Công Tử Phù Tô

Chương 12: Máu đào Hiên Viên (Kết)




Mùa đông năm 210 TCN, Tần Thủy Hoàng năm thứ ba mươi bảy, Thượng Quận.

Lại một năm rét đậm, Phù Tô thở nhẹ một hơi, Mông Điềm dậy sớm ra cửa trông chừng đám sói. Thống soái đội quân tinh nhuệ nhất Trung Nguyên, Hổ Lang Chi Sư, sợ quái gì một con sói? Vừa trở về, tay cầm con sói chết, không có tí tôn nghiêm nào. Phù Tô tựa vào cột, giơ túi rượu da sói trong tay uống một ngụm, cười nói: "Mông tướng quân vẫn không chịu ngồi yên như vậy."

"Đêm nay nướng thịt sói!" Mông Điềm giơ giơ con sói trong tay: "Ngày mai đổi lại, đại công tử đi săn, hạ tướng ở đây nướng thỏ."

"Trời đông giá rét, tướng quân chỉ giỏi làm ta khó xử." Phù Tô cười nhìn Mông Điềm, lại rót một ngụm rượu: "Nói một câu không dễ nghe, thịt sói nướng thế nào vẫn không ngon bằng thịt thỏ."

Mông Điềm liếc mắt một cái, hàm chứa ý cười nhìn qua. Phù Tô lắc lắc đầu, cũng nở nụ cười, chỉ là đột nhiên nhìn về phía hướng Hàm Dương, ý cười liền ngưng lại: "Gần đây không hiểu sao mắt cứ giật liên hồi."

Mông Điềm rạch một nhát vào lớp da sói, xé ra như xé vải, phía dưới tơ máu kinh mạch rõ ràng. Phù Tô tiếp tục uống một ngụm rượu: "Mông tướng quân, lều của ta lại hết rượu rồi."

Mông Điềm cười nói: "Biết rồi, ngày mai đồ tiếp viện đến rồi."

Phù Tô khép lại màn trướng, quay đầu cười một cái với Mông Điềm.

Đây là ấn tượng cuối cùng của Mông Điềm, về gương mặt tươi cười của công tử.

...

Vạn lần không ngờ, sau khi đồ tiếp tế tới, còn có chiếu thư của Tần Thuỷ Hoàng ban xuống.

Phù Tô mặc y phục đen tuyền, quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng. Mỗi lần nhận chiếu chỉ từ Hàm Dương đều không nghiêm túc, lúc nào cũng cợt nhả ý cười. Chỉ là lúc này quả thực cười không nổi, Mông Điềm nhổm người về phía trước, muốn liếc mắt nhìn lén một cái.

...

Chiếu thư nói vô công, bất hiếu, là đang nói đến đại công tử không nhiễm bụi trần trước mắt hay sao? Hắn nghĩ, mặc kệ ngày đó ở Hàm Dương đã xảy ra cái gì, công tử vì sao chọc tức bệ hạ, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, dù sao cũng là bệ hạ một tay dạy dỗ, dù sao quốc sự cũng cho công tử tham chính, dù sao năm đó ngay cả binh quyền bệ hạ đã bằng lòng giao phó, dù sao...

"Tôn sử, có thể cho Mông Điềm xem ngự bút của bệ hạ được không?."

Mông Điềm chung quy vẫn không tin, làm sao có thể tin được? Như thế nào có thể tin? Vì sao cảm thấy chiếu thư có cái gì đó không ổn? Hắn vẫn không tin, Mông Điềm cúi người ghé bên bên tai Phù Tô nói nhỏ:

"Công tử, Thượng Quận có ba mươi vạn đại quân, còn có thiết kỵ đang chờ lệnh. Chúng thần tự mình đến Hàm Dương yết kiến, hỏi bệ hạ cho rõ ràng!"

"Lời ấy của tướng quân quả thực đáng khiển trách."

Phù Tô từ đầu không nói được một lời, bây giờ thản nhiên đối mặt nói với Mông Điềm: "Nhất định phải bảo Phù Tô gánh tội danh loạn thần tặc tử trên lưng hay sao?"

"Nhưng mà, công tử!" Mông Điềm giơ thanh kiếm kề vai sát cánh bấy lâu nay, tuy rằng trong lòng không chắc chữ trên cẩm bạch kia có xác thực là của bệ hạ hay không, trước mặt công tử ưu nhã đoan chính, hắn nguyện ý dứt bỏ, hắn cắn chặt răng:

"Bệ hạ chưa lập Thái tử, cho thần cầm ba mươi vạn đại quân trấn thủ biên cương, công tử làm người chỉ huy, giám sát, đó là trọng trách trong thiên hạ. Nay mới có một viên sứ giả tới đã tự sát, chắc gì không phải là dối trá? Xin công tử tâu lại lần nữa rồi chết cũng chưa muộn!"

Lại hướng lưỡi kiếm: "Giả mạo ý chỉ, tội đáng muôn chết, không bằng thần đi khấu kiến hỏi bệ hạ."

"Quân xử thần chết, thần không chết là bất trung. Phụ xử tử chết, tử không chết là bất hiếu."

"Nói đi nói lại, ngươi vẫn không tin người muốn giết ta, đúng không?"

Phù Tô nhẹ nhàng nói, tựa như một đứa trẻ không mua được xâu mứt quả, lông mi dài khẽ rung nhẹ, cuối cùng vẫn thở dài một câu: "Nhưng mà ta tin."

"Từ thời điểm một thân đầy vết thương bị đuổi ra khỏi Hàm Dương, Phù Tô đã cảm thấy mỗi một giờ, mỗi một khắc, đều là sống sai lầm, coi như bệ hạ ban ân đi."

Phù Tô nâng mắt, dáng quỳ cương nghị, đoan chính vẫn không hề thay đổi, cho dù đầu gối bị bụi bặm làm bẩn, cũng không tỏ ra một chút chật vật, một thân nghênh ngang cứng cỏi, nhuốm phong trần, ánh mặt trời vừa đúng lúc chiếu vào mái tóc đen như mực, loé lên một khoảng sáng mờ.

"Trong lòng phụ hoàng, Phù Tô vĩnh viễn là một kẻ loạn thần tặc tử, từ trước chưa hề thay đổi. Mông Điềm Tướng quân, tin đồn về ta ở Hàm Dương ngày ấy, coi như là sự thật đi, ta quả thật mưu đồ phản nghịch."

Mông Điềm trầm mặc, hốc mắt nóng lên, đúng vậy, chuyện trong cung Hàm Dương hoàn toàn bí mật, chỉ dụ cũng không có, nhưng cũng có nghe được một chút. Chẳng qua lúc đó hắn không tin, hắn hỏi Phù Tô, lại bị đuổi khéo đi. Không biết vì sao, cho dù hiện tại chính tai nghe Công tử nói, hắn cũng cảm thấy không bao giờ có thể tin được.

"Được rồi, "

Phù Tô cuối cùng nở nụ cười, nói: "Thành toàn cho ta đi, trước đây ngươi kéo ta trở về từ cõi chết, lại nghĩ nếu ngày đó Phù Tô quả thực... thì bây giờ cũng không lưu lại cái tội danh đại nghịch bất đạo này trong mắt bệ hạ."

Hắn nhìn Mông Điềm thẫn thờ trên mặt đất, nói: "Làm phiền, cho ta mượn kiếm một chút." Nhận lấy trường kiếm dài ba thước đang run rẩy trong tay Mông Điềm, hắn nhẹ nhàng đứng lên:

"Nguyện lấy máu đào hướng Hiên Viên."

Phù Tô nhìn về hướng vương cung khấu đầu, đứng dậy đi vào trong trướng...

Ngày đó, hoàng hôn như máu.

...

——————

Năm 210 TCN, Tần Thuỷ Hoàng đột ngột băng hà tại Bình Đài, Sa Khâu trong chuyến du tuần. Trước khi băng hà để lại di chiếu cho công tử Phù Tô: "Giao binh quyền cho Mông Điềm. Con trở về Hàm Dương chịu tang, chôn cất ta ở đó." Hàm ý nhường ngôi cho công tử Phù Tô.

Triệu Cao có hiềm khích với Mông Nghị, từng suýt bị Mông Nghị xử chết, lo lắng công tử Phù Tô thân thiết với huynh đệ Mông gia sẽ diệt trừ mình, do đó thông đồng với Hồ Hợi và Thừa tướng Lý Tư giả chiếu thư bức Phù Tô tự sát, để Hồ Hợi kế vị. Lý Tư lo sợ Phù Tô lên ngôi sẽ trọng dụng Mông Điềm nên phối hợp với Triệu Cao. Hồ Hợi lúc đầu không dám, về sau Triệu Cao khuyên nên đồng ý. Sự kiện này là 'chính biến Sa Khâu.'

Công tử Phù Tô là con trung hiếu, thấy bức chiếu thư đau lòng, ngỡ là thư của cha, vào trong định tự sát. Mông Điềm nghi ngờ chiếu thư giả mạo, liền can. Phù Tô không nghe Mông Điềm, nói: "Quân xử thần chết, thần không chết là bất trung. Phụ xử tử chết, tử không chết là bất hiếu." Mặc dù sau lưng có ba mươi vạn đại quân Thượng Quận, công tử Phù Tô vẫn nhất quyết lựa chọn tự sát. Hồ Hợi lên ngôi, tức Tần Nhị Thế. Mông Điềm không tin chiếu thư là thật, không chịu tự sát, bị áp giải về Hàm Dương. Sau đó cả hai anh em Mông Điềm, Mông Nghị đều bị bức tử.

Tần Nhị Thế ngu dốt, bạo ngược, đắm chìm vào tửu sắc, nghe theo lời Triệu Cao giết hại nhiều đại thần và cả các anh chị em của mình. Khởi nghĩa bạo loạn khắp nơi. Sau khi Mông Điềm và công tử Phù Tô chết, quân Tần không còn ý chí chiến đấu, chán nản thất vọng. Chính Lý Tư cũng bị Triệu Cao hãm hại và tru di tam tộc, hối hận vì bất trung với công tử Phù Tô. Bản thân Lý Tư bị giết bằng 'ngũ hình' do chính ông ta đặt ra. Triệu Cao và Diễm Nhạc thông đồng bức Tần Nhị Thế tự sát. Còn Triệu Cao sau bị Doanh Tử Anh giết chết, tru di tam tộc. Cho đến khi Hán vương Lưu Bang (tức Hán Cao Tổ) và Tây Sở Bá vương Hạng Vũ tiến vào Hàm Dương, nhà Tần sụp đổ chỉ ba năm sau khi Hồ Hợi lên ngôi. Người đời sau có cụm từ 'Nhị thế tử' để nói những đứa con phá gia chi tử, chính là chỉ Tần Nhị Thế.

Mình muốn gửi lời xin lỗi đến độc giả, vì thực ra mình không thể edit trọn vẹn bộ này. Mình đã tự ý cắt bớt tình tiết và lược bỏ không dịch vài chương, chủ yếu là những chương về tình cảm của Hồ Hợi đối với Phù Tô. Tác giả xây dựng nhân vật Hồ Hợi ở đây không cố ý hại Phù Tô mà do Triệu Cao thao túng, vì tác giả cũng không chịu được ngược ?.

Nhưng công tử Phù Tô là điểm yếu trong lòng mình, thực sự quá đau lòng cho Phù Tô, quá căm phẫn Hồ Hợi, Triệu Cao, Lý Tư nên mình không thể nào edit theo mạch truyện được. Mình lược bớt và khiến câu chuyện đi theo đúng lịch sử. Mặc dù biết làm như vậy là không đúng...

Phù Tô bị Hồ Hợi hại chết, chính hắn cũng là tên bạo chúa giết hại anh chị em của mình. Còn đau lòng cho công tử Tương Lư, đến chết vẫn oán hận than rằng bản thân không hề có tội. Cuối cùng ác giả ác báo, kẻ ác không có được kết cục tốt, nhưng lịch sử vĩnh viễn không có chữ 'nếu như'. Tất cả chỉ còn lại oán hờn của hậu thế, chẳng thể vãn hồi.