Năm 210 TCN, Tần Thủy Hoàng năm thứ ba mươi bảy, Thượng Quận.
Hà hơi vào ngón tay đông cứng, đốt củi lửa. Phù Tô thích uống rượu, càng là rượu mạnh càng thích, không vì lý do gì khác, chỉ là rượu mạnh làm ấm cơ thể tốt.
Kéo chặt cổ áo, xốc tấm mành đối diện. Một thân bạch y nhẹ nhàng theo gió, trước mắt trường thành tít tắp, mây đen kéo tới che kín cả bầu trời như muốn ép mặt đất không thở nổi. Đám chinh phu kéo đá tảng lên trên, đá nặng, khó nhọc kéo đi trong gió lộng cuồn cuộn.
Thượng Quận phong sương, gột rửa mài dũa thành lưỡi dao sắc bén. Chỉ là, hắn sợ lạnh.
"Mông tướng quân, ý chỉ của bệ hạ ngươi còn định giấu không cho ta xem à?" Ngoái đầu nhoẻn miệng cười, sắc mặt Mông Điềm lập tức âm u bất định, hồi lâu mới tựa vào giá vũ khí, nói: "Bệ hạ biết chuyện công tử tự ý cho chinh phu nghỉ ngơi ăn Tết, cực kỳ tức giận, ban... ba mươi quân côn."
"..."
Phù Tô sửng sốt một lúc, lại nhẹ nhàng cười, giống như thiên địa lay chuyển mặt cũng thản nhiên: "Liên lụy tướng quân." Cởi áo khoác ngoài, mặc trung y màu thanh minh, đứng trước mặt Mông Điềm, nói: "Làm phiền tướng quân."
"Đại công tử..." Mông Điềm hơi xoay mặt, bảo binh lính mang ghế dài đến, khó xử nhìn Phù Tô vẫn tỏ ra điềm đạm nói: "Đắc tội."
Mông Điềm vung quân công, cố gắng điều chỉnh lực đạo, nhìn đại công tử một tiếng rên rỉ cũng không có, đột nhiên nhớ lại, hồi ức lần đầu thấy công tử năm đó. Công tử mặc huyền y, ngồi bên cạnh Tần Thuỷ Hoàng Đế, quần thần nhìn nhau, công tử bất đồng quan điểm với bệ hạ. Bệ hạ là quân vương, khi ấy bọn họ chính là quân thần. Đại công tử vẫn luôn ở một bên quan sát triều đình tỉ mỉ, dường như tất cả thu hết vào trong mắt, nhưng lại tỏ ra điềm đạm đến kì lạ.
Ngày đó phụ thân còn tại thế, từng nhìn theo công tử ngồi trên xa giá, nhịn không được khẽ than: "Công tử thanh nhã như ngọc, vốn không nên ở trên thế gian hỗn loạn, dung tục này."
Phù Tô nhắm hai mắt, theo bản năng bám chặt lấy ghế dài, hắn từ trước đến nay thói quen nhẫn nại, không muốn biểu lộ đau đớn.
May mà chỉ có một mình hắn phải nhận lấy cơn giận lôi đình này.
Mình bất hạnh, không muốn liên luỵ người khác nữa.
Quân côn thực sự nặng, là thứ có thể uy hiếp đến hùng binh Đại Tần, đương nhiên không dễ dàng chịu đựng. Tuy Mông Điềm cố hết sức giảm lực, đánh xuống không quá năm phần lực, nhưng thân thể của công tử, hắn biết là đau. Chỉ là đau như vậy, cũng không thấy Phù Tô kêu lên một tiếng.
Hắn không phải không đau, chỉ là thói quen thẳng sống lưng, thói quen không khóc, không nháo.
Mông Điềm không phải lần đầu đau lòng vì hắn. Ba mươi quân côn đi qua, vội vàng đỡ Phù Tô xuống, may mà vừa rồi hắn vừa uống rượu xong, bên trong thân thể còn ấm áp.
"Mông tướng quân..." Phù Tô ghé vào trên giường, cắn răng để Mông Điềm xử lý miệng vết thương, trong quân doanh không có quý nhân, đương nhiên không có thuốc tốt gì. Rượu mạnh là thứ rửa vết thương tốt nhất, thảo mộc là kim sang dược tốt nhất. Mông Điềm nhìn vết thương dày đặc hạ thân, hắn còn tưởng không có cái gì có thể so với những vết mã tiên ngang dọc bò khắp sống lưng lúc trước. Một bình rượu mạnh rửa đi vết thương mưng mủ lúc trước, hắn lúc nào cũng không đành lòng. Không bao giờ có thể nghĩ, những vết thương như vậy... lại xuất hiện trên thân thể của một người như công tử.
Đáng lẽ định đi, lại bị Phù Tô gọi lại, nhẹ giọng thều thào: "Cùng ta nói một chút... về Hàm Dương đi..."
Sớm cho rằng rời xa Hàm Dương, là có thể thoát khỏi đau buồn, không vướng bận. Chẳng nghĩ tới, quanh năm vẫn ôm nỗi trăn trở Hàm Dương.
Hắn không biết nên nói gì cùng Mông Điềm, chỉ là ở những lúc không thể uống rượu, hắn luôn cảm thấy trống vắng, cô đơn.
Mông Điềm không biết nói gì, Phù Tô cũng vậy, nhưng hắn thật sự rất muốn nghe người ta nói chuyện, vì thế giương mắt nói: "Nói Mông Nghị đi."
"Đại công tử..." Mông Điềm ngồi xuống sát giường, tiếng áo giáp lạch cạch. Hắn nhìn đôi mắt công tử, mang theo một chút bất đắc dĩ, một chút bi thương.
"Thần đáng chết." Mông Điềm nói tiếp: "Có thể nói cho thần, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Hắn chôn vùi nghi hoặc suốt một năm dài, một năm qua nhìn đại công tử bị giày vò đau khổ, hắn muốn biết chân tướng.
Nụ cười của Phù Tô cứng đờ, ngày đó... Quay đầu vào trong, nói: "Tướng quân quân vụ bận rộn, không cần mất thời gian ở đây."
Năm 212 TCN, Tần Thủy Hoàng năm ba mươi lăm, Hàm Dương.
Âm thanh trên triều đình dần biến mất, chỉ còn một màn tĩnh lặng.
Hoàng đế trừng mắt, nhìn người mà mình không muốn nhất, đi ra khỏi đám quần thần.
"Thiên hạ vừa mới yên ổn, bá tánh ở những vùng xa xôi còn chưa quy phục. Các nho sinh đều học theo Khổng Tử, nay bệ hạ dùng pháp luật nặng nề để trói buộc họ, thần sợ thiên hạ không yên, xin bệ hạ nghĩ đến điều đó." Phù Tô cúi người lễ bái.
Trong tối ngoài sáng, hắn không biết đây là lần thứ mấy hắn vì các Nho sinh khuyên can phụ thân của hắn, Đại Tần hoàng đế. Đồ sát nho sinh, hơn bốn trăm hơn người, thực sự đúng là... Hắn không dám nghĩ tiếp, ánh mắt dán vào nền gạch lạnh lẽo.
Bệ hạ nổi giận trách phạt một trận, bị đuổi ra khỏi triều, từ nay về sau không được phép tham chính.
Ngoài noãn các, Phù Tô phụng trà, quỳ thẳng. Nội thị chỉ nói: "Bệ hạ mệt mỏi, còn đang nghỉ ngơi, uỷ khuất cho công tử rồi."
Nhưng hắn biết, bệ hạ không muốn nhìn thấy hắn. Ánh nắng chiều cuộn vào mây tan, Hồ Hợi đứng bên người.
"Vương huynh, biết rõ phụ hoàng không thích Nho gia, vì sao còn cố tình chống đối làm gì?"
Phù Tô cong khoé miệng: "Ngươi không thích Nho gia à?"
"Không." Hồ Hợi lắc đầu: "Triệu Cao nói, Nho gia đều là đám văn nhân ngu xuẩn, chỉ biết giả bộ thông thái."
"Ngươi cảm thấy Triệu Cao nói rất đúng sao?" Phù Tô vẫn cười khẩy.
"Ta không biết." Hồ Hợi vẫn lắc đầu: "Nhưng ít nhất, hắn biết nhiều hơn ta."
"Vậy ngươi thấy Nho gia thế nào?" Nụ cười của Phù Tô chỉ nhàn nhạt cứng đờ bên khoé miệng.
"Điểm này, ta thấy Triệu Cao nói rất đúng, bởi vì phụ hoàng cũng không thích Nho gia." Hồ Hợi nghiêm túc nói, Phù Tô hơi run rẩy, không tồi... Trước nay hắn đều chưa từng hiểu ra một điều, thứ phụ hoàng không thích, trong triều đại của người, ai cũng không có quyền lên tiếng. Thanh âm của Hồ Hợi kéo về suy nghĩ của Phù Tô: "Vương huynh vì sao phải thích Nho gia như vậy?"
"Bởi vì..." Phù Tô thấy nội thị mở cửa tiến ra khẽ gật đầu, liền đứng dậy đi vào.
Bởi vì... đạo quân thần.
...
Phù Tô lúc đầu không tự giác đến gần phụ hoàng, hắn chỉ quỳ gối gần cửa điện. Noãn các đều là mùi đan dược, trà sớm đã lạnh, mới vừa sai nội thị đổi ly trà khác. Đối diện là bình phong bằng gỗ chạm khắc tinh xảo. Ở ngoài cửa quỳ hồi lâu, Phù Tô chỉ cảm thấy toàn thân như muốn chảy ra.
Hắn biết phụ hoàng đang nghỉ ngơi sau bình phong, cũng không biết vì sao, từ đầu hắn không có dũng khí đặt chân bước vào.
Hoàng đế lười biếng nằm trên giường, vừa uống đan dược, nghỉ ngơi được một lúc, nhưng tinh thần đang đã tỉnh táo. Trưởng tử của hắn, đang ở sau bình phong, không biết từ lúc nào, hắn không muốn nhìn thấy.
"Tới làm cái gì?" Thanh âm xuyên qua bình phong, uy nghiêm như cũ, vẫn là thái độ lạnh lẽo, dần dần thành quen. Phụ tử thiên gia, là quân thần.
"Nhi thần làm phụ hoàng tức giận, tới... phụng trà tự kiểm." Phù Tô nhẹ nhàng bâng quơ nói, vốn nên tới tạ lỗi, nhưng đối mặt với phụ hoàng, nhịn không được tỏ ra khách sáo như thần tử.
"Có tâm." Hoàng đế tuy mang một tia cười, nhưng rất nhanh lại như cũ. Hắn không bảo Phù Tô tiến vào trong phòng, chỉ đưa ánh mắt ra hiệu nội thị bên cạnh. Phù Tô giương mắt thấy nội thị đến trước mặt, ánh mắt đột tối sầm lại, chỉ im lặng đưa tách trà.
Hoàng đế cười khẽ, liếc mắt nhìn nội thị cầm tách trà rót một ít vào chén nhỏ thử độc. Hắn phân phó bưng trà ra án thư bên ngoài, đứng dậy ra ngoài ngồi lên bảo toạ, nhìn trưởng tử cúi đầu trước mặt. Phù Tô mặc y phục màu trắng, nhìn có chút chói mắt. Hoàng đế chỉ đánh giá người đang quỳ trên mặt đất, chống tay hỏi: "Thế nào? Còn muốn trẫm nghe ngươi đàm luận?"
"Nhi thần không dám." Phù Tô cúi người, cả người áp xuống sàn đá: "Nhi thần biết sai, nhi thần không nên ngỗ nghịch với phụ hoàng."
Không biết từ khi nào, Tần Thuỷ Hoàng chỉ cảm thấy trưởng tử làm gì cũng chướng mắt. Không biết học ở đâu được cái thái độ này, tuy rằng quỳ trên mặt đất, nhưng nhìn qua quả thực không giống thần phục. Chỉ thấy cương nghị, bất đắc dĩ. Hoàng đế ngẩng đầu, thu liễm cảm xúc của mình, chỉ nói: "Việc này, chính bản thân ngươi nên cân nhắc! Đám thuật sĩ, hoàng đế cũng dám lừa gạt, đám nho sinh dám phun ra mấy lời ngôn luận to gan như thế. Sao không thể, giết một người, doạ trăm người? Nhìn lại cái thứ sách thánh hiền ngươi đọc đi!"
Phù Tô trong lòng đều có cân nhắc, giương mắt định biện luận, nhưng thấy phụ hoàng càng nói càng tức giận, chung quy đành ngậm miệng. Hắn cho rằng hắn có thể vãn hồi gì đó, hiện giờ xem ra...
Phụ hoàng mới là chủ nhân của đế quốc này, hắn không cố chấp nhiều như vậy, làm chuyện phụ hoàng thích, coi trọng người phụ hoàng thích. Nhưng... hắn quả thực không cam lòng.
Tất cả đành nuốt vào trong, im miệng không nói.
Hoàng đế vỗ tay, nhìn Phù Tô không tranh luận, dời ánh mắt, vươn tay đủ đến tách trà.
Nội thị vừa mới thử trà, đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất, sùi bọt mép. Hoàng đế ngừng tay lại, cả đại điện lạnh như bị băng đá bao phủ.
Phù Tô lại một lần... lại một lần cảm nhận được sợi dây vô hình trói chặt hắn, không cách nào thoát ra được. Hắn ở trong cung Hàm Dương quỷ quái u ám này bao nhiêu năm, lúc này chỉ có trực giác nói cho hắn biết, có lẽ... hắn xong rồi.
Đây là... quá trùng hợp. Trà hắn dâng, nội thị thử trà hắn dâng...
"Phụ hoàng..." Phù Tô lẩm bẩm một câu, trợn to hai mắt cực kỳ sắc bén, đối mặt người từng thu phục Trung nguyên đại địa, diệt lục quốc chư hầu, phụ hoàng. Bốn mắt nhìn nhau rõ ràng là thất vọng, là sát ý. Hắn không biết nên nói cái gì, phụ hoàng, không phải nhi thần làm?
"Quả thực, là nhi tử tốt của trẫm." Tần Thuỷ Hoàng bật cười, âm phong lạnh lẽo.
"Phụ hoàng..." Phù Tô bất đắc dĩ như vậy, vô lực như vậy, trong miệng đắng chát. Giống như đã từng trải qua một lần, ngày trước cũng là như thế này, đã chắc chắn khẳng định là hắn. Không cam lòng, sao có gánh trên lưng tội danh này? Hắn làm sao gánh vác nổi bây giờ?
"Người biết!" Hắn giương mắt, kiên định oai hùng.
"Nhi thần không dám!"
Tần Thuỷ Hoàng thường thường hỉ nộ vô thường, nhưng giờ khắc này, Phù Tô chắc chắn, chạy trời không khỏi nắng.