chút nào. Đội "Thiên hạ đệ nhất" lấy ưu thế tuyệt đối bắt được thành tích tổ đứng nhất, ba người Huyền Phinh, Ngưu Hồng Hải cùng Trần Nguyên Sinh có tư cách tranh đoạt ba thứ hạng nhất nhì ba.
Trần Nguyên Sinh không nghĩ tới mình như vậy mà còn có cơ hội tiếp tục xuất hiện trên sân khấu, còn có lấy được hạng ba, cảm thấy mình may mắn như là bị phúc tinh bao phủ người.
Cái tư vị nằm trong thắng trong truyền thuyết quả thực là quá tốt đẹp!
Trần Nguyên Sinh tuy rằng không có thực lực tranh quán quân, nhưng vẫn rất muốn được khiêu chiến một chút hạng mục. Hắn lại lần nữa đứng ở trên vạch xuất phát, lần này, hắn có thể qua được ải của cọc hoa mai, nhưng lúc đứng trên cầu độc mộc treo giữa trời, hắn bắt không được dây thừng, từ trên không trung rớt xuống dưới, lại một lần khiêu chiến thất bại.
Thấy một màn như vậy, tổ đạo diễn cùng MC động tác nhất trí nhẹ nhàng thở ra, còn tốt còn tốt, rốt cuộc cũng còn một người bình thường. Không phải hạng mục qua cửa quá dễ đâu, thật sự là năng lực của Huyền Phinh cùng Ngưu Hồng Hải quá biến thái!
Cái công ty giải trí Tiên Phàm này thật là quá ngưu bức rồi, rốt cuộc là khai quật nghệ sĩ từ đâu ra vậy?!!!