Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 40




Nàng liều mạng vặn vẹo thân thể, muốn tránh né. Nhưng hành động này giống như càng khơi dậy hứng thú của đối phương, cả người hắn hoàn toàn ngăn chận thân mình nhỏ nhắn kiều diễm của nàng, làm nàng không thể động đậy. Nàng từ bỏ phản kháng phí công, mặc cho hắn tùy ý mút vào nhấm nháp hương thơm ngọt của nàng.

Thấy nàng không còn liều chết phản kháng, môi của đối phương cũng trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng.

Thân thể của nàng giống bị rút hết khí lực, mềm nhũn , giống như có thể bay lên.

Loại tư vị này giống như. . . . . . Cũng không tệ lắm. . . . . .

Cũng không tệ lắm? Thư Kỳ bị ý nghĩ của mình hù dọa, đối phương đúng là đang xâm phạm nàng, nàng cư nhiên cảm giác không sai? Cũng quá cái kia. . . . . . Không biết xấu hổ đi?

Nàng vừa thẹn vừa giận, hai gò má nóng bỏng.

Đối phương tựa hồ còn không thỏa mãn vươn lưỡi chậm rãi đụng chạm môi của nàng.

Còn muốn lưỡi hôn?

Nàng quật cường cắn chặt môi, không muốn cùng hắn dây dưa.

Đối phương nhận thấy nàng không hợp tác, cũng không giận, chỉ dùng lưỡi vẽ lên bề ngoài đôi môi xinh đẹp của nàng. Lý trí của nàng bị mất đi một chút, hắn đột nhiên mạnh khẽ cắn môi của nàng, nàng nhịn không được há mồm kêu sợ hãi, lưỡi của hắn linh hoạt thăm dò vào. . . . . .

Khi hắn rốt cục hoàn toàn hôn nàng thì trong thân thể của nàng giống như đốt một mồi lửa.

Bên ngoài mưa gió dần dần ngừng, phòng trong cảnh xuân kiều diễm, hai người hôn nhau kịch liệt dây dưa .Taycủa Thư Kỳ bất giác chậm rãi đặt lên vai hắn.

Không biết nụ hôn này rốt cuộc giằng co bao lâu, đối phương mới thỏa mãn buông nàng ra.

Thư Kỳ liều mạng mồm hô hấp, thiếu dưỡng khí đầu óc dần dần khôi phục lý trí.

“Ngươi đi làm cái gì?” Thư Kỳ lạnh lùng đẩy ra hắn, lục lọi muốn đi đốt đèn.

Đối phương cúi đầu nở n堣ười, cũng không trả lời, chỉ giúp đỡ nàng, nói : “Ngươi đừng động, ta tới.”

Tiếng nói quen thuộc ôn nhu như nước mùa xuân.

Là hắn, đúng vậy! Xiêm y tẩm hương cũng là một cái vị.

Cư nhiên đi theo nàng tới đây! Vậy vừa rồi coi như cái gì? Đánh lén nàng? Khi dễ nàng?

Tức khắc, đèn sáng lên. Trước mặt Thư Kỳ là một công tử trẻ tuổi mỉm cười nhìn vẻ mặt đỏ hồng của nàng.

Tối nay hắn mặc một thân trường bào xanh thẫm, cổ áo cùng tay áo có viền màu đen, mặt trên có thiêu hoa kim tuyến, càng làm hắn nổi bật mi mục như vẽ, phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm.

Nhìn hắn vẫn là đẹp như vậy. Thư Kỳ ở trong lòng cảm thán một hồi. Vẻ mặt tức giận vừa rồi của nàng sớm hòa tan khi hắn thanh nhã tươi cười, dùng âm thanh hơi khàn khàn hỏi: “Có chuyện gì?”

“Đừng đi Giang Ninh .” Cố Viễn cười nói, “Ta đã phái người thông tri Tiết đường chủ chạy tới đây.”

“Ngươi làm sao biết ta muốn đi Giang Ninh?” Thư Kỳ nhíu mày, lập tức nghĩ tới đáp án, lửa giận chui thẳng lên đỉnh đầu, “Ngươi phái người theo dõi ta?”

Cố Viễn không thể để ý tới Thư Kỳ đang phẫn nộ, thản nhiên nói: “Phải”

“Tại sao ngươi lại làm như vậy?” Thư Kỳ trừng mắt nhìn hắn, dựa vào cái gì dám hạn chế tự do của nàng, còn là một bộ dạng đương nhiên, “Ta không phải là sủng vật của ngươi!”

Cố Viễn đứng yên không nói, mặc cho nàng phát tiết tức giận trong lòng.

“Ngươi rất hèn hạ!”

“Ngươi là tiểu nhân!”

. . . . .

“Uh, phải” hắn bình tĩnh thong thả đáp lời, “Là lỗi của ta.”

Thư Kỳ sửng sốt, hoài nghi lỗ tai của mình nghe sai, hắn mới vừa nói cái gì? là lỗi của hắn? Luôn luôn cao cao tại thượng như hắn cũng sẽ nhận sai?

Nàng nghi ngờ nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn, quả nhiên không có đến nửa điểm thành ý? Lại đang đánh lừa nàng!

Nàng bất đắc dĩ đặt mông ngồi xuống, than thở : “Quên đi, quên đi, dù sao ngươi lợi hại, ta đánh không lại ngươi.”

“Ngày mai ta phái người đưa ngươi quay về Sơ Ảnh các.”

“Vì sao?” Sơ Ảnh các là nơi ở của Cố Viễn, ta cùng hắn đã tạm biệt rồi, trở lại làm gì?

“Hai ngày sau Tiết Hoài Phong sẽ đến xây Khang thành.” Hắn nhíu mày hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tìm hắn lấy lại từ phiến?”

Người này rõ ràng là ỷ yếu điểm của nàng mà uy hiếp.

Ta ở chỗ này chờ hắn.” Thư Kỳ tức giận liếc hắn, nhìn bộ dạng kia của hắn càng làm cho người ta căm tức.

“Trong nội đường sự vụ bận rộn, ta sẽ không để cho hắn dễ dàng xuất môn.” Cố Viễn lạnh nhạt nói.

“Ngươi. . . . . .” Này không phải là cố ý làm khó nàng sao? Thư Kỳ lâm vào chán nản.

“Ngày mai đi hay không tùy ngươi.” Cố Viễn cười khẽ, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Cố Viễn đã sớm bị nàng chém thành tám khối . Đáng tiếc nàng không có công lực như vậy, đành phải một lời bất mãn nhìn theo thân ảnh thanh nhã đang rời đi.

“Thật đúng là đáng ghét! Chiếm tiện nghi người ta còn kiêu ngạo làm như là không có việc gì!” Thư Kỳ hung hăng đóng cửa vào, căm giận bất bình, lại ảo não nói, “Nụ hôn đầu của ta. . . . . . Cư nhiên lại bị một cổ nhân ngàn năm trước cướp a. . . . . .”