Sáng sớm hôm sau, Thư Kỳ nhìn thấy Phùng Vũ cùng Tuệ Không, khó tránh khỏi hướng hai người giải thích một phen, nói rằng có vị bằng hữu mời nàng đến ở mấy ngày, cũng tự chủ trương mời hai người cùng đi.
Nghe người được phái đi đón nàng nói cô nương muốn đem hai bằng hữu của nàng vào trong phủ thì Cố Viễn chỉ cười một tiếng, liền cho Thường tổng quản đưa bọn họ an trí ở Vĩnh Lạc các . Kể từ đó, Thư Kỳ lại vào căn phòng mình ở lúc trước, tiếp giáp với phòng của Cố Viễn.
“Ta hiện tại cũng không phải là thị thiếp hay tỳ nữ của ngươirồi, sao còn để cho ta ở nơi này?” Thư Kỳ vọt vào thư phòng đối mặt với Cố Viễn đang kiểm tra lại các khoản kháng nghị,
“Ta cũng phải đến Vĩnh Lạc các ở đi.” Cố Viễn mỉm cười, gấp sổ sách lại, giương mắt nói : “Tiết đường chủ cũng sẽ ở tại Sơ Ảnh các.”
Ách, thì ra là thế. Thư Kỳ lúng túng thay khuôn mặt tươi cười: “Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.” “Thực rỗi rãnh sao?” Cố Viễn liếc nàng một cái, nói,
“Giúp ta sao chép sổ sách như thế nào?” Trên bàn mấy chồng sách thật dày, bộ dáng có chút hư hại. Thư Kỳ nghĩ rằng, dù sao ở trong này ăn không của ngươi, cũng có chút ngại, đã vậy giúp ngươi làm việc xem như trả công đi.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hắn. Chữ của hắn thanh tú tuấn dật, lại có một chút sức lực khí khái, nhìn phi thường tốt.
“Thử xem?”
Cố Viễn đem bút đưa cho nàng, ý bảo nàng ngồi xuống. Bởi vì nàng biết mình tính tình vội vàng xao động, cho nên khi học đại học vẫn tự luyện bút lông tu thân dưỡng tính, bình thản tâm tính. Không thể tưởng được hôm nay lại có thể phát huy công dụng.
Thư Kỳ cầm bút dụng tâm viết mấy dòng. Chữ viết của nàng coi như đoan chính, bất quá cũng không có cách nào so sánh với Cố Viễn.
“Không được không được, chữ của ngươi viết quá đẹp, càng làm cho chữ viết của ta xấu hơn.” Thư Kỳ ngại ngùng đem bút trả lại Cố Viễn. Cố Viễn cười khẽ, nói : “Ngươi viết rất được.”
“Thật sự?” Yêu cầu thấp như vậy? Thư Kỳ hoài nghi nhìn hắn. “Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp ta chuyện nhỏ này?” Cố Viễn thế lại bày ra một bộ bị thương.
“Không có không có.” Thư Kỳ ngẩn ra, vội vàng phủ nhận, nàng chỉ là sợ trình độ của mình không cao nha, “Ngươi nếu không chê, ta đây liền viết.”
“Đa tạ ngươi.” Cố Viễn lại từ giá bút mang tới một cây bút bạc đầu Lang Hào, một bên mài mực một bên giúp nàng mở tập. Cái bàn nho nhỏ hai người cùng ngồi, có vẻ có chen chúc. Thư Kỳ không thường sử dụng chữ phồn thể, hơn nữa lại có vài con số, nàng sợ sao chép sai, bởi vậy phá lệ dụng tâm.
Một mình cơ hồ chiếm hơn phân nửa án thư, Cố Viễn chỉ phải cười nhìn nàng, chính mình bám lấy một cánh tay để viết. Ngẫu nhiên Thư Kỳ gặp một vài chữ cổ mà nàng không nhận thức được, cũng sẽ khiêm tốn thỉnh giáo Cố Viễn, Cố Viễn thường trêu chọc nàng trước rồi sau đó mới nói cho nàng biết đó là chữ gì. Nhiều lúc Thư Kỳ rất là bất mãn, lại cố ý viết vài chữ giản thể cho hắn nhận thức, đáng giận là căn bản không làm khó được hắn.
Bữa tối là do Tuyết Tình đưa tới. Bưng tới mấy món mà Thư Kỳ thích ăn .
Thẳng đến tối, hai người mới đem mấy chồng sổ sách trên bàn sao chép xong.
Thư Kỳ xoa xoa cổ tay đau nhức của mình, vừa hướng Cố Viễn nói: “Như thế nào cảm tạ ta đây?” Cố Viễn một bên đem sổ sách thu vào giá sách, một bên cười hỏi: “Ngươi muốn ta cảm tạ như thế nào?”
“Muốn cái gì thực chất một chút .” Thư Kỳ không chút do dự cười nói, có điểm xấu xa hiện trên mặt.
“Ta suy nghĩ.” Cố Viễn ngập ngừng, từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội dùng dây đỏ buộc lại đưa cho nàng, “Cái này làm tạ lễ được không?”
“Ngọc bội của ta !” Thư Kỳ kinh hỉ tiếp nhận trong tay hắn. Đây đúng là ngọc bội của nàng mấy ngày trước đã đem cầm. Còn cái gì có thể so với vật mình yêu thích bị mất mà có lại làm cho người ta kích động đây?
“Ngươi làm thế nào có được nó ?” Thư Kỳ vuốt miếng ngọc, hỏi.
“Thường quản gia mang về cho ta .” Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thư Kỳ, Cố Viễn cười nhạt, “Hiệu cầm đồ đó là cửa hiệu của ta.” Thư Kỳ bây giờ mới hiểu được vì sao lúc ấy Chưởng quầy trước và sau lại ra giá chênh lệch lớn như vậy.
“Nói như vậy, là ngươi phái Thường quản gia theo dõi ta, gặp ta vào hiệu cầm đồ, liền ngầm bảo chưởng quầy mua, sau đó đem ngọc bội cầm về cho ngươi?”
Cố Viễn vuốt cằm.
“Đối phó sơn tặc cũng là hắn xuất thủ?”
“Phải”
“Còn có, hắn đem chuyện chúng ta chuẩn bị đi Giang Ninh nói cho ngươi biết ?”
“Phải”
Sắc mặt Thư Kỳ càng ngày càng khó coi, trong mắt có chút tức giận: “Vì sao?”
Cố Viễn nghe vậy, lộ ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu, nói : “Chuyện này tất nhiên là bởi vì nhớ thương ngươi.”
Mặc dù biết hắn có lúc là vì đùa giỡn mình mà cố ý nói lời ngon ngọt …, nhưng mà khi nghe một câu tràn ngập nhu tình như vậy thì trong lòng Thư Kỳ vẫn là có một cảm giác vui mừng, ngọt ngào, đương nhiên còn có một chút ngượng ngùng.
“Kỳ nhi, mặt của ngươi lại đỏ.” Cố Viễn nhìn chằm chằm hai má đỏ hồng của nàng, cười hảo tâm nhắc nhở. Hắn kỳ thật rất thích nhìn nàng thẹn thùng như một đóa hoa sen e ấp trong gió .
Quả nhiên lại là đùa giỡn ta! Thư Kỳ cắn môi, liếc mắt, xoay người muốn đi.
Cố Viễn giữ chặt nàng, cười hỏi: “Tức giận?”
“Không có.” Thư Kỳ nghiêm mặt, cũng không nhìn hắn.
Cố Viễn kéo tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng, chân thành nói: “Ngươi cũng biết kẻ thù của ta nhiều, ngươi lại đã từng là người bên cạnh ta, ta lo lắng bọn họ sẽ ra tay với ngươi .”
Thư Kỳ sắc mặt dịu xuống, nghĩ rằng một khi đã như vậy, tại sao mình đi lại không chịu giữ lại? Hay là hắn biết cá tính của mình, biết khi đó có muốn lưu mình lại cũng không được còn phải tốn công rồi? Nhưng mà bọn họ có thể có kết quả sao?
Thấy Thư Kỳ trầm tư không nói, Cố Viễn cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Thư Kỳ cả kinh lý trí trấn tĩnh tự nói với mình, không thể lại trầm luân .
Nàng giãy khỏi tay hắn, ngượng ngùng cười, chạy nhanh nói : “Ân, không có việc gì, ta trở về phòng .”
Cố Viễn nhìn về nơi xa, nhìn bóng lưng muốn vội vàng rời đi của nàng, đột nhiên mở miệng nói: “Đợi dẫn ta đi gặp ngươi bằng hữu đi. Để ta cũng tận tình chiếu cố họ.” Thư Kỳ gật đầu, xoay người rời đi.
Trong lòng của nàng ẩn ẩn đau xót, vì sao bộ dáng của hắn thoạt nhìn thật cô đơn như vậy?